Chương 7: Dùng một triệu để mua cô

Nghĩ tới đây cô hơi hé cánh môi rồi lại nói: “Tôi biết năm trăm nghìn là quá nhiều, thế nhưng tôi sẽ không lấy không tiền của anh, tôi còn có thể…”

Cô còn chưa nói hết thì Nam Cung Tước đột nhiên duỗi ngón tay thon dài ra đè ở trên môi của cô: “Xuỵt!”

Diệp Du Nhiên trừng to mắt, anh như vậy là có ý gì chứ?

Chỉ thấy Nam Cung Tước kéo ngăn kéo rồi rút ra một tờ chi phiếu trống, sau đó cầm bút viết lên trên, một lúc sau anh đưa tờ chi phiếu cho cô, Diệp Du Nhiên nghi ngờ đưa tay ra nhận.

“Một triệu!” Đôi mắt to xinh đẹp của Diệp Du Nhiên kinh ngạc kêu lên.

Cô chỉ hỏi anh năm trăm nghìn mà anh lại đưa cho cô một triệu, anh ra tay lại hào phóng như vậy...

“Nhiều quá rồi, tôi chỉ cần năm trăm nghìn thôi.” Nói rồi Diệp Du Nhiên trả lại tờ chi phiếu cho anh.

Ánh mắt của Nam Cung Tước biến ảo khó lường, anh thuận thế nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô rồi nghiêng người thổi hơi ở bên tai của cô: “Không phải cô nói cô vẫn còn là trinh nữ sao? Một triệu này xem như là tiền mua đêm đầu tiên của cô.”

Nghe anh nói xong thì cơ thể của Diệp Du Nhiên chấn động, sao cô lại suýt quên mất là mình ở đây bán thân chứ.

Người có tiền ra tay quả nhiên là hào phóng: “Nếu đã như vậy thì cảm ơn.” Khả năng tiếp nhận của cô không tệ, chỉ một giây bèn nhận rõ sự thật mình đang bán thân.

Lúc gần đi Diệp Du Nhiên xoay người hỏi anh: “Anh cứ như vậy đưa cho tôi một triệu mà không sợ tôi đi rồi sẽ không trở về nữa sao?”

Tay phải của Nam Cung Tước vẫn còn đang cầm cây bút máy, anh nghe thấy cô nói như vậy thì ngẩng đầu, bút máy ở trong tay của anh cũng chuyển động, đôi môi mỏng của anh nhếch lên tạo thành một vòng cung mê người.

“Cô sẽ không như vậy.” Huống hồ nếu như cô chạy trốn thì dựa vào thế lực của anh muốn tìm cô cũng rất đơn giản.

Nghe anh nói như vậy thì Diệp Du Nhiên siết chặt nắm đấm không nói gì nữa quay người rời đi.

Đợi sau khi cô rời đi, cái miệng đang nhếch thành vòng cung của Nam Cung Tước tiêu tan thay vào đó là sự lạnh lùng.

Chính anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi về hành vi của mình ngày hôm nay, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có, hết lần này tới lần khác lại chỉ muốn một nữ sinh có vóc người giống như đậu que xào kiểu Tứ Xuyên.

Sau khi Diệp Du Nhiên rời đi không lâu thì Trần Vũ bèn đi tới.

Trần Vũ nhìn anh rồi lên tiếng hỏi thăm: “Cậu Tước?”

Nam Cung Tước nheo mắt lạnh lùng dặn dò: “Đi điều tra rõ ràng thân thế của cô ấy, tôi muốn có một phần tư liệu được chuẩn bị kỹ càng.”

“Vâng!” Trần Vũ gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc.

......

Sau khi trở về nhà họ Diệp thì Diệp Du Nhiên cũng không ở lại lâu mà đưa chi phiếu cho dì Trương.

Vốn dĩ vẻ mặt của dì Trương vẫn còn đang vô cùng nghi ngờ, không ngờ lại nhận được chi phiếu một triệu nên trên mặt lập tức xuất hiện nét mặt mừng rỡ như điên, thái độ đối với Diệp Du Nhiên cũng lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

“Du Nhiên, sao con lại có nhiều tiền như vậy chứ? Ai cho con vậy?”

“Bây giờ dì sẽ không ép tôi kết hôn với ông già họ Chu kia nữa phải không?”

“Làm gì có chứ, con có chồng tương lai tốt như vậy thì sao dì Trương có thể ép con gả cho một ông già chứ. Con nhanh nói cho dì Trương biết rốt cuộc là ai cho con tờ chi phiếu này?”

So với sự tha thiết của bà ta thì Diệp Du Nhiên lại đặc biệt im lìm.

“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi về phòng nghỉ ngơi trước.” Nói xong không đợi bà ta kịp phản ứng Diệp Du Nhiên đã xoay người rời đi.

Dì Trương nhìn theo bóng lưng cô rồi khịt mũi, bà ta siết chặt tờ chi phiếu một triệu ở trong tay.

Xem ra Diệp Du Nhiên này vẫn còn có tác dụng, vậy thì tạm thời giữ lại đi.

Vừa về đến phòng thì điện thoại của Diệp Du Nhiên đã vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn thì sắc mặt thay đổi rồi vội vàng nghe điện thoại.

“Nhiễm Nhiễm có chuyện gì vậy?”

“Du Nhiên cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Cậu đã hai ngày không tới trường học rồi, tớ đã xin nghỉ cho cậu nhưng mà dù sao thì cậu cũng nên nói cho tớ biết rốt cuộc thì cậu làm sao chứ? Không phải là dì Trương lại làm khó dễ cậu đấy chứ?”

“Tớ không sao, cậu xin nghỉ cho tớ mấy ngày?”

“Ách, hôm qua và hôm nay, tớ nói dì cả* của cậu tới thăm.” *(kỳ kinh nguyệt)

Nghe cô ấy nói như vậy thì Diệp Du Nhiên trở nên đau đầu không nhịn được đưa tay lên đỡ trán, Nhiễm Nhiễm thật sự xem giáo viên là đồ đần sao, mỗi lần đều lấy lý do dì cả tới thăm để giúp cô xin nghỉ.

Lần trước tham gia tiệc sinh nhật của bạn cô uống hơi nhiều nên cũng xin giáo viên nghỉ.

Nhớ tới lời nói mà hôm nay trước khi đi Nam Cung Tước đã nói với mình, cô mấp máy môi nói: “Cậu giúp tớ xin nghỉ thêm một ngày nữa.”

“Tại sao? Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu không trở lại lớp học sao?” Hữu Nhiễm Nhiễm dò hỏi.

Diệp Du Nhiên giải thích: “Tớ vẫn còn một việc phải xử lý, xử lý xong thì tớ sẽ trở về.”

Nói xong không đợi Hữu Nhiễm Nhiễm tra hỏi thì cô đã cúp điện thoại.

Diệp Du Nhiên sợ cô ấy hỏi thêm một câu nữa thì bản thân sẽ không nhịn được mà nói hết mọi chuyện.

Thế nhưng Diệp Du Nhiên phải nói như thế nào chứ? Chẳng lẽ lại nói với cô ấy là mình ra ngoài bán thân sao?

Mặc dù bán cho một người đàn ông có dáng dấp rất anh tuấn nhưng nói cho cùng thì cũng là bán thân.

Ngồi trong phòng một lúc lâu mới miễn cưỡng kìm nén được cơn náo loạn ở trong lòng, Diệp Du Nhiên quyết định đi tới chỗ của Nam Cung Tước.

Nếu như cô đã cầm chi phiếu thì hiển nhiên cũng phải trả giá. Trả giá sớm thì cũng sẽ khôi phục được cuộc sống bình thường sớm.

Lúc xuống lầu khi đi ngang qua phòng khách Diệp Du Nhiên nhìn thấy dì Trương đang gọi điện thoại, mặt mày hớn hở nói chuyện một triệu với ba, sau khi công ty vượt qua cửa ải khó khăn thì bà ta còn có thể mua một món đồ trang sức mà bà ta đã nhìn trúng từ lâu.

Diệp Du Nhiên mím môi muốn lặng yên rời đi nhưng đôi mắt sắc của dì Trương đã nhìn thấy cô nên lập tức cúp điện thoại.

Dì Trương cười đi tới hỏi: “Du Nhiên, con muốn đi hẹn hò với bạn trai sao? Sao lại không trang điểm cho đẹp rồi mặc quần áo mà hôm qua dì mua cho con chứ? Con gái phải biết cách ăn mặc thật xinh đẹp thì mới có thể hấp dẫn…”

Mặc chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát người đi gặp Nam Cung Tước sao? Diệp Du Nhiên giật mình, cô không có đầu óc mới mặc chiếc váy kia.

Cô biết tiếp theo dì Trương chắc chắn sẽ còn nghe ngóng về chuyện bạn trai, Diệp Du Nhiên thực sự không có tâm trạng nói dóc với bà ta nên bắt buộc phải cắt ngang lời bà ta: “Dì Trương, anh ấy thích dáng vẻ mộc mạc của tôi như thế này.”

Dứt lời không đợi dì Trương có phản ứng, ngay sau đó Diệp Du Nhiên nói: “Tôi đi ra ngoài trước.”

Để lại dì Trương trừng mắt nhìn theo bóng lưng của cô hung hăng ném điện thoại. Tìm được người đàn ông giàu có thì giỏi lắm sao, còn không phải là mưu cầu lợi ích cho nhà mình sao.

Cô đi ra ngoài bắt xe đi thẳng đến biệt thự của Nam Cung Tước.

Diệp Du Nhiên đứng ở bên ngoài biệt thự kiểu dáng châu âu hoa lệ trang nhã ấn chuông cửa, thím La nhanh chóng đi đến cười nói: “Cậu chủ đang chờ cô đó.”

Hóa ra cậu Tước về nhà sớm là để chờ cô Diệp thím La nghĩ như vậy nhưng lại không nói ra ngoài mà nụ cười ở trên mặt lại càng thêm hiền lành.

Diệp Du Nhiên gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.” Không cần phải chờ ở đây cũng tốt, tránh cho trong lúc chờ đợi mình lại đánh mất dũng khí mà khó khăn lắm mới có được.

Bên trong bầu không khí trong sáng lộ ra một phòng khách lộng lẫy trang nhã, Nam Cung Tước cầm một ly rượu vang khẽ đung đưa.

Dưới sự nổi bật của màu đỏ tươi càng làm cho các đường nét trên khuôn mặt của anh trở nên tuấn tú, tư thế khoanh chân tùy ý nhàn nhã lộ ra vẻ lười biếng giống như loài báo đi săn mồi.

Nam Cung Tước nhìn thấy hai người đi vào thì không nhanh không chậm uống rượu vang rồi đặt cái ly lên bàn trà, ly rượu vừa vặn đè ở trên phần tài liệu về thân phận của Diệp Du Nhiên, anh đứng dậy đi về phía cầu thang xoắn ốc.

Diệp Du Nhiên sững sờ ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh. Anh không nói câu gì mà cứ bỏ cô lại đây là có ý gì?