Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 3: Tôi có thể làm người phụ nữ của anh không

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Du Nhiên không tiếp lời.

“Lần này chủ tịch Chu có nguyện ý giúp đỡ nhà họ Diệp của chúng ta không, thì phải coi biển hiện của cô rồi đó, hy vọng cô có thể nhớ cho kỷ ai là người đã nuôi cô đến lớn, nếu như cô muốn lấy oán báo ơn, thì tôi sẽ cho cô chịu mọi hậu quả của chuyện này.

Diệp Du Nhiên rủ mí mắt xuống, đầu ngón tay trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Ừ, tôi biết rồi.”

“Cút đi nghỉ ngơi đi, bảo dưỡng bản thân cho tốt, đừng khiến cho người khác thất vọng.”

“Được dì Trương, tôi lên lâu trước đây.” Nói xong Diệp Du Nhiên xách túi lên đi lên lầu, sau lưng lắm lúc lại truyền đến những tiếng mắng chửi của dì Trương.

“Cũng không biết là ai sinh ra đứa con gái như thế, lớn lên bộ dạng trông như một hồ ly tinh, còn ở ngoài lang thang đến khuya mới về, hừ…”

Diệp Du Nhiên đóng kính cửa phòng lại, ngăn cắt những tạp âm chói tai đó bên ngoài cửa.

Dì Trương bởi vì không sinh được con, cho nên năm đó đã nhận nuôi cô, nhưng bà ta hoàn toàn không nuôi dưỡng cô giống như nuôi con gái, cô ở trong nhà họ Diệp rất chăm chỉ làm việc, vốn dĩ còn tưởng là như thế cô có thể có nhận chút tình thương từ bà ta, nhưng mà không thể ngờ được, cô làm càng nhiều, thì mọi người cũng chỉ xem như đó là chuyện đương nhiên cô phải làm.

Cô mệt mỏi… Diệp Du Nhiên nằm ngửa xuống giường, cô mở to mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, bất lực nhấm mắt lại.



Đêm ngày thứ hai.

Sau khi Diệp Du Nhiên vệ sinh cá nhân xong thì mặc bộ váy lễ phục mà dì Trương đã chuẩn bị từ trước cho cô.

Sau khi mặc lên người, mới phát hiện váy rất là ngắn, với lại rất hở hang, cô có chút khó chịu, nhưng lại không dám phản đối lại ý của dì Trương, chỉ có thể mặc xong đi xuống lầu.

Khi ba Diệp nhìn thấy cô, ánh mắt liền thay đổi, trừng mắt nhìn dì Trương, lát sau mới dịu dàng ôn hòa nói với Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên, bên ngoài trời rất lạnh, con mặc thêm áo khoác rồi hãy đi ra ngoài.”

“Dạ.” Diệp Du Nhiên cảm động nhìn ba một cái, sau đó quay người lên lầu.

Dưới lầu chuyền đến giọng điệu hà khắc của dì Trương: “Diệp Thiên Thành có phải tận đáy lòng của ông muốn chống đối tôi có đúng không?”

“Đó là con gái của bà, bà bảo nó ăn mặc thành như vậy còn ra cái thể thống gì?”

“Cái gì mà con gái của tôi, bà đây vốn dĩ chưa từng đẻ con bao giờ!”

Một gian phòng lớn như thế, Diệp Du Nhiên ngồi đó mà lòng cô rối như tơ vò, hơi lạnh của máy điều hòa thổi qua cặp đùi nhỏ của cô làm cô thấy ớn lạnh, đối diện Diệp Thiên Thành đang vừa bàn chuyện vừa uống rượu cùng với chủ tịch Chu.

Diệp Du Nhiên kéo lại chút áo khoác trên người mình, cảm thán một câu, rất may dì Trương không có ở đây, nếu không thấy chiếc áo khoác này cô làm sao có thể mặc đến bây giờ được chứ.

“Du Nhiên, qua đây đi!”

Trong lúc lơ đễnh, bỗng cô nghe thấy một âm thanh đang gọi cô, Diệp Du Nhiên ngẩng đầu lên, thấy vừa đúng lúc thấy chu tịch Chu đang nở một nụ cười quỷ dị nhìn cô, biểu cảm trong ánh mắt đó khiến cô thấy căng thẳng.

Cô thể của cô không tự chủ mà run lên, trong lòng cô nghĩ rốt cuộc cũng chuyện gì đến cũng đến.

Cô đứng dậy lê lết từng bước chân nặng nề đi đến, chưa kịp mở miệng, chủ tịch Chu đã đưa tay ra kéo cô vào trong lòng. Diệp Du Nhiên bị bất ngờ đến đứng không vững ngã ngồi lên đùi ông ta, mùi rượu nồng nạng xộc lên mũi của cô, cô hốt hoảng mở to mắt ra.

Chủ tịch Chu thật ra là một người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi tuổi rồi, chỉ là vợ ông ta đã qua đời, cho nên rất nhiều năm rồi ông ta chỉ có một mình.

Trong một lần tham dự yến tiệc, ông ta đã nhìn trúng Diệp Du Nhiên, sau đó bèn đến nhà họ Diệp xin cưới cô.

Một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, con trai của ông ta cũng lớn gần bằng cô rồi, Diệp Du Nhiên làm sao có thể gả cho một người đáng tuổi ba mình chứ?

Nét mặt của Diệp Thiên Thành lộ ra vẻ ngại ngùng, không tự nhiên mà ngoảnh mặt đi qua chỗ khác, trong lòng bất lực than thở.

Dù cho lần này là vì kinh tế của nhà họ Diệp đang gặp khốn khó nên mới đến đây, khi ra khỏi cửa dì Trương cũng đã uy hϊếp cô, nhưng cô vẫn thấy ghê tởm khi mà ông ta tiếp cận gần bản thân mình, cô bèn dũng sức đẩy ông ta ra.

“Thật xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh chút.”

Nói xong câu này, Diệp Du Nhiên xoay người đã chạy ra bên ngoài, chiếc áo khoác trên người rơi xuống khi cô hoảng hốt bỏ chạy.

Ai có biết được sau khi ra khỏi gian phòng riêng đó không bao xa, lại đυ.ng phải một người đàn ông.

Binh!

Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị đánh bật trở lại bởi một cú va chạm mạnh với một cơ thể cao to, mắt thấy sắp đυ.ng trúng người nhân viên phục vụ trên tay còn đang bưng ly rượu, trong nháy mắt, đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ vong qua đỡ lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng, tránh được việc va chạm với nhân viên phục vụ.

Mùi nước hoa thoang thoảng phà vào hơi thở của cô, cô thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.” Sau đó nhanh chóng muốn thoát khỏi vòng tay của người đó, ai ngờ đâu người đó lại không chịu nới lỏng tay ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn chút.

Cô nhướng mày, ngẩng đầu lên thì đυ.ng phải một đôi mắt đen láy nhưng lơ đễnh nhưng lại lanh lợi như báo săn môi.

"Lần này lại là trò gì đây?” Giọng nói của Nam Cung Tước không nóng không lạnh, làm cho người nghe không hiểu được là đang vui hay đang buồn.

Nam Cung Tước nhận ra trong ánh mắt của Diệp Du Nhiên lóe qua một biểu cảm ngơ ngác, cuối cùng là hoài nghi, rồi mới bắt đầu hiểu ra.

Trong lòng bất giác cảm thấy mắc cười, đây cũng là lần đầu tiên, có một người con gái sau khi gặp anh lại không hề nhớ được gương mặt của anh, lại còn có thể rất điềm tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

Diệp Du Nhiên nhìn anh hồi lâu mới nhớ ra anh là ai.

Là anh ta!

Người đàn ông hôm qua, Nam Cung Tước!

Nam Cung Tước đánh giá cô một vòng, nhìn cô so với hôm qua khác rất nhiều, hôm qua cô mặc một chiếc váy màu trắng, nhìn cô rất im lặng và xinh xắn, còn giờ lại là áo bò sát người màu đỏ, trông thật nóng bỏng và quyến rũ.

Chỉ có điều, đôi mắt ngây thơ vô tội đó, vẫn vạch trần ra con người thật của cô.

Cô đang giãy giụa, Nam Cung Tước buông lỏng cô ra, nhìn cô đang ở trước mặt mình khom lưng xin lỗi, sau đó quay lưng định bỏ đi.

Anh khẽ hít mắt lại, người con gái này lại có thể khơi dậy hưng phấn trong anh, gặp anh hai lần đều đối với anh không nóng không lạnh.

Ha, thật thú vị.

Đôi mắt sắc bén của anh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô, một lát sau lại nhìn thấy cô xoay người qua, sau đó rất nhanh tiến lại gần anh.

Diệp Du Nhiên đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh rồi nói:

“Tôi có thể làm người phụ nữ của anh không?”

Không có khúc dạo đầu trực tiếp súc tích đi thẳng vào vấn đề, đôi bàn tay nhỏ của Diệp Du Nhiên siết lại thành nắm đấm nhỏ, Cảnh Đồng từng nói qua, anh chính là người kế thừa đời thứ mười một của gia tộc Nam Cung, rất có tiền, bây giờ người đàn ông mà cô cần tìm là một người nhiều tiền giống như anh.

Lúc nãy cô đang nghĩ hay là cứ bỏ đi luôn, nhưng cô có thể đi đâu bây giờ? Quay về hầu hạ người đàn ông ngoài năm mươi tuổi kia sao? Cô không thể chấp nhận làm vợ cho một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, nếu phải như vậy, chi bằng tự mình chọn lựa một người.

Ít nhất người đang đứng trước mặt cô, cũng không làm cô thấy chán ghét.

Nam Cung Tước nhướng mày lên, còn cho là mình nghe nhầm, đảo mắt nhìn trên nhìn dưới đánh giá cô, cuối cùng tầm nhìn của anh dừng lại ở cái cổ trắng như tuyết của cô, rồi đột nhiên dựa vào tường buồn cười nhìn cô.

“Ô, tôi không nghe nhầm đó chứ? Cô muốn ở sau lưng chồng cô, nɠɵạı ŧìиɧ à? Ánh mắt của Nam Cung Tước tràn đầy ý cười, cong khóe môi lên nhìn cô gái đối diện.

Diệp Du Nhiên cắn nhẹ môi dưới, đôi môi đỏ của cô dương như sắp bị cắn chảy máu: “Tôi.. Tôi chưa có!”

“Chưa có?” Nam Cung Tước hít mặt lại, tâm trạng vui vẻ hỏi: “Chưa có cái gì?”

Nói bản thân mình kết hôn rồi, chỉ là chiêu bài để cô đẩy anh ra thôi, cô ngày cả bạn trai cũng chưa có, lấy đâu ra chồng chứ?

Nghĩ đến đây, Diệp Du Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn môi dưới nghiêm túc nói: “Tôi vẫn còn… Lần đầu tiên!”

Nam Cung Tước ngớ ra, dường như anh không thể tin được là cô lại dám nói một câu như vậy.

“Tôi… vẫn còn chưa kết hôn!” Diệp Du Nhiên đưa hai ngón tay lên chạm vào nhau, môi dưới đã sắp bị cô cắn cho chảy máu nói ra những lời này, chỉ có trời mới biết cô đã dùng hết can đảm lớn như thế nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »