- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trước Ngược Sau Sủng
- Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi
- Chương 17: Ở cùng tôi, đến khi nào tôi chán
Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi
Chương 17: Ở cùng tôi, đến khi nào tôi chán
Trong lòng Diệp Du Nhiên phát lạnh, cô chậm rãi nói những việc mình đã trải qua: "Lúc Nam Cung Tước tan việc con đã đến chặn anh ta lại, nhưng dùng cách nào cũng không thể làm cho anh ta buông tha nhà họ Diệp. Sau đó, con cầu xin anh ta rồi bị thương, sau đó được đưa vào bệnh viện, ở đây cho đến hôm nay."
Dì Trương cười lạnh một tiếng: “Cho nên một tuần này, mày đã nằm sung sướиɠ trong bệnh viện?"
Diệp Du Nhiên phát khổ, ai có thể nằm thoải mái trong bệnh viện chứ?
"Mày đúng là biết hưởng thụ! Mệt cho tao và cha mày phải đi khắp nơi cầu xin người ta, tìm cách bù đắp mầm tai họa mà mày gây ra!" Dì Trương thấy cô không nói gì, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói.
Lúc bà ta nói ra lời này đã không còn nhớ đến việc trước khi Diệp Du Nhiên đưa một triệu ra thì công ty đã phá sản.
Diệp Thiên Thành vẫn còn tỉnh táo: "Là tổng giám đốc Nam Cung đưa mày đến bệnh viện sao?"
Khi ba đã tra hỏi thì không thể nào giấu diếm được.
Diệp Du Nhiên gật đầu, thành thật nói ra: "Vâng."
Sắc mặt Diệp Thiên Thành khẽ thay đổi, ánh mắt ra hiệu cho dì Trương đừng nói nữa. Giọng nói ông dịu lại: "Đã bị thương thì trước hết con trở về phòng nghỉ ngơi đi..."
Dì Trương vẫn không hiểu ý ông ta, vẫn nói không dừng: " Không thể dễ dàng bỏ qua cho nó như thế! Nếu như nó không lấy ra thêm một triệu, không thì..."
Diệp Thiên Thành liếc nhìn bà ta một chút, cảnh cáo bà ta ngừng lại, bảo Diệp Du Nhiên đừng quan tâm.
"Ba, dì Trương, vậy con lên trước." Trong lòng Diệp Du Nhiên dễ chịu hơn, cô vòng qua dì Trương, lết thân thể yếu ớt đi lên lầu.
Sau khi Diệp Du Nhiên trở về phòng thì ngồi yên một lát, sau đó thu dọn quần áo của bản thân.
Cô vẫn chưa quên những lời dì Trương nói, chỗ này chỉ có thể ở lại ba ngày. Diệp Du Nhiên tính bây giờ sẽ về trường học, cũng có thể được chút yên tĩnh.
Nhưng mà khi cô xuống lầu, Diệp Du Nhiên đi qua phòng khách cũng không thấy hai người họ nữa.
Không cãi nhau với dì Trương nữa, trong lòng cô liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đi xuống dưới lầu, Diệp Du Nhiên muốn đưa tay gọi xe thì đã thấy chú Vinh chạy chiếc Rolls-Royce tới.
Xe dừng cạnh người cô, chú Vinh vẫn như cũ xuống xe xoay người đưa tay: "Cô Diệp, cậu chủ biết cô đã rời khỏi bệnh viện nên muốn cô đến biệt thự, mời cô lên xe."
Trong lòng Diệp Du Nhiên cảm thấy nặng nề, khuôn mặt nhuốm vẻ bi thương mà nói: "Tôi có thể từ chối không?"
Vẻ mặt chú Vinh không thay đổi: "Xin cô đừng làm tôi khó xử."
"Được rồi, tôi sẽ lên xe, nhưng mà chờ tôi một chút!" Diệp Du Nhiên cười khổ một tiếng, đành phải trở về cất hành lý vào trong phòng, tiếp theo bước lên xe.
Rolls-Royce chạy thẳng về biệt thự Giang Thành, xe dừng lại trong bãi đỗ xe, Diệp Du Nhiên vừa mới bước xuống thì đã nghe được tiếng cười của thím La vang lên.
"Cô đến rồi, cậu chủ đã đợi cô từ lâu." Thím La chỉ chỉ vào phòng khách, dẫn Diệp Du Nhiên vào, sau đó bà vào phòng bếp bưng đồ uống ra.
Trong phút chốc, ở phòng khách lớn như thế chỉ còn lại hai người. Không, còn có một đứa bé trai đang trò chuyện qua video call trên máy vi tính.
Gương mặt tinh tế, trắng trẻo tựa như thiên sứ, đôi mắt linh động trong vắt như mã não giống như biết nói chuyện. Thằng bé cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo, bên má trái ẩn hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Đây là con trai của Nam Cung Tước sao? Đúng là rất giống Nam Cung Tước, chỉ nhìn từ trên máy tính đã có cảm giác quen thuộc. Thật không nghĩ tới, Nam Cung Tước giống như ma quỷ lại có một đứa con trai đáng yêu như thiên sứ thế này!
Diệp Du Nhiên đang tự phỏng đoán, lại không phát hiện đôi mắt đứa bé kia đã chuyển hướng nhìn cô chằm chằm, hai tay mềm mại chìa ra bày ra tư thế đòi ôm. Bởi vì cô không đáp lại, nhóc con hơi nhếch miệng nhỏ lên, đôi mắt có vẻ ấm ức, làm cho người ta đau lòng đến nỗi hận không thể hái trăng sao xuống dỗ thằng bé vui vẻ.
Nam Cung Tước lạnh lùng lườm Diệp Du Nhiên một cái, nói với nhóc con: "Cục cưng đi ngủ trước đi, ngày mai ba sẽ chơi với con được không?" Giọng nói dịu dàng đến mức làm cho Diệp Du Nhiên vừa bừng tỉnh lại phải mở to mắt ngạc nhiên. Xưa nay cô không biết Nam Cung Tước lại còn có thể có giọng điệu êm tai để dỗ người khác như thế.
"Dạ vâng, ba ba ngủ ngon!"
"Cô có gì muốn nói với tôi sao?" Sau khi Nam Cung Tước dỗ dành con trai xong xuôi, giọng nói của anh ta tức khắc trở lại lạnh lùng giống như lưỡi dao gió rét, khác hoàn toàn lúc nói chuyện với con trai.
Diệp Du Nhiên lại liếc mắt nhìn máy tính đã tắt video, mới nói thẳng ra suy nghĩ của mình: "Ngài Nam Cung, anh đã không tin thì tôi cũng không lừa được anh. Anh cũng không muốn buông tha cho nhà họ Diệp, thì giữa chúng ta cũng không có gì để làm, xin anh sau này đừng... Quan tâm tôi làm gì." Cô dừng một chút, dùng từ ngữ công kích nhưng ngữ khí nhẹ nhàng, chỉ sợ chọc giận ổ kiến lửa Nam Cung Tước.
Nhưng mà, lời cô nói bây giờ cũng đã đủ làm cho Nam Cung Tước tức giận.
Anh cong môi lên, hứng thú nhìn cô gái đứng trước mặt mình. Tư thế anh ngồi lại có vẻ giống như ngồi trên cao nhìn xuống Diệp Du Nhiên: "Cô đã là con mồi của tôi, thì đừng hòng để người đàn ông khác thân cận với cô."
Diệp Du Nhiên vô cùng tức giận: "Ngài Nam Cung, tôi là người! Là một người có suy nghĩ độc lập!" Không phải con mồi, cô còn chưa hề để người đàn ông nào gần gũi với mình.
Về phần người đàn ông rất có thể cướp đi lần đầu của cô, cô đã ở trong bệnh viện cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra. Giống như hình ảnh bỗng dưng xuất hiện trong đầu đó chỉ là ảo ảnh của mình cô.
Nam Cung Tước không hề bị dao động, anh lạnh lùng liếc nhìn Diệp Du Nhiên: "Tôi sẽ trả tiền, nhưng cô phải thực hiện điều mình phải làm."
Diệp Du Nhiên giật mình, cảnh giác nhìn anh: "Anh muốn thế nào?"
Nam Cung Tước khẽ cười một tiếng: "Tôi có thể không truy cứu việc cô không tuân thủ theo ước hẹn, nhưng cô nhất định phải ở cùng tôi, đến khi tôi chán mới thôi."
Diệp Du Nhiên nhanh chóng bác bỏ: "Điều này không thể được!"
Trong mắt Nam Cung Tước lóe lên vẻ lạnh lùng: "Không có gì là không thể. Cô đừng quên ba mẹ nuôi của cô, còn có những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi kia nữa."
"Anh là đồ hèn hạ vô liêm sỉ!" Diệp Du Nhiên tức giận mà mắng.
Nam Cung Tước liếc nhìn cô, giọng trầm xuống, lạnh lẽo nói: "Sau này đừng để tôi phải nghe thấy lời mắng tôi từ trong miệng cô. Cô không có tư cách."
Diệp Du Nhiên không thể làm gì, cô nhắm hai mắt lại, âm thầm nhìn anh: "Đến chừng nào anh chán mới thôi, thật sự không rõ ràng gì cả. Nếu như cả đời anh cũng không chán, chẳng lẽ tôi phải cùng anh cả đời?"
Nam Cung Tước cười nhạo một tiếng: "Tôi sẽ chẳng làm gì cô cả."
Diệp Du Nhiên mở to mắt, có vẻ không dám tin. Nam Cung Tước bỏ ra một triệu không phải vì muốn có được cô sao?
"Bởi, vì, cô, quá, bẩn!" Đôi môi mỏng đẹp đẽ kia hé mở, lại phun ra từng chữ làm Diệp Du Nhiên biến sắc.
Phản ứng đầu tiên của cô là tức giận, trong đôi mắt tĩnh lặng như nước bị khuấy động lên tầng tầng gợn sóng, khuếch tán thành cơn giận.
Diệp Du Nhiên mở miệng muốn đáp lại, nhưng lúc này trong đầu cô lại hiện lên đủ lời đe dọa của Nam Cung Tước. Cô chán nản nuốt xuống lời giễu cợt, ánh mắt lạnh lùng nói: "Hi vọng anh nói lời giữ lấy lời, như thế tôi sẽ ở cùng anh đến khi anh chán mới thôi."
Nam Cung Tước không quan tâm khi cô nhấn mạnh từng chữ, anh dựa người vào ghế salon: "Có thể không đυ.ng vào cô, nhưng cô phải làm giúp việc ở chỗ tôi. Mỗi ngày tới nấu cơm, quét dọn vệ sinh cho biệt thự, chăm sóc cây cỏ trong vườn hoa."
"Không phải trong biệt thự có người giúp việc rồi sao?" Ngoại trừ thím La ra, còn có mấy người nữa làm những công việc khác, làm hết tất cả mọi việc trong biệt thự: "Hơn nữa, chăm sóc những bông hoa kia không phải trong phạm vi làm việc của giúp việc đâu?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trước Ngược Sau Sủng
- Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi
- Chương 17: Ở cùng tôi, đến khi nào tôi chán