Sau khi Diệp Du Nhiên trở lại phòng thì suy nghĩ lung tung, cô nằm ở trên giường không có cảm giác gì rồi lại ngủ thϊếp đi.
Lúc giữa trưa, cửa phòng cô bị dì Trương với vẻ mặt tức giận mở ra, bà ta còn hung hăng đẩy lưng cô một cái.
“Ơ, sao thế?” Diệp Du Nhiên mở mắt ra, mơ hồ xoa mắt hỏi.
Dì Trương không khách khí vén chăn mền của cô, trừng mắt cô nói: “Cô còn có mặt mũi hỏi tôi thế nào à? Khó trách cô không bằng lòng lấy tiền trong tay người đàn ông kia, thì ra chính là anh ta khiến công ty ba cô phá sản. Con nhỏ chết tiệt, cô cũng được đấy, xem tôi có đánh chết cô không.”
Diệp Du Nhiên giật mình, ánh mắt mơ hồ.
“Là ba tôi nói như vậy sao?” Trong lòng cô thật ra đã tin hơn phân nửa, dù sao cô thật sự đúng là chọc giận Nam Cung Tước.
Dì Trương không trả lời cô, quay đầu cầm cây chổi ngay cửa lên đánh vào người cô.
Diệp Du Nhiên thình lình bị bà ta đánh vào lưng, đau đến nỗi xém chút rơi nước mắt.
Dì Trương chỉ đánh một lần này, nhưng bà ta chưa hết giận, sau đó cánh tay bà ta lại vung mạnh, cố gắng lại đánh về phía Diệp Du Nhiên.
“Dì Trương, dì dừng tay trước đã.” Diệp Du Nhiên lăn hai lần trên giường, tránh thoát bà ta rồi đứng lên từ chân giường, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Cô còn dám chạy?” Dì Trương tức giận hừ một cái, đuổi sát sau lưng cô, thỉnh thoảng đánh một phát vào cô.
Diệp Du Nhiên cố gắng né tránh, quẹo qua chỗ rẽ cầu thang thì nhìn thấy bóng lưng dựa vào ghế sa lông thì hô lên: “Ba, Nam Cung Tước thật sự hại nhà chúng ta phá sản sao?”
Trong lòng cô vẫn nuôi một tia hy vọng, tối hôm qua đến hôm nay, thời gian ngắn như vậy có lẽ Nam Cung Tước vẫn chưa kịp ra tay nhỉ?
Vẻ mặt Diệp Thiên Thành chán nản, lúc quay đầu nhìn về phía cô thì sự oán hận dâng lên: “Người hủy hoại công ty chính miệng nói là mày đắc tội người thừa kế đời thứ mười một của nhà họ Nam Cung, không phải mày còn có thể là ai?”
Lúc quen Nam Cung Tước thì không nói với ông ta, chờ gặp rắc rối lại muốn họ gánh chịu hậu quả.
Diệp Du Nhiên lui lại một bước, đυ.ng lúc đυ.ng vào cây chổi dì Trương quất tới, cô lảo đảo ngã xuống đất.
Dì Trương đưa tay còn muốn đánh thì bị Diệp Thiên Thành ngăn lại, con gái nuôi nhiều năm như vậy, đánh quá ác thì ông ta cũng không nỡ.
Ánh mắt Diệp Thiên Thành sáng lên, huống chi còn phải nhờ vào chỗ của cô.
Diệp Du Nhiên chậm rãi ngồi thẳng lên, ánh mắt cũng dần dần kiên định: “Ba, con đi tìm Nam Cung Tước.” Cho dù dùng cách gì thì cô cũng phải khiến anh bỏ qua cho nhà họ Diệp.
Dì Trương hừ một tiếng, bà ta oán hận nhìn cô: “Cô đi tìm anh ta thì có ích gì?”
“Im miệng cho tôi.” Diệp Thiên Thành quát lớn, không quan tâm dì Trương cảm thấy tủi thân, ông ta nói với Diệp Du Nhiên: “Ba đưa con đi.”
“Không cần, tự con đi được rồi.” Diệp Du Nhiên rủ mắt nói, còn không biết Nam Cung Tước sẽ đối xử với cô thế nào, cô không hy vọng lúc đó ba ở bên cạnh.
Thái độ Diệp Thiên Thành rất kiên quyết: “Chúng ta cùng đi, công ty dù sao cũng là ba kinh doanh, ba rành chuyện buôn bán hơn con nhiều.”
Dì Trương nghe ông ta nói như vậy thì cảm thấy công ty vẫn còn hy vọng quay lại, bà ta bèn ném cây chổi đi rồi nhìn thẳng Diệp Du Nhiên, bày ra dáng vẻ cô không đồng ý không được.
Diệp Du Nhiên hết cách, chỉ có thể đồng ý.
Hai người cùng nhau đi tới tập đoàn Nam Cung, đến trước công ty thì bị ngăn lại.
“Thưa cô, tôi thật sự có việc gắp muốn tìm ngài Nam Cung, xin cô thông báo một chút được không?” Diệp Du Nhiên đứng trên quầy bar, nghiêm túc nói.
Tiếp tân tiếp tục dùng nụ cười nghề nghiệp tiếp cô: “Thật xin lỗi, muốn gặp tổng giám đốc của chúng tôi thì xin cô hẹn trước.”
“Trước đây tôi từng tới, nếu không các cô gọi cho thư ký Trần Vũ cũng được, giúp một chút đi…” Diệp Du Nhiên bị ba nhìn chằm chằm, không muốn cũng không thể từ bỏ như thế.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa được, tiếp tân lắc đầu, nụ cười xinh đẹp: “Thật xin lỗi, chúng tôi không có quyền trực tiếp nói với thư ký Trần. Cô có thể tự gọi cho anh ta hay không?”
Diệp Du Nhiên cắn môi, cô chợt nhớ tới tấm danh thϊếp Nam Cung Tước đưa cho, lần trước cô vào phòng làm việc của anh bằng cái này. Cô lập tức lục tìm, gọi điện thoại, gọi ba cuộc cũng không ai nghe.
“Ba, nếu không ba về trước đi, con ở đây gọi tiếp, anh ấy dù sao cũng phải xuất hiện thôi.” Diệp Du Nhiên trở lại bên cạnh cha, nhỏ giọng đề nghị.
Diệp Thiên Thành đứa trong sảnh lớn trang trí xa hoa của tập đoàn Nam Cung, sức lựng vốn hơi không đủ, nhất là ông ta tới cầu xin người ta nên ông ta luôn cảm thấy những người lui tới kia nhìn ông ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ, giống như biết được mục đích của ông ta, tất cả dường như đều xem thường ông ta.
Toàn thân ông ta không được tự nhiên, lý trí ông ta biết tiếp xúc với Nam Cung Tước thì sẽ có được chỗ tốt cho nhà mình, nhưng theo cảm tính thì rất muốn rời khỏi đây.
Nghe được lời này của Diệp Du Nhiên thì nháy mắt ông ta không kiên nhẫn nữa: “Vậy được, ba trở về nghĩ cách khác, con cũng tuyệt đối không được từ bỏ.”
“Ba yên tâm, con sẽ không từ bỏ.” Diệp Du Nhiên bình tĩnh nói. Việc này do cô gây ra, không giải quyết được thì cô cũng sẽ không từ bỏ.
Sau khi Diệp Thiên Thành rời khỏi, cô chờ cả buổi chiều ở trước phòng.
Vì để không bỏ lỡ Nam Cung Tước, Diệp Du Nhiên nhìn chằm chằm vào bốn thang máy bình thường và một thang máy cao tầng, khi đôi mắt có chút u tối và mờ ảo, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người cô đợi đã lâu.
Tám vệ sĩ đi bên cạnh Nam Cung Tước, anh bị vây ở giữa cực kỳ chặt chẽ, người vạm vỡ cũng khó mà vượt qua.
Diệp Du Nhiên chỉ do dự trong nháy mắt thì đã cắn răng xông tới. Muốn cứu nhà họ Diệp thì cô nhất định phải cầu xin Nam Cung Tước tha thứ, cô đã hết đường lui rồi.
“Ngài Nam Cung.” Diệp Du Nhiên la lớn: “Tôi hy vọng có thể nói chuyện một chút với anh.”
Nam Cung Tước nhìn về phía trước không chớp mắt, dường như hoàn toàn không nghe thấy giọng cô.
Diệp Du Nhiên không cam lòng cứ nhìn anh rời khỏi như vậy, cô chạy theo bước chân người đàn ông la lên: “Ngài Nam Cung, về chuyện lừa anh tôi thật sự không biết, tôi không có ý lừa anh đâu, hy vọng anh có thể bỏ qua cho nhà họ Diệp, tôi bằng lòng trả giá đắt vì sai lầm của mình.”
Có khối người nghe thấy cô dám lừa gạt Nam Cung Tước thì lập tức nhìn cô bằng ánh mắt tìm đường chết, sau đó vội vã né tránh, việc vớ vẩn của Nam Cung Tước bọn họ không có tư cách đứng xem.
Nam Cung Tước lạnh lùng liếc cô một chút, ánh mắt anh như nhìn sâu kiến. Người đàn ông đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, thực sự có vốn liếng nhìn bằng nửa con mắt.
Sự cầu xin của Diệp Du Nhiên dường như không hề gợn sóng chút nào trong ánh mắt anh, người phụ nữ này đã dám lừa gạt anh, mặc kệ bởi vì cái gì thì anh cũng không thể tha thứ.
Không thể chịu đựng nhất chính là cô lại dám nói mình rất lôi thôi. Đối với con mồi hiếm có mà mình thấy hứng thú này, Nam Cung Tước vốn còn muốn chơi với cô một chút, không ngờ con mồi này đã bị người khác đánh dấu trước!
Nhìn thấy anh lên xe dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ, Diệp Du Nhiên liều lĩnh lao về phía trước, cố gắng vượt qua các vệ sĩ.
Một vệ sĩ phát cáu vì động tác tiến lên của cô, bắp thịt trên cánh tay phồng lên, anh ta đẩy mạnh, đẩy Diệp Du Nhiên ra xa vài mét.
Đối mặt với một vệ sĩ thực sự, Diệp Du Nhiên đâu phải là đối thủ.
Cô đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống đất, đầu cô bị đập vào cạnh góc của bồn hoa, chớp mắt đầu rơi máu chảy.