Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 10: Ngủ với tôi đêm nay

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bao lâu?” Nam Cung Tước dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nhẵn bóng, như đang hỏi một câu hỏi thường tình, nhưng lại một bước đẩy Ye Youran đến gần vực thẳm.

Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy choáng váng, thế giới trước mặt quay cuồng như điên, đứng vững cũng không nổi!

Hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Tước rồi mím môi : “Ba..... ba ngày.”

Diệp Du Nhiên do dự khi đưa ra một con số. Nếu chỉ trong thời gian ngắn, cô thật sự không điều chỉnh được!

“Trong vòng ba ngày.” Nam Cung Tước nhẹ nhàng nói xong liền cầm nĩa lên, găm lên một miếng bít tết thái mỏng, cho vào miệng nhai chậm rãi.

Diệp Du Nhiên gật đầu ngay lập tức. Vì hành động trên chứng tỏ anh đã đưa ra kết luận cuối cùng và cô không thể cho phép mình được phản bác hay mặc cả.

“Được.”

Cô nói nhỏ: “Ba ngày nữa, tôi sẽ lại đến.”

Đến lúc đó sẽ không như ngày hôm nay, cô dù có nghiến răng nghiến lợi cũng sẽ vượt qua chuyện này!

Nam Cung Tước thậm chí không thèm nhìn cô, anh nói một cách độc đoán: “Cô ở lại đây, khi nào tôi cho phép, cô mới được rời đi”.

“Anh !” Diệp Du Nhiên bất mãn mà chống cự lại: “Chuyện này không thể làm được! Tôi mỗi ngày đều phải trở về.”

Nếu cô ấy về trễ sẽ bị dì Trương lo lắng dò hỏi, chưa kể cả đêm không về?!

Giọng Nam Cung Tước lạnh lùng và nghiêm nghị: “Cô không có quyền nói không!”

Diệp Du Nhiên thực sự không muốn nhượng bộ như thế này, cô cố gắng thuyết phục hắn: “Tôi phải gọi điện cho gia đình và được sự đồng ý của họ.”

“Cô vẫn còn là một đứa trẻ à?” Nam Cung Tước nhếch môi mỉa mai, nhưng gật đầu.

Diệp Du Nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức gọi điện cho dì Trương, trong lòng thầm cầu mong bà có thể mắng mỏ để trở về nhà như bình thường.

“Này, có phải là dì Trương không?” Diệp Du Nhiên dẫn đầu nói trước “ Tối nay con không về được không ạ ?

Đôi mắt Nam Cung Tước nghiêm nghị nhìn cô đang chơi chữ trước mặt anh.

“Đồ hư đốn !” Dì Trương định bắt đầu mắng mỏ, nhưng bà chợt nghĩ rằng Diệp Du Nhiên đang cặp kè với gã bạn trai giàu có đó, lập tức quay xe : “Về muộn sao? Không sao, con có thể về muộn tùy thích, con không cần phải xin phép với dì. Dì hiểu mà“

Diệp Du Nhiên cau mày, không cam lòng từ bỏ: “Không được, con có thể không về được, chẳng phải dì nói mỗi ngày phải về nhà trước chín giờ sao?”

Dì Trương nằm trên sô pha đổi tư thế: “Này, chuyện này làm sao có thể giống nhau được? Con cứ yên tâm chơi với bạn trai, hôm khác nhớ đưa anh ấy về nhà xem mắt .”

Vẻ tuyệt vọng hiện lên trong mắt Diệp Du Nhiên và đối diện với đôi mắt ấy là nụ cười nửa miệng của Nam Cung Tước, cô ấy thì thầm, “Con biết rồi, vậy con cúp máy đây.”

Cô bỏ điện thoại vào túi quần, ngã xuống ghế, mắt đờ đẫn.

Đôi môi mỏng của Nam Cung Tước khẽ cong lên, nhìn cô nói theo kiểu châm chọc “Bạn trai?”

“Không, không!” Mắt Diệp Du Nhiên dán chặt vào anh, lắc đầu dữ dội: “Dì Trương, bà ấy hiểu lầm rồi, tôi sẽ nói rõ với bà ấy “

Khịt mũi! Bao nhiêu người cầu xin anh làm bạn trai và tìm mọi cách để được cưới anh, nhưng người phụ nữ này lại dám từ chối một cách vội vàng nóng nảy.

Nam Cung Tước đôi mắt híp lại, ngưng trọng nhìn cô: “Ăn đi !”

Vương Hoa kịp thời mang đến cho Diệp Du Nhiên một bát cơm trắng trong và thơm, kèm theo mười món mặn và một canh.

Sau bữa tối, cô ngồi sô pha và xem TV trong hai giờ. Diệp Du Nhiên không khỏi mệt mỏi hỏi: “Chị Hoa, phòng nào của em vậy ạ?” Mặc dù buổi chiều đã ngủ một giấc dài, nhưng tinh thần cô còn lâu mới nhẹ nhõm được.

Vương Hoa nhìn Nam Cung Tước và yêu cầu anh ta ra hiệu.

Trái tim Diệp Du Nhiên từ từ chìm xuống, trong biệt thự hẳn là có rất nhiều phòng, nhưng cô không sắp xếp như mọi khi, cho nên ...

Đôi mắt đen như mực của Nam Cung Tước lóe lên một tia sáng, và anh thản nhiên nói “Em ngủ với anh.”

Đúng y vậy mà, như cô ấy nghĩ.

Diệp Du Nhiên mím môi không phản bác: “Được rồi, nhưng anh không thể làm gì cho đến khi tôi sẵn sàng.”

Đôi mắt của Diệp Du Nhiên trở nên lạnh lùng và anh ta chế nhạo.” Cô tưởng mình đẹp lắm à “

Diệp Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, không thèm đếm xỉa đến lời mỉa mai của anh, lại đưa ra một yêu cầu khác của bản thân: “Tôi chỉ xin nghỉ ba ngày thôi, ngày mai tôi phải lên lớp.”

Nam Cung Tước đã nắm được thông tin của cô, khi biết cô đang học khoa Marketing của trường đại học N, anh hơi bất ngờ. Anh gật đầu đồng ý: “Ừ.”

Anh ấy phải làm việc ở công ty vào các ngày trong tuần. Nam Cung Tước có ở đó trong lúc không có anh cũng không quan trọng.

“Thật sao ?!” Diệp Du Nhiên ngạc nhiên nói. Sở dĩ cô không vướng bận chuyện đầu tiên là vì chuyện sau, nhưng không ngờ cô lại đạt được mục đích dễ dàng như vậy.

Nam Cung Tước không kiên nhẫn với việc bị nghi ngờ, lạnh lùng nói: “Tin hay không tùy cô!”

“Tôi tin, tôi tin.” Diệp Du Nhiên vội vàng gật đầu, kẻo hắn hối hận đổi ý. Cô có thể cảm thấy tốt hơn một chút khi không cần phải đi cùng người này trong một ngày.

“Đi ngủ với tôi.” Nam Cung Tước cầm điều khiển từ xa lên và tắt TV, sau đó đứng dậy đi ra khỏi ghế sô pha.

“À?” Diệp Du Nhiên ngạc nhiên vì mình nhanh như vậy mà đồng ý, cũng không hỏi kĩ bản thân trước.

Diệp Du Nhiên nhìn cô với vẻ trịch thượng: “Em không ngủ gật à?.

Diệp Du Nhiên im lặng, cô ấy đang ngủ gà ngủ gật, nhưng phải ngủ với hắn ta cho tới sáng thì cô không muốn chút nào.

Nhưng điều mà Nam Cung Tước đã quyết định rõ ràng không phải là thứ cô ấy có thể thay đổi.

Cuối cùng, Diệp Du Nhiên cũng ngoan ngoãn đi theo lên lầu.

Cũng là một phòng ngủ, khăn trải giường lộn xộn đã được thay đổi, hoa văn sẫm màu thêu trên vải lụa đen phản chiếu một chút ánh sáng dưới ánh đèn.

Diệp Du Nhiên bất giác đỏ mặt, cô không khỏi nghĩ đến chuyện đỏ mặt chiều hôm đó. Lúc đó, trong đầu cô đang rối bời vì bức tranh đắm chìm vào trong đó nên không để ý lắm đến hành động của Nam Cung Tước.

Bây giờ, làn da như nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mà vết chạm vào hôm trước trở nên nóng bừng lên.

Nam Cung Tước liếc nhìn cô ấy và thấy khuôn mặt cô đang đỏ bừng lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »