Chương 2

Đêm khuya gió lớn, trăng mờ sau mây, chính là lúc yêu ma hoành hành, hại người.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một đôi cánh đen kịt nhuốm đầy máu, con quái vật đứng trước một chiếc quan tài, móng vuốt sắc nhọn dễ dàng đẩy bay tảng đá nặng cả trăm cân trên nắp quan, rồi từ từ đẩy nắp quan ra.

Bên trong quan tài là một đạo sĩ trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, dường như đang ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Con quái vật khịt mũi, từng giọt nước dãi sền sệt chảy xuống.

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi, máu trong người tràn đầy sinh lực, hấp dẫn hơn hai lão già kia rất nhiều.

Nó há to miệng, để lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

Đây là một con dơi yêu, thích nhất là hút máu người, giờ phút này, nó sắp được thưởng thức một bữa đại tiệc.

Thế nhưng khi nó cắn vào cổ họng đạo sĩ trẻ tuổi, một luồng kim quang bỗng hiện lên.

Bùa hộ mệnh Lục Đinh Lục Giáp!

Dơi yêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, lông trên miệng thậm chí còn bị kim quang thiêu đốt, biến thành màu đen cháy.

Cùng lúc đó, Lý Đạo Huyền bỗng nhiên mở mắt, dán một lá bùa lên người dơi yêu, sau đó nhanh như chớp, nhảy ra khỏi quan tài, muốn kéo dài khoảng cách.

Pháp sư có quy tắc số một, không dễ dàng giao chiến tay đôi!

Một tiếng xé gió vang lên, Lý Đạo Huyền nghe thấy tiếng vỗ cánh của dơi yêu, vội vàng cúi đầu muốn lăn đi.

Nhưng hắn vẫn đánh giá thấp tốc độ của dơi yêu, đầu bị tóm chặt, Lý Đạo Huyền loạng choạng suýt chút nữa thì ngã.

Dơi yêu lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nó bị kim quang phản phệ, ngã xuống đất từ độ cao vài trtrượng, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Đạo Huyền, lộ ra một tia kiêng dè.

Lý Đạo Huyền sờ sờ da đầu, sau lưng lạnh toát, vừa rồi nếu không có bùa hộ mệnh Lục Đinh Lục Giáp, có lẽ đầu hắn đã bị cào nát rồi.

Nhưng bùa hộ mệnh không phải vạn năng, vừa rồi hai lần hộ thể đã tiêu hao hết hai lá, nói cách khác, một lá bùa hộ mệnh chỉ có thể đỡ được một lần công kích của dơi yêu.

Dơi yêu lợi hại thật!

Ánh trăng xuyên qua mây mù, đất trời bừng sáng, Lý Đạo Huyền cẩn thận đánh giá dơi yêu, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy con dơi yêu này còn cao hơn Lý Đạo Huyền một cái đầu, mặt xanh nanh vàng, mơ hồ có hình dáng khuôn mặt người, đã có thể đứng thẳng bằng hai chân, đáng sợ nhất chính là đôi cánh của nó, khi dang ra gần như dài hơn một trượng, tương đương với kích thước của hai người đàn ông trưởng thành.

Những yêu tà mà Lý Đạo Huyền từng trừ trước đây, so với nó, quả thực đều là những con cừu non hiền lành vô hại.

Đồng thời Lý Đạo Huyền cũng nhìn rõ kết cục thê thảm của lão hòa thượng và lão bà đồng.

Lão hòa thượng không còn chút phong thái tiên phong đạo cốt nào nữa, gần như chỉ còn là bộ xương khô, hai mắt trợn trừng, đã bị hút cạn máu, chết không thể chết thêm.

Lão bà đồng khá hơn một chút, nhưng cũng mất máu nghiêm trọng, có lẽ là do có chút đạo hạnh, bà ta vẫn chưa chết hẳn, mà nằm thoi thóp trên mặt đất.

Còn chiếc bình đựng tro cốt của bà ta đã vỡ tan tành, tro cốt rơi vãi khắp nơi.

Khi nhìn thấy kim quang tỏa ra từ người Lý Đạo Huyền, trong mắt lão bà đồng lộ ra một tia hối hận, xem thường người khác rồi, sớm biết tiểu đạo sĩ này có bản lĩnh thật sự, nên sớm bàn bạc với hắn, cùng nhau liên thủ trừ yêu.

Chỉ trách bà ta quá tự phụ!

“Gào!”

Dơi yêu đột nhiên hít vào một hơi, sau đó hướng về phía Lý Đạo Huyền phát ra tiếng gầm rú vô cùng chói tai, trong nháy mắt sóng âm cuồn cuộn, chum nước trong sân bỗng nhiên xuất hiện từng vết nứt, ngay cả ngói cũng không ngừng rung động.



Thôn Tiểu Sa, nhà trưởng thôn.

Lúc này thôn Tiểu Sa chìm trong bóng tối, dân làng đã sớm đóng cửa cài then, trốn trong chăn run lẩy bẩy.

Trưởng thôn là một ông lão tóc bạc, đang ôm đứa cháu gái nhỏ, nghe thấy tiếng kêu của dơi yêu, khẽ thở dài một tiếng.

Ông biết, ba vị pháp sư đến từ nơi khác kia, lúc này e rằng đã chết rồi.

Bao nhiêu năm qua, không biết đã có bao nhiêu pháp sư đến từ nơi khác bỏ mạng, đều là bị tên phú ông kia dùng giá cao lừa gạt đến đây bằng cách dán bảng treo thưởng trừ yêu, dân làng giận mà không dám nói, bởi vì trước đây có mấy người không nhịn được muốn đi báo quan, sau đó đều biến mất không còn tăm hơi.

Tên phú ông kia trước đây chỉ là một tên du côn vô lại, chỉ vì nương tựa vào con dơi yêu trong miếu Ngũ Thông, mới trở thành phú ông như ngày hôm nay.

“Ông ơi, vị đạo sĩ ca ca cho con ăn mứt kia, có phải sắp chết rồi không?”

Cô bé ngẩng đầu, nhìn ông nội, ủ rũ nói: “Con đã lén cảnh báo đạo sĩ ca ca rồi, tại sao huynh ấy không nghe chứ?”

Lão trưởng thôn thở dài một hơi, nói: “Chúng ta có thể làm gì đây, chỉ có thể hy vọng tiểu đạo sĩ kia có bản lĩnh tự bảo vệ mình thôi.”

Còn về việc chém gϊếŧ yêu ma?

Ban đầu bọn họ còn hy vọng vào những vị pháp sư đến từ nơi khác, nhưng theo số người chết ngày càng nhiều, người dân thôn Tiểu Sa cũng ngày càng trở nên tê liệt.