Đêm đó khi vừa mới ngủ, có một bóng người bay vào qua cửa sổ phòng ta.
Ta cũng chẳng hoảng hốt, vì người đến chính là Tiêu Sách.
Trong tay Tiêu Sách cầm thánh chỉ, đi đến bên giường nói “Hoàng huynh vừa mới thay đổi thánh chỉ, trên đó viết Hạo nhi kế vị.”
“Nàng nói bổn vương có nên thay đổi thánh chỉ, dù sao truyền ngôi cho hoàng đệ cũng đâu có gì sai.”
Ta cười “ Vương gia tranh cướp với chính con trai mình?”
Tiêu Sách cười lạnh, bắt lấy tay ta, sờ lên phần cổ tay chằng chịt vết sẹo ngang dọc “Nghe nói ban đầu vì muốn có được thai rồng, nàng không tiếc má_u thịt cho hoàng huynh của bổn vương.”
Ta nhìn Tiêu Sách “Nếu vương gia muốn, thần thϊếp cũng có thể không tiếc má_u thịt cho người.”
Tiêu Sách giật lấy tay ta, cắn mạnh lên cổ tay. Dùng lực quá mạnh, nên từng tơ máu rớt xuống từ khóe miệng.
Ta không đổi sắc mặt, cứ thế cười nhìn chàng.
Lát sau chàng nhả tay ta ra, rồi lại liếʍ lên vết máu ở trên cổ tay ta.
“Nàng nói xem nếu Hạo nhi lên ngôi, sau đó gi_ết người cha ruột này thì sao đây?”
Câu hỏi này của Tiêu Sách thật nhọn hoắt như da_o.
Ta thở ra một hơi “Nếu Hạo nhi có thể gi_ết được chàng, con hơn cha là nhà có phúc, chàng nên vui mừng. Nếu Hạo nhi không gi_ết được chàng, thì chàng có gì để lo.”
Lời nói của ta làm cho Tiêu Sách nhướn mày, bật cười “Nàng ấy à, Lục Tuyết Yến, ta ngày càng thích nàng rồi đó.”
“Bổn vương đời này vẫn chưa từng để nữ nhân của mình làm Thái hậu, giờ đây có thể thử xem.”
Lời nói này của Tiêu Sách khiến ta biết, ta thắng rồi.
Một tháng sau, Hoàng thượng đến lúc lâm chung, triệu vài lão đại thần vào căn dặn. Lúc đó người tuyên bố Tam hoàng tử Hạo nhi kế vị, giáng thái tử xuống làm Nam vương, đi đến vùng đất phong Tây Nam, vĩnh viễn không được hồi kinh, Hoàng hậu cũng đi cùng.
Tiêu Hàn cũng đi đến đất phong phía Đông Nam, vĩnh viễn không được về kinh thành.
Cuối cùng Thục phi Lục Tuyết Vy, cùng bồi táng.
Ta, Tiêu Sách và Thừa tướng 3 người cùng nhϊếp chính.
Ý chỉ này làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Ta không ngạc nhiên với những điều này. Thừa tướng là người của Hoàng Thượng. Người đang hy vọng dùng ta và thừa tướng kiềm chế Tiêu Sách. Tiếc là sau này, chỉ cần ta nói là xong.
Ba ngày sau, Hoàng thượng băng hà. Tất cả các phi tần chưa có con trong cung đều cùng bồi táng.
Mà ta lần đầu tiên bước vào Cảnh Dương cung của Lục Tuyết Vy, khi này đang nhìn thấy Lục Tuyết Vy đấu tranh không chịu bồi táng. Thấy ta đi tới ả ta điên cuồng lao đến chửi mắng “Tiện nhân, mày còn dám tới đây. Tao phải giế_t mày!!”
Ả còn chưa kịp tới gần đã bị Thải Châu quát “To gan, dám vô lễ với Thái hậu.”
“Thái hậu, mày sao xứng làm Thái hậu? Mày chính là đồ nghiệt chủng.”
Lục Tuyết Vy vẫn cố gắng giãy dụa “Cha nhất định sẽ báo thù cho tao.”
Ta từ trên cao nhìn xuống Lục Tuyết Vy đang lăn lộn giãy dụa “Ngươi thua rồi. Quên không nói với ngươi, ý chỉ của Hoàng thượng còn nói Lục Vọng là một quan chức bất tài, còn nhận hối lộ nên đều đã được đưa đi lưu đày..”
Hai tiểu thái giám cầm lấy dải lụa trắng, quấn quanh cổ Lục Tuyết Vy, dùng lực…..
“Không thể nào, không thể nào…”
Lục Tuyết Vy la lên thất thanh, hy vọng cuối cùng của ả cũng đã bị dập tắt.
Khi sắc mặt của Lục Tuyết Vy trở nên tím tái, ta tiến đến nói nhỏ bên tai Lục Tuyết Vy “ Hạo nhi là con trai của ta và Tiêu Sách. Tỷ tỷ thân yêu à, nam nhân mà tỷ ngày nhớ đêm mong, giờ lại là của ai gia…”
Mắt Lục Tuyết Vy trợn trừng, hay tay quơ quào giãy dụa, nhưng đã bị người khác giữ chặt, giờ phút này chẳng thể làm gì.
Ta quay người, mang theo Thải Châu rời đi..
“Nương, người có thể nhắm mắt rồi. Con đã báo thù được cho người và đệ đệ.”
(Hoàn)