Đôi mắt Pháp Nhĩ Tư thủy chung không nhìn Liên, thời điểm Liên đi chưa từng nâng mắt.
Một lúc lâu, y mới khe khẽ thở dài.
Vì sao chính mình lại ở đây? Là vì cứu vớt Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc? Y thật vĩ đại như vậy? Y không phải một hắc bào sao? Một hắc bào sao có thể làm ra loại chuyện như cứu vớt?
Nhớ kỹ trước khi trở thành hắc bào, y là một người làm việc do dự bất định, cho nên thường bị trưởng bối trách cứ, thế nhưng hiện xem, trở thành hắc bào tựa hồ không cải biến điều gì… Hắc Ám Chi Thần rốt cuộc vì sao tìm tới người như y?
Ngẫm lại, một hắc bào sau khi chiếm được hắc ám lực lượng thật lớn, cư nhiên muốn tìm kiếm phương pháp khôi phục bộ dáng ban đầu, còn muốn cứu vớt tổ quốc, làm những chuyện người của Quang Minh trận doanh mới làm, không phải rất buồn cười? Huống chi y lại cùng một kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội đàm luyến ái… Mà hiện tại, kỵ sĩ kia nhưng ngủ say.
Đôi mắt có thể nhìn thấu ma pháp của Pháp Nhĩ Tư, trong bóng đêm thấy rõ ma pháp phong ấn rườm rà không gì sánh được trên người Y Lai Ân đang tự chữa trị.
Y rất minh bạch, không phải ai cũng có thể làm ra phong ấn như vậy, nó đã vượt trước pháp tắc ma pháp, thuộc về một loại ma pháp mới, vẫn chưa bị thế nhân nắm giữ.
Đúng vậy, loại ma pháp này không phải nhân loại có thể nắm giữ, Liên nói không sai, sở hữu ma pháp này hẳn là Tinh Linh Vương, mà lực lượng trong cơ thể Y Lai Ân, tự nhiên chính là lực lượng của Tinh Linh Vương.
Bởi vậy, Y Lai Ân sớm muộn cũng sẽ tỉnh, chờ phong ấn chữa trị hoàn thành, hắn sẽ mở mắt.
Nguyên bản hạ quyết tâm muốn nói cho người này tất cả, thế nhưng cuối cùng y vẫn áp dụng thái độ lảng tránh. Pháp Nhĩ Tư đối nội tâm nhu nhược, do dự như vậy của mình cảm thấy khổ sở.
“Thật kinh ngạc, ngươi cư nhiên đem yêu vương phương bắc đuổi đi.” Một thanh âm không tính xa lạ đột nhiên từ bên giường vang.
Pháp Nhĩ Tư mặt lạnh xoay người, y biết người này nhất định sẽ đến, thế nhưng khi đối phương thực sự xuất hiện, y như cũ có chút khẩn trương.
“Úc, ngươi tốt, tinh linh đến từ Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải.” Pháp Nhĩ Tư nở nụ cười, nhìn Phạm Âm ghé vào bệ cửa sổ, chỉ thấy Phạm Âm nâng cằm nhìn mình, đôi mắt sáng ngời như tinh không buổi tối, phảng phất quang mang tinh thần đều rơi trong mắt y.
“Đã đến giờ, ta muốn đem Y Lai Ân vương tử điện hạ đi.”
“… Có thể nói cho ta biết nguyên nhân sao?”
Phạm Âm ôn nhu nói: “Tình huống của Ngoã Bối Nại Lạp rất nguy cấp, ngươi hẳn biết, tứ đại yêu vương đã hành động, thế nhưng ta tin tưởng ngươi cũng sớm nghe chuyện Tinh Linh Vương rơi vào ngủ say.”
“Ta nghe qua một ít.” Pháp Nhĩ Tư nhìn y nói.
Phạm Âm cười cười, “Ngươi có thể biết được điểm này thật tốt, ta không tất hướng ngươi giải thích cái gì. Nói chung, cảm tạ ngươi trước đối Y Lai Ân vương tử chiếu cố.”
“… Ngươi dự định đối Y Lai Ân làm gì?” Pháp Nhĩ Tư nhìn chằm chằm Phạm Âm, tiếu dung từ lâu biến mất nơi khoé miệng. Trong ánh mắt bán tinh linh xinh đẹp có tàn nhẫn không dễ phát hiện, mà y quen thuộc tâm tình hắc ám không khả năng nhìn lầm.
Tiếu dung vô tội của Phạm Âm rất dễ khiến người sản sinh hảo cảm, “Úc, chuyện đêm đó ngươi hẳn còn nhớ? Trong thân thể hắn có một bộ phận lực lượng của Tinh Linh Vương, ta trước nói qua, hắn đối chúng ta phi thường trọng yếu——” Phạm Âm nói còn chưa xong, một chiếc bóng màu lục cấp tốc hiện lên, lưu tại gương mặt y một dấu vết màu đỏ.
“Ngươi làm gì?!” Phạm Âm kinh hách đối Pháp Nhĩ Tư đứng trước cửa sổ kêu to, mất đi lãnh tĩnh ban đầu.
Nhưng Pháp Nhĩ Tư như cũ nhất phó thần tình đạm nhiên, tựa như chuyện xảy ra trước mặt cùng y không chút quan hệ.
Phạm Âm nhăn mi, trèo vào cửa sổ, chân vừa rơi xuống đất, liền cảm giác mặt đất nhẹ nhàng run rẩy.
Đó là một loại rung động cực không bình thường, đến từ nơi sâu dưới nền đất, tựa như tiếng sấm thường đến từ nơi sâu trong đám mây.
“Không thể, ngươi phải đem Y Lai Ân đưa cho ta!” Y lập tức hướng Pháp Nhĩ Tư công kích, tốc độ nhanh đến đáng sợ, thế nhưng ngay khi y sắp tới gần Pháp Nhĩ Tư, không biết từ nơi nào đột nhiên toát ra một chu đằng mạn thật lớn ngăn trở y.
Đường kính đằng mạn đại khái thô như cánh tay một người trưởng thành, thế nhưng động tác thập phần lưu loát nhanh nhẹn, phảng phất là một đại mãng xà.
Phạm Âm có mẫn tiệp tinh linh đặc hữu, y không tận lực tránh né đằng mạn, trái lại chống lấy đằng mạn, xoay người nhảy tới, toàn bộ động tác hành văn liền mạch lưu loát, tự nhiên mà ưu nhã. Ngay khi y lướt qua đằng mạn, bàn tay đã từ chiếc giày màu đen rút ra một thanh trường đao.
Lưỡi dao hiển hiện hình cung ưu nhã mà sắc bén, hầu như dài như cánh tay người, thoạt nhìn cực kỳ khinh bạc, Phạm Âm cầm nó, dán lên da, tự nhiên như cùng nó hòa hợp một thể.
Lại một chu đằng mạn hướng y vọt tới, lần này y không biện pháp tiếp tục lướt qua, bởi vì đằng mạn kia hầu như dán tường mà tới, y không thể làm gì khác hơn nâng tay dùng lưỡi dao dán lên, sau đó tại nơi cách bức tường xa một chút thoáng cái thay đổi phương hướng, dùng lực cắt xuống.
Đằng mạn tráng kiện tựa như làm từ đậu hũ, đơn giản bị cắt, phân nửa rơi trên đất, tựa một con giun thống khổ giãy dụa, mà một nửa khác cũng không thoải mái, nó thống khổ lăn lộn, chất lỏng màu ám đỏ phun ra khắp nơi, trên đằng mạn lưu lại như vết máu lấm tấm.
Phạm Âm lần thứ hai tới gần Pháp Nhĩ Tư, nhưng đôi mắt đen của đối phương khiến y không nguyên do cảm thấy một trận băng lãnh.
Nguyên bản y nghĩ vị Hắc Bào Giáo Phụ trong truyền thuyết này không phải thực sự đáng sợ, thậm chí có chút tiểu mơ hồ, cho rằng nghe đồn khuyếch đại không nhất định, thế nhưng hiện thoạt nhìn, có thể nghe đồn cũng không khoa trương.
Bởi vì Pháp Nhĩ Tư cả người toả ra lãnh ý, khiến y dĩ nhiên không biện pháp tới gần, chỉ có thể lui ra, rơi xuống bụi hoa ngoài cửa sổ.
Rung động của đại địa càng ngày càng lợi hại, thế nhưng miễn cưỡng có thể đứng ổn.
Chính là giây tiếp theo, dưới bệ cửa sổ Pháp Nhĩ Tư đang đứng xuất hiện một cái khe rất nhỏ, bên trong khe chui ra mấy chồi non mảnh khảnh, lập tức như phá tan lao lung, nháy mắt lớn thành bụi gai thô dày, rậm rạp chăm chú quấn trụ gian phòng của Pháp Nhĩ Tư.
Phạm Âm giữa bụi hoa trông thấy Pháp Nhĩ Tư đứng trước cửa sổ chậm rãi xoay người, kế một chu đằng mạn cuối cùng ngăn chặn bệ cửa, nghiêm mật không một khe hở, cho dù thị lực của tinh linh rất tốt, cũng vô pháp thấy tình huống bên trong.
Y lui về sau, chỉ vì trên vách tường gian phòng hiện bò đầy những đằng mạn cùng bụi gai nhiều tính công kích, đem toàn bộ gian phòng lao cố vây quanh, mà trên đằng mạn còn nở ra những đoá hoa màu ám đỏ, tản mát mùi hoa quỷ dị.
“… Hắc Bào Giáo Phụ Pháp Nhĩ Tư.” Thở dài, Phạm Âm đứng trước gian phòng bị vây quanh nhẹ giọng nói, “Mời tiếp nhận khiêu chiến đến từ Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải!”
“… Ta tiếp nhận.” Thanh âm yếu ớt của Pháp Nhĩ Tư truyền ra, nhất quán mềm nhẹ cùng chậm rãi.
…
Ai Đức Tắc Nhĩ đang lật quyển sách ma pháp dày cộm, trang sách đã nhuộm màu khô vàng của năm tháng, tựa như vừa chạm sẽ rách.
Sâu trong đồ thư quán, hắn không yên lòng từng tờ từng tờ lật xem, sau đó đường nhìn lần thứ hai hướng tháp lâu bị đằng mạn vây quanh.
Từ sau rối loạn ngày đó, không ai hỏi qua toà tháp lâu kia xảy ra chuyện gì, tựa như tất cả mọi người nghĩ nó rất đương nhiên hẳn ở đó.
Nhớ kỹ khi Liên nghe được thanh âm cũng chạy đi kiểm tra, hắn nguyên bản tính toán chạy tới, thế nhưng Liên rất nhanh phản hồi vị trí ban đầu, ôm cánh tay trầm mặc một lát, liếc nhìn hắn một bên bị doạ ngốc, sau đó nói: “Úc, đừng quản nó, cứ như vậy đi.”
Từ sau ngày đó, hắn không còn thấy Liên xuất hiện.
Hiện đã qua năm ngày, người trong hoàng cung tuy làm bộ như không có toà tháp cao do đằng mạn xây thành, thế nhưng chưa bao giờ tiếp cận nơi đó, cả yêu ma ban đêm cũng vô thức tránh đi.
Trừ những việc này, Ai Đức Tắc Nhĩ còn nghĩ một việc kỳ quái —— sau khi hắn từ địa lao đi ra không còn đi vào, cũng không biện pháp đi vào, bởi tại cửa vào địa lao, mặc kệ ban ngày hay ban đêm đều có một loại kết giới kỳ quái, khiến người không thể tới gần.
“Thật không biết khi đó kỵ sĩ kia là thế nào vào.” Hắn bực mình lẩm bẩm.
Bất quá, nhìn biểu hiện ngày đó của kỵ sĩ, có lẽ hắn có thể đi vào cũng không phải chuyện kỳ quái, dù sao trong thân thể hắn tựa hồ ẩn chứa lực lượng cường đại, có lẽ có thể đem tất cả nhân dân của Lợi Nhĩ Mạn tỉnh lại, khiến bọn họ minh bạch chuyện gì xảy ra, áp dụng tốt thi thố hữu hiệu.
Đương nhiên, tất cả nỗ lực cũng có khả năng đều là uổng phí, dù sao Liên không phải yêu ma bình thường, thế nhưng nếu như cái gì cũng không làm, vậy hắn sẽ bị trưởng bối đã chết quở trách phỉ nhổ.
Cho nên, đánh đổ vinh dự của Bố Lai Khắc gia tộc, hắn nhất định phải cứu vớt quốc gia của mình!
Ai Đức Tắc Nhĩ nghĩ tới đây không khỏi nhiệt huyết sôi trào, tuy nói chuyện cứu vớt quốc gia đại thể do kỵ sĩ của quốc vương làm, bất quá lúc này bọn họ đang ở địa lao vù vù ngủ, mà khi gánh nặng rơi xuống vai một pháp sư tinh tế nhu nhược, hắn tự nhiên không chối từ.
Vừa nghĩ đến Liên, Ai Đức Tắc Nhĩ không tự giác liên tưởng đến đại vương tử của Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc, Nặc Á.
Hắn đem thi thể của Nặc Á đặt trong khách phòng, không có bất luận kẻ nào ngăn cản hắn làm vậy. Chỉ là Nặc Á tuy không có hô hấp, thế nhưng đồng dạng không có bất luận hiện tượng thối rữa, tựa như kỵ sĩ gọi Y Lai Ân rơi vào hôn mê, nhưng giữa bọn họ lại có bất đồng rõ ràng.
Liên thỉnh thoảng sẽ đến xem vị vương tử tuổi trẻ anh tuấn, nhưng rơi vào an nghỉ này.
Bầu không khí khi đó thường đến cuối cùng sẽ trở nên kỳ quái, nhưng hắn không cách nào hình dung.
Liên luôn như vậy an tĩnh đứng, đôi mắt xanh như cũ yêu dị, bất quá lại là một loại an tĩnh. Y tựa như một nhân loại đứng bên giường Nặc Á, vừa đứng chính là thật lâu, thẳng đến toàn bộ thành thị chìm vào đêm đen mới ly khai, sau đó không biết tung tích.
Ai Đức Tắc Nhĩ chăm chỉ tiếp tục lẩm nhẩm thư tịch.
Phụ thân từng nói, tổ tiên sẽ cung cấp đáp án tốt nhất, tuy không nhất thiết lúc trước phải có người gặp qua chuyện như vậy, thế nhưng chí ít… so với cái gì cũng không làm tốt hơn.
…
Pháp Nhĩ Tư ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn phong ấn trên người Y Lai Ân.
Y phát hiện, thời điểm chữa trị tự thể, tốc độ sẽ biến chậm một chút, có tự thể thậm chí tốn hao hơn một ngày, cho dù tốc độ rất chậm, thế nhưng mỗi giây đều đang tiến hành.
Những ma pháp tự thể ưu mỹ lại tràn ngập lực lượng, chỉ là y không tâm tư thưởng thức.
Phạm Âm mấy ngày trước rời đi nói, y đang cùng toàn bộ Ngoã Bối Nại Lạp đối nghịch, đây thật khiến người nghĩ uể oải.
Dùng ma pháp làm ra toà tháp gai góc, tất nhiên không thể chống đối tinh linh của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, thực sự hao tổn tâm trí.
Thế nhưng, Phạm Âm đã nói rất rõ, từ nội dung báo cho biết phán đoán, biểu thị nếu như không có Y Lai Ân, lấy lực lượng hiện tại của Tinh Linh Vương, sợ rằng không có biện pháp đối phó tứ đại yêu vương.
Cho nên, bọn họ phải mang Y Lai Ân đi, thế nhưng sau khi mang đi thì sao?
“Thế nào có thể… đem ngươi giao cho bọn họ?” Y lẩm bẩm, mấy ngày nay y đều qua như vậy.
Đem Tinh Linh Vương chi lực từ thân thể Y Lai Ân hút ra, hắn khả năng rất nhanh sẽ chết, đạo lý tương đồng như hắc ám lực lượng nếu từ cơ thể y rời khỏi, y ắt phải hôi phi yên diệt, cho nên y không khả năng để tinh linh mang Y Lai Ân đi.
“Thật vất vả gặp được… thế nào có thể bất cứ chống cự cũng không làm, liền tiếp thu vĩnh viễn mất đi ngươi?”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao y cứng rắn muốn cùng tinh linh chống lại.
Phía sau Phạm Âm đại biểu chính là toàn bộ Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, tinh linh quân đoàn cường đại nhất Á Cách đại lục. Trong thụ hải kia, còn rất nhiều gia tộc tinh linh cổ xưa, bọn họ là trời sinh chiến sĩ cùng pháp sư, truyền thuyết về sự dũng mãnh thiện chiến của bọn họ, đồng dạng truyền lưu từng góc Á Cách đại lục.
Nghĩ tới đây, Pháp Nhĩ Tư không khỏi vô lực lấy ngón tay đỡ trán. Chính mình tuy là hắc bào pháp sư, thế nhưng đối phó toàn bộ tinh linh trong thụ hải cũng quá miễn cưỡng, hơn nữa y còn phải phân ra một bộ phân lực lượng đến cường hóa kết giới.
Nghĩ tới đây, y không khỏi lại oán hận vị Tinh Linh Vương chưa từng gặp mặt. Làm chi không việc gì đem lực lượng đặt trên người một nhân loại, lẽ nào không thể đặt trên người tinh linh? Bằng không đặt trên người chim chóc, dã thú trong khu rừng của bọn họ cũng có thể nha!
Đã bao nhiêu ngày không ăn gì, y không nhớ rõ, thế nhưng tốc độ chữa trị phong ấn trên người Y Lai Ân thật ra thanh thanh sở sở.
Làm một hắc bào pháp sư kỳ thực không cần bao nhiêu thức ăn, chỉ cần có nước là có thể sống sót, trong những năm tháng đằng đẵng, y thậm chí có chút thời gian có thể sản sinh lỗi giác chính mình đã tử vong.
Bởi vì y không phải trời sinh hắc bào, vô pháp thói quen tịch mịch như bóng với hình, cũng không thói quen vui vẻ gϊếŧ chóc mang đến.
Trước khi trở thành hắc bào, y từng nỗ lực học tập ma pháp, thế nhưng sau khi bị ép biến thành hắc bào, những nỗ lực đã từng này trở nên ngu xuẩn, nhưng những năm tháng nỗ lực kia lại có vẻ trân quý.
Nguyên lai thứ khi trước nghĩ muốn, không nhất định phải có, bởi vì y chung quy không thói quen hắc ám, so với hắc ám, y vẫn thích dương quang… Pháp Nhĩ Tư xuất thần nhìn chằm chằm vương tử trên giường.
Y thích tiếu dung tựa như dương quang của Y Lai Ân, loại tiếu dung này không bảo lưu lại ngay thẳng, khi tiếu dung như vậy xuất hiện trên gương mặt tình nhân, thời gian ở chung trở nên phá lệ trân quý.
Chỉ là vẫn quá ngắn, bởi vì y là hắc bào, không thể dung nhập quốc gia của Quang Minh Chi Thần.
Cho dù không phải y nguyện ý trở thành hắc bào, y vẫn là hắc bào, ai cũng không cải biến được thuộc tính này.
Đột nhiên, tốc độ chữa trị phong ấn nhanh lên, y có chút khẩn trương nhìn chằm chằm.
Chiếu như vậy xem, không đến một ngày, Y Lai Ân sẽ tỉnh?
Như vậy, sau khi hắn tỉnh chính mình nên nói gì? Chúc mừng hắn khang phục, hay nói cho hắn hiện rất nguy hiểm, có lẽ đem mọi chuyện sau khi hắn hôn mê đều nói? Pháp Nhĩ Tư uể oải xoa huyệt thái dương.
Y biết chính mình kỳ thực căn bản không có dũng khí đối mặt với Y Lai Ân, chỉ là đà điểu hy vọng Y Lai Ân có thể sau khi tỉnh như bình thường đối y nói: “Không vấn đề gì.”
Hắn luôn như vậy nói, mặc kệ chính mình cỡ nào bổn thủ bổn cước.
Thế nhưng khi vương tử tóc vàng biết đối tượng luyến ái cư nhiên là một hắc bào, còn là Hắc Bào Giáo Phụ xú danh lan xa tại Á Cách đại lục, đôi mắt màu lam kia sẽ tràn ngập khổ sở, thất vọng cùng phẫn nộ thế nào?
Pháp Nhĩ Tư thoáng cái từ trên ghế đứng lên, “Không không không, không thể như vậy đối mặt hắn…” Y bắt đầu vô thức đi qua đi lại.
Khi Y Lai Ân xác định y là một hắc bào, nhất định trước rút kiếm, sau đó hướng chính mình ném bao tay biểu thị quyết tâm cùng y quyết đấu… Có lẽ trước nên đem bao tay giấu tương đối tốt?
Pháp Nhĩ Tư nghĩ tới đây, tựa như một con thỏ bỗng nhiên lao về phía giường, ý đồ tìm được bao tay đặt trên người Y Lai Ân, tuy hành vi này ở lúc bình thường xem có chút ngốc, thế nhưng y hiện nghĩ không làm không được.
Y vươn tay tham vào y phục Y Lai Ân, lung tung tìm kiếm bao tay chết tiệt, bỗng, một đạo thanh âm bén nhọn xông vào lỗ tai y, tạo thành ù tai.
Y cau mày quay đầu, từ khe hở đằng mạn trước cửa sổ hướng ra ngoài nhìn, như cũ là biển hoa nở rộ, thậm chí có thể thấy đám mây màu trắng phập phềnh trên bầu trời.
Cắn cắn môi, y lần thứ hai nhìn vương tử ngủ say.
“… Rất xin lỗi.” Pháp Nhĩ Tư nhỏ giọng nói, y biết Y Lai Ân không nghe được, nhưng vẫn nói, bởi y biết, nếu không nói khả năng không có cơ hội nói.
“Rất xin lỗi, ta lừa dối ngươi.” Thanh âm y nhẹ nhàng chậm rãi mà trầm thấp, cả y đều kinh ngạc chính mình sẽ có thanh âm ôn nhu như vậy.
Trầm mặc một hồi, Pháp Nhĩ Tư lần thứ hai mở miệng, “Tất cả tựa như từ khi bắt đầu đã không ngừng lệch lạc, sai thời gian, sai nhân vật cùng sai chuyện tình, ta thủy chung không tiếp thu tất cả những chuyện chúng ta kinh lịch đều cần phát sinh, vô luận là gặp gỡ da khắc hay vu yêu vân vân loạn thất bát tao kinh lịch.”
Y nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Thế nhưng… nếu đã xảy ra, mọi người thích đem những thứ này xưng là số phận, ta tán thành. Mà hôm nay số phận đến đây, ta phải… ly khai.”
Nói xong, Pháp Nhĩ Tư chậm rãi đứng lên, trường bào màu đen khuynh lạc, không bởi vì vừa ngồi mà sản sinh bất luận nếp nhăn.
Cầm lấy pháp trượng tựa trên tường, Pháp Nhĩ Tư có chút lưu luyến không rời nhìn vương tử nhắm mắt. Tuy y đối chính mình nói cần phải đi, là thời gian nên ly khai, thế nhưng chân chậm chạp không bước, chỉ là kinh ngạc đứng, cuối cùng kìm lòng không được cúi xuống, đem môi dán lên môi Y Lai Ân.
Đã từng có một cố sự, đại ý là một công chúa ngủ say được vương tử hôn tỉnh, từ nay về sau hai người trải qua sinh hoạt vui sướиɠ hạnh phúc.
Pháp Nhĩ Tư không nguyên do nhớ tới cố sự này, thế nhưng y hiện không muốn Y Lai Ân tỉnh, cũng không cảm thấy những ngày sau có dễ chịu bao nhiêu.
Cho nên cố sự cùng hiện thực, vẫn là không giống.
Lại một đạo thanh âm sắc bén xuyên thấu màng tai, Pháp Nhĩ Tư ép buộc chính mình ly khai người từng cho y ấm áp.
Hắc Ám Chi Thần chưa bao giờ tán thành phương pháp vì bảo hộ người khác mà hi sinh chính mình, cho đây không chỉ đối chính mình không có lợi, còn không hề ý nghĩa.
Thế nhưng, tính cách luôn cùng số phận dây dưa một chỗ.
Cho nên, y luôn do dự bất định, mới ở cuối cùng làm ra quyết định không phù hợp hắc ám.
Thở dài, Pháp Nhĩ Tư đến gần bệ cửa sổ, những đằng mạn như có ý thức thối lui, không trở ngại đường nhìn của Pháp Nhĩ Tư.
Khí trời bên ngoài rất tốt, những đóa hoa cũng nở rất xán lạn.
…
Ai Đức Tắc Nhĩ ôm sách vội vã chạy qua hành lang, sau một khắc, chỉ thấy trên hành lang nguyên bản trống rỗng, yêu vương phương bắc có bề ngoài là một tế ti trẻ tuổi không căn cứ xuất hiện.
Thiếu niên có mái tóc dài màu vàng nhạt, đôi mắt xanh dưới dương quang xán lạn như cũ biến hoá kỳ lạ, y mặc bạch bào tế ti thật dài, tay áo may chúc phúc của Quang Minh giáo hội, y mặc nó, nhưng không một chút không khỏe, bất quá trên cổ y xuất hiện nhợt nhạt thi ban.
Liên thấy hắn, lập tức tiến lên ôm hắn, “Đi nhanh đi, bọn họ muốn tới.”
“Cái gì?” Ai Đức Tắc Nhĩ thân bất do kỷ bị y kéo đi.
“Úc, địa lao, địa lao an toàn nhất!” Liên hoàn toàn không có ý giải thích, tự cố mục đích nói xong, liền lôi kéo Ai Đức Tắc Nhĩ hướng cuối hành lang chạy.
“Làm sao vậy?” Ai Đức Tắc Nhĩ nhịn không được kêu to.
Liên quay đầu cười, “Tinh linh của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải lập tức tấn công, chúng ta trốn tương đối tốt, ta không muốn bị đuôi bão quét tới.”
…
Pháp Nhĩ Tư đứng bên cửa sổ đem động tác hai người xem trong mắt, chỉ cảm thấy bọn họ thực sự khổ cực.
Bất quá y hiện không dư lực đi đồng tình người khác, Pháp Nhĩ Tư hai tay cầm lấy bệ cửa sổ, cật lực nghĩ.
Bởi không muốn đem pháp lực lãng phí tại loại việc này, cho nên y lần đầu dùng phương pháp nguyên thủy nhất ly khai gian phòng.
Bởi thiếu ma pháp phụ trợ, động tác của y không biện pháp mẫn tiệp như Liên, dù sao y chỉ là một pháp sư, cho nên y rất không hình tượng từ cửa sổ trèo ra.
Thành thật mà nói, trèo ra như vậy, nếu bị người thấy thật đúng là một chuyện tổn thương tự tôn.
May là, trước khi Phạm Âm đến, Pháp Nhĩ Tư đã một bước rơi xuống đất, an an ổn ổn đứng trên thảm cỏ trong hoa viên.
“Bữa trưa tốt lành.”
Sau giờ ngọ khí trời nắng ráo, trên cỏ bỗng nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh, một người trong đó là Phạm Âm.
Pháp Nhĩ Tư đứng đối diện bọn họ, trường bào màu đen nổi bật những cánh hoa mềm mại, tựa như một mạt bóng ma dưới dương quang, cự tuyệt bị bất luận thứ gì đồng hóa.
Y có thể cảm giác sự ưu nhã của tinh linh, bọn họ là một chi xa xưa nhất tại Á Cách đại lục, mang theo kiêu ngạo của Thần Linh sinh ra, bởi vì trong số nhiều chủng tộc như vậy tại Á Cách đại lục, Tinh Linh Vương là tồn tại gần với Thần nhất. Trên người bọn họ không có vết tích của năm tháng, sinh lão bệnh tử cũng không xuất hiện trên người bọn họ, Tinh Linh Vương càng trở thành tín ngưỡng của bọn họ.
Bên cạnh Phạm Âm là một tinh linh xa lạ, hắn so Phạm Âm cao hơn một cái đầu, có một mái tóc dài màu bạc, dưới dương quang xán lạn nhuộm ra sắc trạch như nguyệt quang.
Làn da hắn trắng nõn mà mềm mại, nếu như dựa theo niên linh nhân loại, thoạt nhìn đại khái chỉ có hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, thế nhưng niên linh của tinh linh xa xa lớn hơn rất nhiều so với biểu hiện, vô luận là một trăm năm hay một ngàn năm, có lẽ một vạn năm đều có thể.
Tinh linh kia nhìn Pháp Nhĩ Tư, nhẹ giọng mở miệng, “Ta đến từ Lợi Á Đốn gia tộc của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, tên là Nguyệt Bạch, có thể nhìn thấy ngươi ta cảm thấy rất vinh hạnh.”
Hắn nói chính là thông dụng ngữ của Á Cách đại lục, nhưng dù là ngôn ngữ bình thường từ miệng tinh linh nói ra cũng phá lệ êm tai cùng hài hòa. Nói xong, tinh linh gọi Nguyệt Bạch đối Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng cúi người.
Hắc bào pháp sư cũng hơi cúi người, coi như đáp lễ, “Ta đã thật lâu không gặp người của Lợi Á Đốn gia tộc, lão Uy Liêm có khỏe không?”
Lợi Á Đốn tức Liadon, ý tứ là “ngân diệp”, trong niên đại chiến tranh khi trước, là đại danh từ của Chiến Thần, cho nên Lợi Á Đốn gia tộc tự nhiên là gia tộc xa xưa có sức chiến đấu nhất trong tinh linh.
Chỉ là Nguyệt Bạch thoạt nhìn càng giống một pháp sư, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư biết, trong thân thể thon dài của hắn, ẩn chứa lực lượng cường đại.
“Phụ thân tốt.” Nguyệt Bạch trả lời phi thường có lễ phép, tựa như bọn họ đang trên một hồi vũ hội hàn huyên, “Hắn thường xuyên nhắc tới ngươi, chờ khi ta quay về Ngoã Bối Nại Lạp, sẽ báo cho hắn lời thăm hỏi của ngươi.”
“Vậy thực sự rất cảm tạ.” Thanh âm của Pháp Nhĩ Tư cũng nhất quán ưu nhã, một chút không so tinh linh kém, “Ta nghe Uy Liêm nhắc qua, Nguyệt Bạch tựa hồ là trưởng tử. Mặc kệ thế nào, lần đầu gặp mặt, ta là hắc bào Pháp Nhĩ Tư.”
“Ta đích thật là trưởng tử.” Nguyệt Bạch cười cười, đôi mắt màu vàng nhạt như dương quang chiếu rọi, ấm áp mà ôn nhu, “Nguyên lai ngươi còn nhớ tên ta.”
“Ta nghe Uy Liêm đề qua một lần.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ giọng nói, cười cười, như một thanh niên bình thường không thể bình thường hơn, “Hôm nay chỉ có ngươi cùng Phạm Âm tới?”
Nguyệt Bạch cực có lễ phép trả lời, tựa như một vãn bối đối mặt trưởng bối, “Đúng vậy, Pháp Nhĩ Tư đại nhân, bởi gần nhất tình huống trong khu rừng tương đối phiền phức, cho nên không thể làm gì khác hơn do ta cùng Phạm Âm tới mang nhị vương tử của Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc tiếp về Ngoã Bối Nại Lạp.”
Pháp Nhĩ Tư lộ một tiếu dung ôn hòa, tuy thoạt nhìn cùng tiếu dung bình thường không có gì khác nhau, thế nhưng bầu không khí thoáng cái thay đổi.
Một cổ cảm giác áp bách trước nay chưa từng có trong hoa viên cấp tốc lan tràn, thế nhưng ba người tại hoa viên tựa như chuyện gì cũng không phát sinh đứng một chỗ.
“Tốt.” Pháp Nhĩ Tư ôn nhu đáp lại, nói xong liền đứng thẳng. Đương nhiên không phải nói y ban đầu đứng có chút cong vẹo, chỉ là trong nháy mắt, thân thể y tựa hồ tràn ngập ưu nhã cùng lực lượng khó có thể ngôn dụ.
Đó là hình thái chiến đấu của một pháp sư.
“Ta hoài niệm tràng chiến tranh kia, tuy ta không trực tiếp tham dự…” Pháp Nhĩ Tư lui ra mấy bước, tư thế cực kỳ ổn trọng, “Nhiều năm về sau, ta vẫn hy vọng có thể một lần nữa chứng kiến kỳ tích đó.”
Thụ cầm Phạm Âm nguyên bản ôm trong tay, lúc này chậm rãi biến ảo thành một cây cung, “Hừ, nếu như ngươi lần thứ hai nhìn thấy kỳ tích đó, sợ rằng cả tro cốt cũng không còn.”
Pháp Nhĩ Tư không nói gì, chỉ nhìn Nguyệt Bạch, qua hồi lâu mới nói: “Ngươi đi đi, ngươi không mang hắn đi được.”
Nguyệt Bạch cười cười, “Hắc Bào Giáo Phụ đích xác khiến rất nhiều người đau đầu, thế nhưng Lợi Á Đốn gia tộc chưa bao giờ là một trong số đó.”
Pháp Nhĩ Tư nhìn hắn hồi lâu, ôn nhu nói: “Trước đây Uy Liêm cũng nói như vậy.”
Nguyệt Bạch ngây người mới đáp lại, trong thanh âm có tức giận rõ ràng, “… Ta sẽ không thất thủ như phụ thân.”
Pháp Nhĩ Tư lần này không nói gì, chỉ khe khẽ thở dài.
Thế nhưng Nguyệt Bạch bỗng nhiên nói: “Kỳ thực ta không cần đánh bại ngươi.”
“… Cái gì?”
Nguyệt Bạch nhìn Pháp Nhĩ Tư, “Lực lượng của ngươi đến từ Hắc Ám Chi Thần, ta không có biện pháp thoáng cái đánh bại ngươi.”
Pháp Nhĩ Tư bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, chợt nghe Nguyệt Bạch kế tục nói: “Thế nhưng, mục đích của ta không phải đánh bại ngươi, mà là——”
Ánh mắt Pháp Nhĩ Tư trong nháy mắt chuyển hướng gian phòng bị đằng mạn bụi gai bao vây, chỉ thấy trên lớp đằng mạn giao triền, cư nhiên đứng một thiếu nữ xinh đẹp.
Nàng mặc chiếc váy đăng-ten của công chúa, thế nhưng cho tới nay, Pháp Nhĩ Tư đều nghĩ nàng càng thích hợp trang phục kiếm sĩ linh hoạt.
Mái tóc dài màu vàng theo gió hướng một bên khác bay lên, tựa như dương quang kéo dài, nàng đứng đó cười nhìn bọn họ, “Ta là đến tìm ca ca.”
Pháp Nhĩ Tư thực sự không nghĩ sẽ gặp nàng, cũng thật không ngờ người này dĩ nhiên là tinh linh —— đương nhiên, thông minh như y, nếu chưa từng bị tình yêu che mất tâm cảnh giác, có thể tĩnh tâm tỉ mỉ ngẫm, tự nhiên suy đoán ra chuyện tinh linh của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải không khả năng không phái người bảo hộ, hoặc nói giám thị Y Lai Ân, vì bảo đảm lực lượng của Tinh Linh Vương an toàn.
Nếu như làm ra kết luận này, như vậy nhất định hiểu được người này tất nhiên cách Y Lai Ân rất gần——
“… Ngả Vi.” Pháp Nhĩ Tư nhìn thiếu nữ xinh đẹp đứng trên đằng mạn, nhẹ giọng gọi.
Mặc dù mái tóc xoăn vàng của đối phương ưu nhã phiêu động, thế nhưng vẫn có thể thấy giấu bên trong, đôi tai nhọn thuộc về tinh linh.
Pháp Nhĩ Tư không biết chân chính Ngả Vi ở đâu, cũng không biết nàng lúc nào bị thay thế —— có lẽ trước khi y tiếp xúc Y Lai Ân, hoặc có lẽ sau đó, ai biết được? Chỉ là tinh linh này thực sự đem chính mình ẩn dấu thật tốt.
“Kết giới này thật kiên cố, nên thế nào đi vào?” Nơi “Ngả Vi” đứng là nóc nhà, xác thực mà nói là những đằng mạn trên nóc nhà.
Nàng mặc chiếc váy màu tím, đăng-ten tuyết trắng may bên trên theo gió bay lượn, nàng ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm mặt ngoài đằng mạn.
Kỳ quái chính là, những đằng mạn này không công kích nàng.
“Thương Lưu, có thể vào không?” Nguyệt Bạch đứng một bên hỏi.
“Ngả Vi” ở trên lắc đầu, “Ta không xác định, thứ này rất kiên cố.”
Pháp Nhĩ Tư cấp tốc giơ pháp trượng, bảo thạch màu ám đỏ tại đỉnh pháp trượng loé sáng, bên trên nó, không căn cứ nhiều ra một tiểu cầu màu ám đỏ, màu sắc cùng bảo thạch màu đỏ giống nhau như đúc, kích cỡ lại lớn gấp đôi.
Động tác của y cực nhanh, không cần đọc chú ngữ cũng không cần thông qua thủ thế phiền phức, cho nên khi Nguyệt Bạch phát hiện quang cầu như một đạo thiểm quang bắn về phía đồng bạn, muốn ngăn cản đã chậm.
Thời điểm đạo thiểm quang màu đỏ bay về phía “Ngả Vi”, nàng còn quỳ gối trên đằng mạn, tựa hồ kiểm tra kết cấu của nó, nhưng ngay chớp mắt quang cầu hầu như đánh trúng, nàng tựa như trên đầu mọc ra đôi mắt, bỗng nhiên vươn tay, không chút nghiêng lệch thoáng cái cầm lấy quang cầu.
Cầm tiểu cầu, “Ngả Vi” chậm rãi đứng lên, khóe miệng hơi giơ, điều này khiến nàng thoạt nhìn có chút không kềm chế được.
Mặc dù thời điểm nàng còn là Ngả Vi bình thường cũng như thế, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư hiện biết, đây mới là nàng chân chính.
Một nữ tinh linh kiêu ngạo mà cường đại.
“Đã quên tự giới thiệu, tuy chúng ta không phải lần đầu gặp mặt, vĩ đại hắc bào pháp sư.” Thanh âm “Ngả Vi” trước sau như một hoạt bát cùng vang dội, thế nhưng lần này sử dụng chất giọng Tinh Linh tộc đặc hữu, khiến thanh âm nghe càng êm tai, “Ta là Thương Lưu, trưởng nữ Lợi Á Đốn gia tộc, Nguyệt Bạch là đệ đệ của ta.”
Nói hết lời, nàng đem quang cầu nắm trong tay dùng lực niết, nó tựa như một quả trứng gà vỡ vụn, mảnh nhỏ màu đỏ theo gió lay động khi tay nàng mở ra, phản xạ quang mang thái dương, sau đó là liên tiếp bạo tạc giữa không trung vỡ tung.
Lực lượng bạo tạc khiến xung quanh sản sinh cường đại trùng kích, những công trình kiến trúc xuất hiện kẽ nứt cực kỳ nghiêm trọng, cây cột chống đỡ hành lang ầm ầm sập xuống, đỉnh tầng mất đi chống đỡ, toàn bộ thấp trũng, mà tháp cao bụi gai vây quanh cũng chịu ảnh hưởng.
Chỉ thấy những chu đằng mạn bị khí lưu cắt đứt, như bị chặt đi tay chân lả tả rơi trên đất.
Pháp Nhĩ Tư mặc dù có ma pháp bảo hộ, thế nhưng trong nhất thời cũng vô pháp tiếp cận, “… Thương Lưu?” Dùng tay áo ngăn trở phi trần trước mặt, đôi mắt đen của y thẳng tắp nhìn Thương Lưu, “Trưởng nữ… là hài tử khi đó trốn bên người Uy Liêm?”
Thương Lưu lấy tay hất hất mái tóc vàng, “A, pháp sư đại nhân còn nhớ rõ.”
Pháp Nhĩ Tư nhớ kỹ nữ hài này, khi y cùng Uy Liêm gặp nhau, nữ hài này đại khái chỉ tới eo Uy Liêm, mặc kệ đối tinh linh hay nhân loại, đều là một nữ hài rất nhỏ.
“Ngươi là Thương Lưu, như vậy… Ngả Vi đâu?” Y lại hỏi.
Biểu tình trên mặt Thương Lưu không thay đổi, cao ngạo mà không kềm chế được, “Thời điểm bảy tuổi đã chết, bị một người hầu thất thủ gϊếŧ chết.”
Pháp Nhĩ Tư đứng đó, đầu óc rất nhanh chuyển động. Tuy y có thể đối phó mấy tinh linh này, thế nhưng phải trả không ít khí lực, càng miễn bàn y song song bận tâm kết giới…
Thời điểm Pháp Nhĩ Tư du đãng Á Cách đại lục, gặp qua rất nhiều chuyện phiền phức.
Thế nhưng, cuối cùng đều giải quyết.
Bởi vì thật lâu trước kia, y biết bản thân chỉ có một mình, không có người đến giúp đỡ. Sau khi trở thành hắc bào, y không còn thân nhân cùng bằng hữu, chỉ còn lực lượng vô biên của Hắc Ám Chi Thần.
Cho nên lúc này, y như trước chỉ có thể lợi dụng loại lực lượng này đến giải quyết.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, y rủ mắt, này khiến y thoạt nhìn có chút nhu nhược, “Ta rất thích nơi đây, thực sự không muốn tạo thành thương tổn, thế nhưng… không có cách.”
Phạm Âm một mực cảnh giới bên cạnh bỗng nhiên cảm giác hít thở không thông chưa từng có, thân thể tựa như không chịu khống chế bắt đầu truỵ xuống.
Bầu trời như cũ cao cao, gió cũng không đổi lớn, thế nhưng loại cảm giác này xác thực bắt lấy y, tuy chân y rõ ràng còn đứng trên đất.
Y khẩn trương nghiêng đầu, liền thấy Nguyệt Bạch biểu tình vừa nãy còn tính nhu hòa, lúc này trong mắt tràn ngập khẩn trương cùng sắc bén chiến sĩ đặc hữu.
Dương quang thoáng cái tiêu thất, xác thực, hẳn là bị thứ gì ngăn trở.
Thành thật mà nói, đối ba tinh linh dùng pháp thuật như vậy, cũng là Pháp Nhĩ Tư không dự liệu được.
Y nghĩ chính mình có chút sốt ruột, bởi vì y đã rất nhiều năm không nghĩ bảo vệ thứ gì, thậm chí cả ý nghĩa sinh hoạt của bản thân cũng không biết, thật vất vả hiện rốt cục có một tia manh mối, y nói gì đều sẽ không buông tha.
Pháp Nhĩ Tư mở miệng niệm tụng siêu chú ngữ, Thương Lưu thấy, lập tức dùng móng tay bén nhọn cắt đầu ngón tay, máu tươi bắt đầu chảy.
Nàng đem vết thương ấn vào đằng mạn dưới chân. Nàng phải nắm chặt thời gian, tuy không biết đó là ma pháp gì, thế nhưng tất nhiên cường đại.
Tình cảnh khi phụ thân cùng Pháp Nhĩ Tư chiến đấu còn rõ trước mắt, trong tràng chiến đấu đó, phụ thân thiếu chút đánh mất tính mạng, cho nên hiện tại, nàng càng phải thêm cẩn thận.
Thương Lưu là cao thủ giải trừ kết giới, mặc dù tại Lợi Á Đốn gia tộc đại đa số mọi người là chiến sĩ, thế nhưng trong số chiến sĩ cũng không thiếu xuất hiện một ít vai diễn như ma pháp sư, mà Thương Lưu ngoại trừ là nữ chiến sĩ, đối ma pháp kết giới cũng phi thường có thiên phú.
Cho nên lần này do nàng ra mặt, dù sao Y Lai Ân ở đây, nàng tiếp tục ở lại Lạc Á cũng không có ý nghĩa.
Máu theo vết thương bị thực vật dưới chân cấp tốc hấp thu, nàng thậm chí có thể cảm giác liếʍ mυ"ŧ rất nhỏ, đây là nguyên nhân nàng đem vết thương cắt trên ngón tay, nếu như cắt ở nơi xuất huyết đại lượng, nàng nói không chừng sẽ bởi mất máu quá nhiều mà chết.
Giải trừ loại kết giới này phi thường phiền phức, bởi đây là do sinh mệnh sống cấu thành, chí ít đối tuyệt đại đa số kết giới sư cùng ma pháp sư, là tồn tại căn bản không giải được.
Thế nhưng đối Thương Lưu, thứ này phi thường dễ dụ dỗ, bởi vì bản tính loại hắc ám thực vật này phi thường tham lam, cho nên tuy chúng hầu như không có nhược điểm, nhưng muốn cởi bỏ không phải chuyện khó.
“Khái…” Nàng bắt đầu nhanh hơn động tác, bởi vì lực lượng của Pháp Nhĩ Tư quá mạnh mẽ, nàng dần cảm giác không khỏe.
Kỳ quái, hắc ám sứ giả như Pháp Nhĩ Tư, cư nhiên liều mạng bảo hộ Y Lai Ân như vậy? Kết giới này không chỉ phi thường khó làm, còn lấy lực lượng của Pháp Nhĩ Tư làm cơ sở cấu thành, nói cách khác, tại một trình độ nhất định, y chính là dùng tính mạng của mình bảo hộ Y Lai Ân… Vì sao?
Thương Lưu mặt nhăn nhíu, giây tiếp theo liền đem nghi hoặc vứt khỏi đầu. Hiện nàng căn bản không có thời gian nghĩ loại sự tình này! Pháp Nhĩ Tư không phải dễ chọc, ma pháp của y tùy thời hoàn thành, loại đại hình ma pháp này bình thường cần một tá cao giai hắc bào pháp sư mới có thể hoàn thành, nhưng đổi lại là y, chỉ cần một người là có thể độc lập gánh vác quyền chi phối cùng quyền khống chế của toàn bộ ma pháp.
“Quá lợi hại…” Thương Lưu nhịn không được lẩm bẩm.
Thực vật dưới chân bắt đầu run rẩy rất nhỏ, có lẽ nói gây ra loại rung động này, là đến từ nơi sâu bên trong.
Thương Lưu vội vã liếc nhìn Pháp Nhĩ Tư cùng đệ đệ, phát hiện Nguyệt Bạch cùng Phạm Âm đều không thể động, hai người bị hắc ma pháp cố định tại chỗ, cả giãy dụa cũng vô pháp làm được, càng miễn bàn giúp đỡ nàng.
Nàng lập tức xé xuống tay áo tinh xảo, lộ cánh tay trắng nõn, dùng móng tay rạch đi cổ tay, máu như dũng tuyền chảy xuống, theo cánh tay nàng rót lên đằng mạn.
Thế nhưng vẫn không kịp!
Nàng cũng không thể động. Thương Lưu không khỏi tuyệt vọng nửa quỳ tại chỗ, duy trì động tác này, tùy ý máu chảy vào thực vật.
Chú ngữ của Pháp Nhĩ Tư còn không hoàn thành, thế nhưng ngoại trừ y, đã không ai có thể động.
Mặc dù có chút cật lực, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư thật cao hứng tạm thời không ai có thể ngăn trở chính mình hoàn thành chú ngữ.
Chỉ cần chú ngữ kết thúc, như vậy tất cả cũng kết thúc.
Đến lúc đó, tuy rất khó mở miệng, thế nhưng chính mình vẫn muốn đi tìm Y Lai Ân thẳng thắn tất cả, hắn có thể cự tuyệt tha thứ, chính là y có rất nhiều thời gian tìm kiếm lượng giải.
Sau đó liền ly khai nơi đây, ở đây rất nguy hiểm.
Đương nhiên, Y Lai Ân khả năng còn bởi cái gì sứ mệnh quốc gia mà do dự, thế nhưng chỉ cần cứu về ca ca hắn, có lẽ hắn có thể buông ra tất cả cùng y ly khai, dù sao hắn là thứ tử.
Pháp Nhĩ Tư vừa nghĩ vừa niệm chú, ngay khi y nghĩ sự tình hầu như giải quyết phân nửa, mây đen trên bầu trời nhưng trong khoảnh khắc tiêu thất, dương quang nháy mắt trải khắp đại địa.
Pháp Nhĩ Tư chưa từng thấy dương quang xán lạn như vậy, cho dù là mùa hè cũng không thấy, hầu như chiếu đến đôi mắt phát đau, thậm chí khiến y kinh ngạc phát hiện, chính mình dĩ nhiên nhớ không nổi ma pháp chú ngữ quen thuộc, cho nên y dừng lại, ngơ ngác nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt.
Thẳng đến khi cúi đầu, y mới hậu tri hậu giác phát hiện hắc bào đã có biến hóa. Nguyên bản áo choàng của y rất dài, thế nhưng lúc này vạt áo bại lộ dưới dương quang, đã biến mất.
“… Đây là, lực lượng của Tinh Linh Vương.” Pháp Nhĩ Tư nhăn nhíu, gương mặt mặt lần đầu xuất hiện biểu tình sa sút.
Chỉ thấy ba tinh linh nguyên bản bị cáo chế trong hoa viên, thoáng cái khôi phục động tác.
Duy nhất là hắc ám thuộc tính Pháp Nhĩ Tư một điểm biện pháp không có, chỉ có thể ngơ ngác nhìn kết giới kiên cố sụp đổ, tan rã.
Thương Lưu lúc này căn bản không cần làm gì, nàng ưu nhã từ đằng mạn nhảy xuống, đứng bên cạnh đệ đệ. Thời điểm nàng nhảy xuống, đằng mạn cũng biến mất, gian phòng khôi phục bộ dáng ban đầu.
Khi Thương Lưu dùng chân đá văng bức tường, Y Lai Ân đi tới, đôi mắt màu lam của hắn dưới dương quang thuần túy đến kinh người, thậm chí cả Pháp Nhĩ Tư đều có xung động muốn cúng bái.
Y kinh ngạc nhìn tình nhân, nhưng chỉ trong đôi mắt xinh đẹp của Y Lai Ân đọc ra xa lạ cùng mê man.
Bọn họ thực sự quen biết sao? Y bỗng nhiên như vậy hỏi chính mình.
Có lẽ vương tử dũng cảm đơn thuần kia, chỉ quen biết nam hầu bổn thủ bổn cước, làm thức ăn rất khó nuốt, căn bản không nhận ra chính mình phi trường bào màu đen, cho dù dưới quang mang của Tinh Linh Vương vẫn đứng thẳng, như một bóng ma cự tuyệt bị đồng hóa.
Chỉ thấy Phạm Âm là người đầu tiên tiến lên vỗ vỗ vai Y Lai Ân, hòa hắn nói chuyện, kế Nguyệt Bạch cùng Thương Lưu cũng ghé qua.
Mà Y Lai Ân dĩ nhiên lộ tiếu dung, tựa như cùng bọn họ thật lâu trước kia quen biết.
Bọn họ không để ý Pháp Nhĩ Tư, cả liếc cũng chưa từng liếc.
Đích xác, loại thánh quang này khiến hắc ma pháp hoàn toàn không tác dụng, bọn họ không cần lo lắng hắc bào pháp sư sẽ làm ra chuyện gì.
Y Lai Ân cùng bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, tựa hồ dự định ly khai.
“Y Lai Ân!” Pháp Nhĩ Tư thấy thế, cả tiếng kêu, thế nhưng đối phương phảng phất không nghe thấy, chỉ là tiếp tục cùng Nguyệt Bạch nói chuyện.
Pháp Nhĩ Tư ngơ ngác nhìn bọn họ, rất nhiều rất nhiều nghi vấn dưới đáy lòng lao ra.
Toà tháp gai góc bao lấy rốt cuộc có thể bảo hộ cái gì? Vô cùng pháp lực lại đại biểu cái gì?
Cho dù sở hữu những thứ đó, cực tẫn khả năng muốn bảo hộ đối phương, thế nhưng nam nhân này, thời điểm ly khai thậm chí không liếc nhìn y một cái, cứ như vậy rời đi, tựa như bọn họ chưa từng quen biết.
Tuy vương tử kia một điểm cũng không biết quá khứ của y, thậm chí không hỏi qua, có lẽ hắn đang đợi chính mình chủ động nói, thế nhưng hiện lại không dự định cho y thời gian chuẩn bị thuyết pháp, hoặc có lẽ, hắn căn bản không tính đi lý giải…
Đầu bị rất nhiều tâm tình cùng nghi vấn khiến cho loạn đoàn, Pháp Nhĩ Tư vô pháp tiếp tục lý tính phân tích bất luận chuyện gì, tỷ như lực lượng trong cơ thể Y Lai Ân vì sao đột nhiên thức tỉnh, hoặc là hắn thế nào bỗng nhiên cùng những tinh linh này quen biết.
Y hiện đầy đầu hỗn loạn cuối cùng đều hướng một kết luận phát triển —— ta không thể mất đi hắn, ta hiện phải làm chút gì!
Vì vậy y làm một chuyện cực kỳ buông tư thái pháp sư —— y chạy tới nắm cánh tay Y Lai Ân.
Làm một pháp sư, ngươi phải nhớ kỹ, còn nhớ rõ phụ thân từng đối y nói qua, không nên kéo lấy người muốn ly khai ngươi. Pháp sư có thể tịch mịch, thế nhưng phải cao ngạo.
Thanh âm phụ thân bên tai y vang vọng. Cho nên, Pháp Nhĩ Tư, phải nhớ kỹ, trên thế giới này, không có bất luận kẻ nào đáng giá cho pháp sư mất đi kiêu ngạo.
Những lời này rõ ràng còn khắc trong đầu y, vô luận trải qua bao nhiêu năm, y đều kiên cường chịu đựng cô đơn, duy trì kiêu ngạo, thẳng đến một ngày, người kia đối chính mình lộ tiếu dung xán lạn như dương quang, y mới bỗng nhiên nghĩ, có lẽ kiêu ngạo của pháp sư không phải như vậy nhất thiết.
Y Lai Ân cùng các tinh linh hiển nhiên không ngờ có người đột nhiên xông lên, cho nên trong nhất thời đều quên phản ứng.
Pháp Nhĩ Tư cũng không bỏ qua vô cùng kinh ngạc trong mắt bọn họ, nhưng khiến y kinh ngạc, là năng lượng thuộc tính cường đại đối lập đến từ trên người Y Lai Ân.
Đó là cảm giác cực hạn băng lãnh, lúc trước y chưa bao giờ trên người nam nhân này cảm thụ, cảm giác Y Lai Ân cho y luôn là ấm áp mà an toàn.
Chỉ là năng lượng thuộc tính nguyên bản trung lập trên người y, hiện chuyển thành quang minh thuộc tính, quá trình chuyển hoán đại khái bên trong tháp cao hoàn thành.
Đầu ngón tay Pháp Nhĩ Tư hầu như lập tức chết lặng, y chống lại đôi mắt màu lam tựa như bầu trời, thế nhưng nơi đó không có ấm áp y quen thuộc, mà là tràn ngập xa lạ cùng vô cùng kinh ngạc, thậm chí có một tia chống cự.
Khí tức băng lãnh từ đầu ngón tay, cấp tốc lan tràn lên người, tựa như mùa đông đã lâu nháy mắt tràn tới.
Bởi vì hàn khí rất nhanh lủi lên toàn thân, khiến y cả người lạnh đến dọa người, hơn nữa trong đôi mắt màu lam quen thuộc càng gia tăng không vui quá mức rõ ràng, cho nên, Pháp Nhĩ Tư không tự chủ buông tay.