Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử

Quyển 2 - Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Y Lai Ân chống cằm, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm bát canh nấm trước mặt.

Chiếc thìa bằng bạc trong tay, có chút nặng nề, hắn nhẹ nhàng quấy bát canh nấm, hương khí bốn phía.

Thời điểm vừa đẩy cửa chuẩn bị vào, hắn thấy Pháp Nhĩ Tư ngồi bên bàn đau khổ suy tư, dáng dấp kia khiến hắn nghĩ rất xa lạ.

Trên thực tế, tựa như Lạp Đức nói, hắn tuyệt không lý giải Pháp Nhĩ Tư.

“Ngươi chỉ là nghĩ y lớn lên không sai, bất quá theo ta, bề ngoài của y không có điểm nào xuất chúng, lấy một nam nhân mà nói, y không chỉ không có lực hấp dẫn, trái lại càng dễ khiến người liên tưởng đến một loại pháp sư tựa như con gián, chính hắc bào.”

Đây là lời Lạp Đức lần trước nói với hắn, tựa như từng kỵ sĩ, phương thức nói chuyện của Lạp Đức luôn rất trực tiếp.

Y Lai Ân khe khẽ thở dài.

Trên thực tế, hắn rất ít tự hỏi loại sự tình này.

Hắn không biết Pháp Nhĩ Tư từ đâu tới, cũng không biết nếu như y không bị chính mình yêu cầu làm tùy tùng, sẽ đi đâu.

Hắn thậm chí không biết tên đầy đủ của y, cũng là gần nhất, mới biết tổ quốc của y là Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc, còn lại hoàn toàn không biết.

Hắn không biết thành viên gia đình y, không biết y thích hay chán ghét thứ gì, thậm chí không biết y rốt cuộc bao nhiêu tuổi.

Ngay trong nháy mắt vừa đẩy cửa, hắn mới giật mình phát giác Pháp Nhĩ Tư là như vậy xa lạ.

Y ngồi cạnh bàn, cầm trong tay bút lông ngỗng, đôi mắt đen hoang vu đến cái gì cũng không có, tưa như suy tư vấn đề gì, lông mày nhẹ nhàng nhăn.

Y nhất định sinh trong một gia đình giàu có và đông đúc, bởi vì trên thực tế, y tựa hồ không am hiểu công việc của tùy tùng, có lẽ y có một vị phụ thân bác học lại hàm dưỡng ưu nhã, cùng một vị mẫu thân như y tính cách ôn hòa, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư chưa bao giờ nhắc đến.

Y chỉ nói chính mình từng dưới tay một pháp sư làm học đồ, hơn nữa đại bộ phận thời gian kỳ thực là đánh tạp, nhưng một thiếu niên như vậy thực sự có ma pháp tri thức phong phú thế sao?

Nhưng cho dù y trên người nhiều hơn bí ẩn, hắn vẫn không tránh được bị y hấp dẫn.

Hắn nhớ kỹ trong vũ hội Ái Đức Hoa tổ chức, bộ dáng Pháp Nhĩ Tư uống say.

Đôi mắt đen không giống bình thường trầm tịch, hoang vu, mà minh lượng như bầu trời đêm ngày hè sáng sủa, phảng phất trong mắt có những vì sao rất nhỏ lưu chuyển.

Rất đẹp.

Sau đó hắn kiềm lòng không được hôn y.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn phát hiện thân thể có thể thuận theo du͙© vọиɠ, nhưng càng khiến hắn khϊếp sợ chính là, thân thể của Pháp Nhĩ Tư dĩ nhiên có thể đơn giản câu dẫn du͙© vọиɠ của hắn.

Loại cảm giác này, thật giống như hắn trước đây gặp y, có được y…

Hắn làm một giấc mộng, mà giấc mộng này hại hắn phải sáng sớm thức dậy giặt chăn, hắn đã rất nhiều năm không như vậy.

Tuy tình huống trong mộng có chút thô bạo, là hắn đem Pháp Nhĩ Tư đặt trên giường, thô bạo tiến nhập, đồng thời cảm thụ kí©h thí©ɧ cùng vui vẻ từ phản kháng y mang đến…

“A!” Một tiếng thét chói tai khiến Y Lai Ân nháy mắt tỉnh lại.

Hắn quay đầu thấy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đang thét chói tai lui ra sau, đôi mắt màu lam tràn đầy hoảng sợ nhìn vào góc tường.

Hắn lập tức đứng lên, từ vỏ kiếm rút ra trường kiếm, thoáng cái vọt tới cạnh nàng.

Chỉ thấy trên chiếc ghế trong góc tường, quấn một con rắn màu đen.

“Điện hạ!” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp thấy hắn tới, lập tức trốn phía sau hắn.

Con rắn thè lưỡi, toả ra một loại tanh tưởi mục nát, chậm rãi hướng Tiên Đỗ Thuỵ Lạp bò.

Y Lai Ân huy vũ trường kiếm, thoáng cái đem con rắn chém thành hai đoạn.

Nhưng kỳ quái chính là, con rắn sau khi bị chém thành hai đoạn, bỗng nhiên bốc cháy, nháy mắt hóa thành tro tàn màu đen, chỉ lưu lại trên da ghế cùng tay vịn dấu vết đốt trọi.

Y Lai Ân kinh ngạc nhìn dấu vết bị lửa đốt qua.

“Thật đáng sợ… Thật đáng sợ! Điện hạ…” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp chui vào lòng Y Lai Ân, “Nếu như không có điện hạ… Quang Minh Chi Thần tại thượng! Đây rốt cuộc là cái gì?”

Không khí tràn ngập một cổ mùi tiêu thối, Y Lai Ân dùng kiếm đẩy ra rèm cửa sổ bên cạnh, khiến không khí lưu thông một chút.

Gió lạnh thổi qua, quả thực đem cổ mùi thối tích tắc thổi tan.

Y Lai Ân cảm giác nữ hài trong lòng run rẩy, vì vậy buông kiếm, cầm áo choàng bên cạnh phủ thêm cho nàng.

“Đừng lo.” Y Lai Ân ôn nhu an ủi, “Không có gì đáng sợ, bất quá là một con rắn.”

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp trong lòng gật đầu, tựa như đoá sồ cúc nho nhỏ đầu đông, giữa gió lạnh nhẹ nhàng run rẩy.

Một màn này bị Pháp Nhĩ Tư từ trên lầu đi xuống trông thấy, y lập tức giận tái mặt.

Bởi oán khí trong vườn hoa hồng vô cùng trầm trọng, y chỉ là niệm một chú ngữ dẫn đạo —— một hắc ma pháp đơn giản. Trong quang minh kết giới tràn ngập phần tử ma pháp thần thánh hệ niệm một chú ngữ hắc ma pháp, đó là cực đại khiêu chiến đối người thi chú, nhưng đối Pháp Nhĩ Tư, độ khó là không.

Thứ đầy rẫy oán khí, giống như rắn sau khi hình thành, sự xấu xa khiến nó lập tức hướng Tiên Đỗ Thuỵ Lạp bò.

Sau đó Y Lai Ân lao tới, lãnh nghiêm mặt chém chết con rắn… Kỳ thực không thể nói “chém chết”, dù sao thứ đó vốn chết, mà hoàn mỹ kết giới so quang minh kết giới càng mạnh, cho nên khi thứ đó tới gần liền bị Y Lai Ân khí hoá.

Lúc này, Y Lai Ân đang ôm Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, ôn nhu an ủi.

Cá tính của Y Lai Ân rất tốt, là kẻ ủng hộ trung thực của Quang Minh giáo hội. Pháp Nhĩ Tư trước đây rất chán ghét người như vậy, một ca ca của y chính là như vậy, đối bất luận kẻ nào đều tốt, nếu như tang thi có một trái tim thiện lương, hắn cũng không chút do dự tiếp nhận tang thi đó làm huynh đệ. Bộ dáng cười rộ luôn thiếu gân não, bất quá tốt xấu trong lãnh địa của Quang Minh Chi Thần hỗn không sai, có được vinh dự cao nhất.

Tuy cuối cùng, hắn vẫn chết, chết trong tay người mình tín nhiệm nhất.

Y từng nói cho ca ca, thế nhưng đối phương căn bản không đem lời khuyên của y cho là vấn đề.

Nghĩ tới đây, Pháp Nhĩ Tư chán ghét nhìn Y Lai Ân, lại nhìn một chút nữ hài trong lòng hắn.

Trên người nữ hài kia toả ra mùi thi thối, thực sự khiến người ác tâm.

Y bình tĩnh xuống lầu, Y Lai Ân đang đỡ Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đến chiếc ghế bên cạnh. Y Lai Ân thấy y, lập tức nói: “Bữa sáng vẫn chưa ăn?”

“Ta có chút khó chịu.” Pháp Nhĩ Tư liếc nhìn nữ nhân trong lòng hắn liền khinh miệt bỏ qua đường nhìn, “Muốn đi hoa viên một chút.”

Y Lai Ân gật đầu, “Ta sẽ phân phó trù phòng lưu cho ngươi một phần.”

Tuy hắn biểu hiện thân thiết, thế nhưng tay như cũ ôm Tiên Đỗ Thuỵ Lạp sắc mặt tái nhợt.

Pháp Nhĩ Tư thấy càng khí, “Ừ” một tiếng, liền phụng phịu xoay người ra ngoài.

Y vừa đi tới cửa, chợt nghe Tiên Đỗ Thuỵ Lạp dùng thanh âm điềm nị như làm nũng, “Vương tử điện hạ, tùy tùng của ngài thế nào xấu tính như vậy…”

Câu nói kế tiếp Pháp Nhĩ Tư không có nghe, chính xác mà nói, y căn bản không muốn nghe Y Lai Ân làm sao bình luận chính mình.

Mặc dù y tuyệt không chú ý người khác đối y nói bậy, thậm chí từng đối mặt nguyền rủa cùng oán hận càng thêm ác độc, thế nhưng đó đối y không tính cái gì, dù sao nguyền rủa không mang theo chú ngữ, không sản sinh ảnh hưởng.

Chỉ là nếu như Y Lai Ân phê bình y lười biếng —— tuy đây là sự thực, y vẫn thấy khổ sở.

Y nhẹ nhàng thở dài, thời điểm ngẩng đầu, bắt gặp Bối Đế Á đang trong hoa viên tu bổ cành hoa.

Rất hiển nhiên, đối phương cũng thấy y, đồng thời nhiệt tình hướng y giơ giơ tay.

Pháp Nhĩ Tư đi qua, thấy trong lẵng hoa của nàng có rất nhiều nhánh hoa hồng, bên trên mang giọt sương đêm trước.

“Buổi sáng tốt lành, pháp sư đại nhân.” Bối Đế Á lộ một tiếu dung nhiệt tình, cùng gương mặt bình thường tuyệt không cân xứng.

“Giao tình của ngươi cùng Tiên Đỗ Thuỵ Lạp thế nào?” Pháp Nhĩ Tư trực tiếp hỏi.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, “Giao tình không tính rất tốt, thế nhưng nàng hiện không quen ta.”

“Trước đây quen?”

“Ừ… Khi ta còn sử dụng bộ da chiêm bặc sư.” Bối Đế Á gọn gàng cắt xuống một nhánh hoa hồng, đem nó cẩn cẩn dực dực đặt vào lẵng hoa, “Nàng thanh toán cho ta một bút tiền, hỏi ta phương pháp biến mỹ lệ.”

“Ngươi nói cho nàng cái gì?”

“Úc, bí mật, ta có chức nghiệp đạo đức của ta.” Đôi mắt của nàng cong lên, “Nói chung, ta trùng hợp biết được chú ngữ biến mỹ, sau đó trao đổi một bút tiền. Nàng trả tiền rất sảng khoái, lúc đó ta nghĩ, nàng hẳn là tiểu thư gia đình có tiền, bất quá khi ta đến đây, nàng đã trở thành nữ hầu.”

“Cho nên ngươi hẳn biết dưới hoa viên cất giấu thứ gì?” Pháp Nhĩ Tư thiêu mi hỏi.

“Người chết không nghe được.” Bối Đế Á mếu máo, khinh bỉ nhìn nơi y vừa đi ra.

“Không được nói như vậy!” Pháp Nhĩ Tư biết nàng nói Y Lai Ân, không khỏi nhíu mày quát.

“Xin lỗi.” Bối Đế Á không thành ý le lưỡi, “Ta là nói —— dù sao hài tử kia hẳn là hướng trận doanh bên ta đến gần.”

“Ta không thích người như vậy.” Pháp Nhĩ Tư lạnh lùng nói.

Bối Đế Á cười cười, một bên chỉnh lý nhánh hoa, “Vậy không biện pháp, ngài nếu như không thích hài tử đó, như vậy Hắc Ám Chi Thần khẳng định không thích. Thoạt nhìn, nàng muốn thông đồng với vương tử điện hạ của ngài.”

“Nàng dám!”

Bối Đế Á bật cười, “Ngài rất lưu ý vị vương tử ngốc đó? Thỉnh tha thứ, không phải một mình ta cảm thấy như vậy.”

“Hừ.” Pháp Nhĩ Tư bất mãn xoay người, Bối Đế Á nhưng bỗng nhiên gọi y.

“Thỉnh chờ một chút, ta nghĩ cùng ngài hỏi thăm chút việc.”

Pháp Nhĩ Tư xoay người nhìn nàng.

Bối Đế Á lộ một tiếu dung ngây thơ, “Nói thật… Ngài nghĩ Ngả Vi công chúa thế nào?”

“Ngả Vi?” Pháp Nhĩ Tư suy nghĩ một chút, “Ngoại trừ tính tình táo bạo chút, nói chuyện không lưu tình chút, thỉnh thoảng bạo lực chút, không có gì không tốt.”

“… Nhìn không ra nàng là loại người này!” Bối Đế Á có chút kinh ngạc.

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Ta muốn thân thể của nàng.” Bối Đế Á ngắn gọn nói.

Chỉ có lúc này, Pháp Nhĩ Tư mới có thể từ gương mặt nữ hầu nhìn ra bản tính tham lam của hắc ám sinh vật.

“Ngươi muốn thân thể nàng làm gì?” Ấn tượng y đối vị công chúa kia không sai, chí ít so Tiên Đỗ Thuỵ Lạp tốt hơn rất nhiều.

“Còn chưa nghĩ ra.” Bối Đế Á chớp chớp mắt, “Ta trước đây làm qua một lần công chúa, cảm giác không tốt. Bất quá Ngả Vi công chúa có lẽ…”

“Như vậy hoàng hậu đâu?” Pháp Nhĩ Tư cắt đứt nàng, trên gương mặt thanh tú lộ một tia giảo hoạt, “Linh hồn nhân loại rất khó lấy, dựa theo bí pháp của vu yêu, phải thực hiện ba nguyện vọng cho bọn họ, vô luận là cái gì, Ngả Vi là một nữ hài có suy nghĩ, cơ hội thành công không nhất thiết cao, thế nhưng Tiên Đỗ Thuỵ Lạp…”

“… Ngài quả nhiên rất chán ghét hài tử kia.” Bối Đế Á thở dài một hơi.

“Thế nào? Ta có thể tại thời điểm ngươi cần giúp ngươi một tay.” Pháp Nhĩ Tư lộ một tiếu dung ôn hòa, bởi xung quanh là tảng lớn hoa hồng, khiến y thoạt nhìn có chút yêu diễm. Ngón tay thon dài của y nhẹ nhàng xoa cánh hoa hồng, “Đối với vu yêu, linh hồn tham lam có thể so linh hồn chính trực càng động nhân.”

Bối Đế Á có chút khổ não gãi gãi đầu, “Như vậy… Ngài muốn điều kiện gì? Trước nói rõ, ngài biết ta không có thứ gì đáng giá.”

Đôi ngươi đen hơi mị lên, lông mi thật dài của Pháp Nhĩ Tư che đi đôi ngươi tĩnh mịch, “Ta muốn tin tức của Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc, ta muốn biết nơi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

“Tạp Đặc Lạp Mỗ?” Bối Đế Á đem nhánh hoa hồng cuối cùng đặt vào lẵng, trong đôi mắt màu lam hiện một tia kim mang quỷ dị, “Thật kỳ quái, ngài cư nhiên đối một tiểu quốc gia có hứng thú?”

“… Ta đi trước.” Pháp Nhĩ Tư lạnh lùng nhìn nàng, thấy được hiếu kỳ cùng giảo hoạt trong mắt nàng, bất quá y không dự định thỏa mãn hứng thú của nàng.

“Thỉnh chờ một chút, pháp sư đại nhân!” Bối Đế Á gọi y, “Ngài vì sao chán ghét nữ hài kia? Chẳng lẽ là bởi… vị vương tử? Thật kỳ quái, ngài dĩ nhiên đối một nhân loại biểu hiện chiếm hữu dục cường như vậy… Ngài sẽ không phải thích nam nhân kia?”

Bối Đế Á ôm cánh tay cười hì hì nói, thế nhưng bỗng nhiên ngậm miệng.

Chỉ thấy Pháp Nhĩ Tư ưu nhã xoay người. Không thể phủ nhận, cho dù không mặc trường bào pháp sư, y như cũ có thể biểu hiện ưu nhã phong độ pháp sư nên có.

Kế nàng thấy được đôi mắt đen, nàng biết nơi đó nối liền với thế giới bên kia, đó là thế giới màu đen cả vu yêu cũng vô pháp thâm nhập cùng do thám.

Nơi đó không có sợ hãi cùng bi thương, không có thời gian cùng không khí, cái gì cũng không có, bởi vì cái gì cũng không có, cho nên càng khiến kẻ khác hoảng sợ.

Biểu tình của Pháp Nhĩ Tư như cũ ôn hoà cùng bình tĩnh, thậm chí khóe miệng mang tiếu ý, thế nhưng Bối Đế Á cảm thấy một trận sợ hãi tận xương, hắc ám khí tức tựa hồ bắt đầu vô thanh lan tràn.

“… Xin lỗi.” Nàng cấp tốc cúi đầu, khiêm tốn nói, “Sự việc đó, ta sẽ làm tốt.”

Nàng chỉ là bị biểu tượng của y mê hoặc, có lẽ lẫn trong nhân loại lâu lắm, nghĩ loại chuyện như luyến ái có thể phát sinh trên người hắc ám pháp sư, không có gì đặc biệt hơn người, thế nhưng ngẫm lại, đột nhiên cảm thấy rất hoang đường, bởi vì nó rất ít khả năng.

Pháp Nhĩ Tư —— Giáo Phụ của tất cả hắc bào trên Á Cách đại lục, pháp sư nắm giữ hắc ám lực lượng, thế nào sẽ thích một nhân loại, một kỵ sĩ ngốc nghếch? Lời này mặc ai nghe, đều nghĩ bất khả tư nghị.

“Ta cái này đi làm.” Hơi hạ thấp người, Bối Đế Á từ bụi hoa đi ra.

Đôi mắt màu lam của nàng nháy mắt biến thành màu vàng yêu dị, đem tạp dề kéo xuống —— nàng đã không cần thân phận này, vô luận là xuất phát từ tự thân lo lắng hay suy tính an toàn, nàng nghĩ chính mình hẳn đổi một thân phận.

Pháp Nhĩ Tư thấy Bối Đế Á ly khai, khe khẽ thở dài.

Y không muốn đe dọa nàng, dù sao hai người có thật nhiều năm giao tình.

Thế nhưng khi Bối Đế Á dùng loại khẩu khí này đánh giá sự việc, ngực y phi thường khó chịu. Y không thích loại cảm giác như vậy, phảng phất bị người nói trúng tâm sự.

Khổ não gãi gãi đầu, tuy chuyện của Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc rốt cục có tiến triển, tâm tình y như cũ không tốt, có lẽ là đói bụng.

Y một lần nữa trở về phòng khách biệt quán, Y Lai Ân vẫn đang an ủi Tiên Đỗ Thuỵ Lạp.

Pháp Nhĩ Tư chán ghét nhìn thức ăn trên bàn, nghĩ khẩu vị hoàn toàn không.

Nên nhắm mắt làm ngơ, tuy thân thể của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đã hoàn toàn dựa trên người vương tử ngốc——

Pháp Nhĩ Tư chuyển đầu, coi thường mặt trái tâm tình xa lạ muốn thoát ra trong ngực, kiên định lên lầu.

Mặc kệ Bối Đế Á nói đúng hay không sự thật, dù sao y hiện chỉ biết chính mình cực kỳ chán ghét nữ hài kia.

Về phần vì sao… Hắc Bào Giáo Phụ làm việc, chưa bao giờ cần lý do.



Thời điểm Tiên Đỗ Thuỵ Lạp trở về gian phòng, đêm đã khuya.

Nàng khi đi ra biệt quán, đắc ý hướng gian phòng Y Lai Ân nhìn thoáng, mới dọc theo đường mòn hướng gian phòng mình đi tới.

Trong bóng đêm, hoa hồng nở đến xạn lạn, đỏ phảng phất muốn chảy máu.

Đi được phân nửa, nàng phát hiện không biết là nữ hầu nào sơ ý, dĩ nhiên đem nhánh hoa hồng hái tốt đặt trong hoa viên.

Phảng phất bị thứ gì hấp dẫn, nàng vươn tay đem nhánh hoa hồng cầm lấy.

Cho dù ly khai thổ địa sinh tồn, đóa hoa kiều diễm như cũ tản ra hương thơm mê người.

Nhìn đóa hoa này, nàng kinh ngạc ngây người, bỗng nhiên, một cổ mùi huyết tinh từ trên tay tràn ngập.

Chỉ thấy bầu trời đêm hè nguyên bản sáng sủa, không biết lúc nào xuất hiện một tầng sương mù hơi mỏng.

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp chung quanh nhìn, may mắn bên cạnh còn treo một chiếc đèn bão.

Ấm ướt ban đêm càng ngày càng nặng, nàng vừa chuẩn bị buông nhánh hoa hồng, nhánh hoa hồng nhưng phút chốc từ rễ cấp tốc héo rũ, bóng ma tử vong tựa như thực thể, bao trùm nhánh hoa, nhánh hoa nguyên bản kiều diễm mềm mại nháy mắt khô xác, rơi rụng.

Tình trạng dị thường khiến Tiên Đỗ Thuỵ Lạp kinh kêu một tiếng, vội vã buông nhánh hoa hồng.

“Ở thật lâu trước đây, mọi người dùng nhánh hoa hồng trang trí phần mộ người chết, bọn họ tin tưởng tập tục này có thể bảo hộ người chết không bị ác linh quấy nhiễu.”

Giọng nữ như người ngâm thơ rong đem những lời này niệm tụng, trong bóng đêm có vẻ ôn nhu lại quỷ dị.

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp kinh khủng quay đầu, thấy dưới đèn bão không biết lúc nào đứng một nữ nhân.

Mái tóc xoăn vàng rủ đến thắt lưng, có làn da trắng nõn cùng vóc người đường cong động nhân, tuy mặc trường bào màu đen, thế nhưng càng hiển hiện mê người. Trong bóng đêm, đôi mắt màu vàng lập lòe chiếu sáng, đôi ngươi như hình thoi khiến nàng tăng một phần thần bí.

“Buổi tối tốt lành, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp.” Nữ nhân ôn nhu nói, thanh âm động nhân mà quyến rũ, “Đã lâu không gặp, gần đây tốt không?”

“… Chiêm bặc sư?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp kinh ngạc nhìn nữ nhân.

Nàng không phải lần đầu nhìn thấy nữ nhân, khi nàng còn là tam tiểu thư của toà dinh thự, hai người từng gặp mặt. Một mật hữu nhiều năm nói cho nàng, tại con đường lưu lạc dơ bẩn, có một chiêm bặc sư phi thường lợi hại, có thể giải đáp bất luận chuyện tình ngươi muốn biết.

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp là như vậy gặp nữ nhân, đồng thời từ chỗ nữ nhân chiếm được phương pháp biến mỹ lệ.

Trên thực tế, chỉ cần gặp bộ dáng trước kia của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, đều sẽ đối nàng hiện tại cảm thấy kinh ngạc.

Trước khi sử dụng phương pháp của chiêm bặc sư, mái tóc vàng của nàng vừa khô vừa ít, làn da rất kém cỏi, tướng mạo chỉ tạm được, thế nhưng sau khi sử dụng, liền hoàn toàn không giống.

“Trong truyền thuyết, cầm nhành hoa hồng trong tay, nhành hoa nếu điêu tàn héo rũ, tức người cầm hoa sắp chết.” Chiêm bặc sư ưu nhã đi tới, làn da dưới bóng đêm lộ một loại tái nhợt trong suốt.

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nhìn vị chiêm bặc sư mỹ lệ cúi thắt lưng, đem nhánh hoa hồng chỉ còn cành trước mặt nhặt lên, đóa hoa tựa như sống lại, nháy mắt vươn nhánh trổ mầm, lá cây biến thành xanh nhạt, đồng thời xuất hiện một nụ hoa, nụ hoa cấp tốc khai nở, phóng thích một đoá hoa mỹ lệ.

Chiêm bặc sư cười đem đóa hoa đưa cho Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, “Thỉnh cẩn thận oán khí của đóa hoa, các nàng chết rất không cam lòng.”

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp không dám tiếp đóa hoa, chỉ là kinh khủng nhìn thoáng vườn hoa —— đây là nơi nàng chôn giấu thi thể.

Vườn hoa hồng dưới bóng đêm, tản mát một cổ huyết tinh dày đặc, nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Nàng nhớ tới những nữ hài bị hút khô máu, nhãn thần cừu hận mà tuyệt vọng, phảng phất đem nàng kéo vào Địa Ngục.

“Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì?!” Nàng lập tức lui đến cạnh chiêm bặc sư, bất lực hỏi.

“Ngươi có thể gọi ta Bối Đế Á.” Bối Đế Á ôn nhu nói, vươn tay nâng gương mặt nàng, “Ngươi hiện rất mỹ lệ, chúc mừng ngươi.”

Ngón tay Bối Đế Á rất lạnh, lạnh đến khiến Tiên Đỗ Thuỵ Lạp rùng mình, nhưng nàng vẫn lớn lá gan nói: “Nhưng, thế nhưng ta tuyệt không thoả mãn, dù là ta biến mỹ, phụ thân cũng không đối ta đặc biệt tốt, còn đem ta biếm làm nữ hầu… Ta chịu đủ rồi! Đây đều là sai của ngươi!”

Bối Đế Á hơi nhíu nhíu mày, “Như vậy, khả ái tiểu thư, ngài cần phục vụ gì?”

“Đây là ngươi tạo thành.” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp lẽ thẳng khí hùng nói, “Cho nên ngươi phải giúp ta!”

Bối Đế Á bị nàng chọc đến cười rộ, “Ngài thật đúng không khách khí.”

“Ngươi có thể giúp ta sao?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp hoài nghi liếc nhìn nàng.

“Đương nhiên.” Bối Đế Á thân thiết nói, trong đôi mắt màu vàng hiện một tia giảo hoạt, “Thỉnh mở miệng, ta cái gì cũng làm được.”

“Thù lao đâu?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp lộ thần tình cẩn thận.

“Ta có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của ngươi.” Bối Đế Á chậm rì rì nói, “Khi ngươi thực hiện nguyện vọng thứ ba, ta sẽ đến lấy thù lao.”

“Thù lao là gì?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp tiếp tục truy vấn.

“Ngươi có thể sau khi thực hiện nguyện vọng thứ hai, không cần nguyện vọng thứ ba.” Bối Đế Á nhún nhún vai, không trả lời chính diện, “Như vậy ta sẽ không hướng ngươi đòi thù lao. Nói cho ngươi bí mật này, coi như ta bù đắp sự tình lần trước.”

“Nói cách khác, trên thực tế, ta chỉ có hai nguyện vọng có thể thực hiện?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp tinh tế tính.

“Không, là ba.” Bối Đế Á nói, “Ngươi có thể hướng ta đưa ra ba nguyện vọng —— trừ phi ngươi nguyện ý trả thù lao. Ngươi xem, như vậy có thể?”

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp suy tư một chút mới gật đầu, “Có thể, vậy… lúc nào có thể đề?”

“Chỉ cần ngươi muốn, bất luận thời điểm đều có thể.” Bối Đế Á suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Bất quá, chỉ có thể trong thời gian này, ta phải lập tức ly khai nơi đây.”

Đối lời này Tiên Đỗ Thuỵ Lạp hiển nhiên cảm thấy bất mãn, bất quá chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, dù sao đây là giúp đỡ không công.

“Như vậy, buổi tối trở về thỉnh cẩn thận.” Bối Đế Á ôn nhu dặn dò, quay người liền biến mất trong sương mù dày đặc

Nhìn bóng lưng yêu mị của nữ nhân, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp có chút thất thần.

Mẫu thân của nàng là một nữ nhân rất đẹp, cho dù mẫu thân đã chết rất nhiều năm, mọi người vẫn thích lấy nàng cùng mẫu thân so sánh.

Thế nhưng nàng vừa béo vừa xấu, đương khi các tỷ tỷ vội vàng đặt làm y phục, nàng phải so các nàng lớn hơn một vòng.

Thế giới quý tộc vĩnh viễn tràn ngập ca ngợi cùng cười nhạo, tựa hồ ngoại trừ những thứ đó không còn thanh âm khác.

Mà nàng nghe được đều là cười nhạo, ca ngợi thuộc về tỷ tỷ.

Nàng không chịu được nữa, mới có thể sau khi biết tồn tại của thần kỳ chiêm bặc sư, lập tức lên đường đi tìm.

Ánh mắt đầu tiên thấy Bối Đế Á, nàng cả người ngây dại.

Trên thế giới thực sự có người xinh đẹp như vậy sao? Mái tóc vàng cùng làn da trắng nõn, vóc người yểu điệu cùng cử chỉ ưu nhã…

Sự tình chính là từ khi đó bắt đầu…

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp lắc đầu. Sự tình nếu đã bắt đầu, nàng không dự định kết thúc.

Nàng lần đầu hưởng được cảm giác tuyệt vời hư vinh mang đến, lần đầu biết tư vị kiêu ngạo nam nhân vì nàng quyết đấu, nàng thật sâu mê luyến loại ưu việt này, cũng thích từ trong mắt những nữ nhân khác thấy đố kị cùng ước ao.

Chờ khi nàng lấy lại tinh thần, vụ khí xung quanh đã tán, nhánh hoa hồng héo rũ như cũ thương cảm hề hề nằm trên đất, mà nhánh hoa hồng trải qua tay Bối Đế Á lại ưu nhã nở rộ.

Nàng liếc nhìn đóa hoa hồng, xoay người nhẹ nhàng ly khai.

Nàng có hai nguyện vọng. Nàng cẩn cẩn dực dực nói cho mình, nghìn vạn lần không thể vận dụng nguyện vọng thứ ba.

Chiêm bặc sư kia nói cho nàng, một ngày sử dụng nguyện vọng thứ ba, nhất định phải trả thù lao, nhưng chiêm bặc sư thủy chung không tiết lộ nàng phải trả thứ gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »