Pháp Nhĩ Tư hai tay ôm ngực, bất mãn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Dương quang buổi sáng xuyên qua cửa sổ bằng gỗ màu trắng tinh xảo sát đất chiếu vào phòng khách, chiếu trên bàn ăn, đem những đoá hồng màu đỏ xinh đẹp phụ trợ càng thêm diễm lệ.
Tuy dưới đôi mắt của Y Lai Ân có thật sâu vành mắt đen, thế nhưng không ảnh hưởng tiếu dung dương quang ôn hòa của hắn
Mà nữ hầu đêm qua khóc đến tích lịch hoa lạp, đang vì hắn bưng lên bữa sáng thịnh soạn.
Chỉ thấy Y Lai Ân không biết nói cái gì, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp lập tức lộ tiếu dung xán lạn.
Tình cảnh này vừa hài hòa lại ấm áp, khiến người nhìn không tự giác mỉm cười, bất quá tâm tình của Pháp Nhĩ Tư chỉ càng thêm tăm tối.
Y gương mặt bình tĩnh ngang qua Y Lai Ân, người sau nhưng chỉ lo cùng nữ hầu nói chuyện, hiển nhiên không chú ý tới y.
Pháp Nhĩ Tư đứng nơi đó, giả ý khái một tiếng, nhưng Y Lai Ân như cũ bảo trì tư thế khi nãy, tiếu dung trên gương mặt Tiên Đỗ Thuỵ Lạp càng thêm phóng đại.
Cắn cắn môi, Pháp Nhĩ Tư bực mình xoay người ra ngoài.
Dưới thái dương, những đoá hoa trong hoa viên thiên kiều bách diễm, tâm tình của Pháp Nhĩ Tư nhưng đủ để toàn bộ những đóa hoa này đông chết.
“Buổi sáng tốt lành, pháp sư đại nhân!” Một thanh âm nhiệt tình khiến Pháp Nhĩ Tư quay đầu.
Bối Đế Á mang gương mặt bình thường từ bên cạnh đi tới, hướng y vẫy vẫy tay.
Nàng thoạt nhìn thực sự cùng nhân loại không có gì khác nhau, Pháp Nhĩ Tư nghĩ. Ai có thể biết bên dưới túi da bình thường này, là một vu yêu cướp đoạt linh hồn?
“Ta bỗng nhiên phát hiện, kết giới của Quang Minh giáo hội đối với ngươi không có tác dụng.” Pháp Nhĩ Tư đứng tại chỗ nhìn Bối Đế Á thoải mái đi tới.
“Úc, bởi vì lực lượng của linh hồn phi thường cường đại, cũng là phi thường trân quý, nó có thể cùng đại bộ phận quang minh ma pháp tồn tại.” Bối Đế Á lộ một tiếu dung ngây thơ, đường nhìn lướt qua vai Pháp Nhĩ Tư, sau đó thiêu thiêu mi, “Úc, đó không phải Tiên Đỗ Thuỵ Lạp?”
“Ngươi biết nàng?”
“Ta đương nhiên biết.” Bối Đế Á nhún nhún vai, “Nàng là tiểu nữ nhi của Lạp Bỉ Đặc tiên sinh.”
“Đái Ân vì sao để tiểu nữ nhi của hắn làm công tác nữ hầu?” Pháp Nhĩ Tư khó được bát quái hỏi thăm.
“Bởi vì đó là Lạp Bỉ Đặc tiên sinh, hắn nghĩ nghịch cảnh có thể tôi luyện phẩm đức một người, tựa như khi còn trẻ.” Bối Đế Á không hình tượng đánh cái ngáp nói, “Khi còn trẻ, hắn hai bàn tay trắng, kiếm thuật cùng phẩm đức là tài phú hắn trân quý nhất, mà Tiên Đỗ Thuỵ Lạp khuyết thiếu những thứ này, cho nên Lạp Bỉ Đặc tiên sinh dùng phương thức của mình đi giáo dục nữ nhi —— chí ít đừng so kém hai nữ nhi khác.”
“Nữ hài kia có không xong như vậy sao?” Pháp Nhĩ Tư nhìn nữ hài đang vì Y Lai Ân rót nước, nhịn không được hỏi.
“Có, thế nào không có?” Bối Đế Á cầm kéo bắt đầu tu bổ cành hoa, “Khi nàng còn là một tiểu thư, quả thực cùng công chủ không có gì khác biệt, ta nghĩ từ hư vinh chính là vì nàng tạo ra.”
Tiếu dung nữ hài kia rất hồn nhiên, hoàn toàn không biết có hai người bên ngoài đang thảo luận nhân phẩm của nàng.
“Hơn nữa thích câu tam đáp tứ.” Bối Đế Á như đinh đóng cột nói, “Thích nam nhân vì nàng tranh giành tình nhân, thành thật mà nói, nếu như không phải một người trong đó vì nàng đánh mất tính mệnh, Lạp Bỉ Đặc tiên sinh có lẽ không làm vậy.”
“… Đó thoạt nhìn hình như là chuyện do ngươi làm.” Pháp Nhĩ Tư quay đầu nhìn Bối Đế Á.
Bối Đế Á cười cười, trong đôi mắt màu lam hiện một tia màu vàng yêu dị, “Đừng nói như vậy, pháp sư đại nhân, hư vinh là thứ mỗi nữ nhân không thiếu, thế nhưng, nó càng dễ ăn mòn linh hồn.” Nói, lại bổ sung một câu.
“Nhìn, nàng hiện tựa hồ đem mục tiêu tập trung trên người vương tử của ngài——”
“Câm miệng!” Pháp Nhĩ Tư trừng mắt nhìn Bối Đế Á, tâm tình càng kém bước nhanh ly khai.
Bối Đế Á nhún nhún vai, tiếp tục công việc.
…
Trên thực tế, Pháp Nhĩ Tư tùy tùng này ở nhà Đái Ân không có công tác gì làm, Y Lai Ân chưa từng phân công tác cho y, có lẽ tựa như lời Lạp Đức, thế giới này tìm không được người hầu so y càng nhàn nhã thong dong.
Nằm trên ghế, Pháp Nhĩ Tư buồn chán đánh cái ngáp, đột nhiên thấy một đoàn người từ hoa viên khác đi tới.
Đi đằng trước chính là một vị thanh niên tóc vàng, hắn mặc trường bào hoa lệ, hông đeo trường kiếm khảm đầy bảo thạch, gương mặt anh tuấn dẫn ngạo khí, khiến người có loại cảm giác cao cao tại thượng, bên cạnh hắn là một số người hầu cùng Đái Ân.
Pháp Nhĩ Tư rất nhanh minh bạch thân phận của hắn, vương tử Cổ Lạp Đức —— Ngả Luân.
Từ trên ghế đứng lên, y một bên nhìn vị vương tử đi vào phòng khách.
Có lẽ vương tử chân chính nên giống Ngả Luân, kiêu ngạo mà cao quý, giơ tay nhấc chân tản mát khí thế hoàng tộc đặc hữu.
Đương nhiên đại bộ phận vương tử các quốc gia trên Á Cách đại lục đều là dạng này, chỉ có Y Lai Ân càng giống một kỵ sĩ nhiều hơn một vương tử.
Ở rất nhiều quốc gia, vương tử song song cũng là kỵ sĩ được Quang Minh Chi Thần chúc phúc, bất quá vương tử của Lạc Á hiển nhiên thiên hướng kỵ sĩ.
Ngả Luân mang theo ngũ quan anh tuấn ngạo khí, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm đĩnh bạt, cùng hắn so sánh, Y Lai Ânn lại là vẻ mặt cười khúc khích… Pháp Nhĩ Tư có chút phiền muộn nhìn.
Lúc này, Ngả Vi cùng Ngả Nga cũng đi vào phòng khách.
Ngả Luân tiến lên nghênh tiếp, nâng tay Ngả Vi, khom người tại mu bàn tay nàng để lại một nụ hôn, “Đã lâu không gặp, mỹ lệ Ngả Vi công chúa, ngài quả nhiên như lời đồn mỹ lệ xuất chúng.”
Chỉ thấy Ngả Vi rất nhanh rút tay về, đồng thời đem Ngả Na hộ phía sau, “Ngả Luân vương tử của Cổ Lạp Đức, cũng như lời đồn phong độ phiên phiên.”
Nhìn ra được bọn họ là người quen, đương nhiên, Cổ Lạp Đức cùng Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc vẫn duy trì liên hệ phi thường mật thiết, cho nên người thừa kế cũng nhận thức lẫn nhau, tuy từ sau nghi thức thành nhân không còn gặp lại.
Bọn họ lập tức quen thuộc, cho dù Ngả Vi thoạt nhìn đối Ngả Luân không có hảo cảm, nhưng dù sao từ nhỏ tiếp thu quý tộc giáo dục, tự nhiên không biểu hiện ra ngoài.
Ngả Luân mời bọn họ tham gia vũ hội tuần sau, mục đích Y Lai Ân mang muội muội tới chính là chỗ này.
…
Tối nay, Y Lai Ân rốt cục có thể ngủ trên giường.
Pháp Nhĩ Tư lui trong chăn, nhất phó kiên quyết không xuống giường.
Y Lai Ân không nói gì đổi áo ngủ lên giường.
“Hôm qua… Ngài an ủi nữ hài kia một buổi tối?” Nhìn vành mắt đen chưa tan của Y Lai Ân, Pháp Nhĩ Tư mặc dù như trước không vui, nhưng chung quy không mắng chửi người.
“Ân.” Y Lai Ân mệt mỏi gật đầu, “Nàng khóc một buổi tối.”
“Nàng… nói gì?” Pháp Nhĩ Tư ôm gối, hiếu kỳ hỏi.
“Chuyện nhà bọn họ đều nói không sai biệt, hình như bởi vì nàng là tiểu nữ nhi nữ hầu sinh…” Y Lai Ân nhún nhún vai, “Tuy ta nghĩ Đái Ân lão sư không phải người như vậy, thế nhưng…”
“Phải không?” Nghĩ trả lời của hắn rất không thú vị, Pháp Nhĩ Tư đánh cái ngáp, nói sang chuyện khác, “… Điện hạ, Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc đã có tin tức?”
Y Lai Ân cúi đầu nhìn thiếu niên bên người, “Nhóm người thứ hai đã phái đi, vẫn chưa có tin tức.”
“Ta cuối cùng nghĩ… xảy ra chuyện.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ giọng nói. Không biết vì sao, đối mặt Y Lai Ân, y luôn có một cổ xung động muốn đem lời trong lòng nói ra.
“Đừng lo, Tạp Đặc Lạp Mỗ sẽ không xảy ra chuyện.” Y Lai Ân sờ sờ đầu y.
Sợi tóc màu đen khiến người có loại cảm giác như tơ lụa thuận hoạt, nhưng băng lãnh.
Thấy đôi mắt đen kia nhìn mình, sau đó nhẹ nhàng nhắm, Y Lai Ân cúi đầu hôn mái tóc đen của y, đây tựa hồ đã thành một thói quen.
“Pháp Nhĩ Tư, ngươi ngủ sao?”
Pháp Nhĩ Tư không lên tiếng, tựa hồ ngủ. Y Lai Ân lúc này mới thu tay, vì y đắp chăn, sau đó thổi tắt nến.
Đương nhiên, hắn không biết trên hành lang có người.
…
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp cau mày đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng, lặng lẽ ly khai cửa phòng của vương tử.
Trên hành lang đốt nến, nàng vô thanh bước qua tấm thảm nhung thiên nga, thời điểm rời biệt quán, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ gian phòng vương tử.
Trước biệt quán, là một tảng lớn những bụi hoa hồng, hoa viên trải qua Quang Minh giáo hội chúc phúc, cho dù vào đêm đông vẫn như cũ bách hoa tề phóng, trong bóng đêm, những đoá hoa hồng kiều diễm tản mát hương thơm mê người.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đứng giữa bụi hoa, phảng phất bị những đoá hoa kiều diễm cướp đoạt tư tự.
Bỗng nhiên, có người gọi tên của nàng.
“Tiên Đỗ Thuỵ Lạp.”
Nàng xoay người, thấy phụ thân đứng đó.
Nàng vội nâng làn váy, làm một cái lễ cong gối, “Ngủ ngon, phụ thân đại nhân.”
“Đã trễ thế này, ngươi ở đây làm gì?” Đái Ân chắp tay sau lưng đứng trên tiểu lộ, nhíu mày nhìn nữ nhi.
Mái tóc màu vàng như ánh trăng, đôi mắt màu lam như bầu trời thanh triệt vào đông, làn da trắng nõn cùng dung mạo mỹ lệ —— xinh đẹp tựa như mẫu thân đã mất.
“Ta chuẩn bị trở về ngủ, bất quá trong phòng rất lạnh.” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp rủ mắt, nhẹ nhàng nói.
Đái Ân nặng nề thở dài, “Hoàn cảnh có thể tôi luyện ý chí một người, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, ta chỉ hy vọng ngươi biết, ta yêu ngươi so hai hài tử kia càng nhiều.”
“Phải không, phụ thân đại nhân?” Thời điểm ngẩng đầu, trên gương mặt trẻ tuổi của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp là cười nhạt không hợp, “Ta cũng là nữ nhi của ngài, vì sao cùng các nàng so sánh, cả một kiện y phục bình thường cũng không có?”
“Tiên Đỗ Thuỵ Lạp…” Đái Ân tiến về phía trước.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nhưng lui ra sau, “Có lẽ ta lúc trước rất tùy hứng, thế nhưng ngài không tất để nữ nhi của ngài làm những việc này, ngài biết hạ nhân nói ta thế nào không?”
“Ta nói rồi, đây là vì ngươi tốt.” Đái Ân vội vã nói, mặt lộ thần sắc quan tâm, “Lẽ nào đối chuyện lần đó, ngươi không một chút sám hối?”
“Ta vì sao phải sám hối?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp mặt nhăn nhíu, “Đó là bọn họ tự nguyện vì ta làm, cho dù chết, cũng cùng ta không quan hệ, vì sao ta cần phải vì những chuyện không đáng giá mà làm nữ hầu?!”
“Ngươi còn dám nói những lời như vậy!” Đái Ân trầm thống gầm nhẹ, “Nơi đó cho dù là thợ săn lão luyện nhất cũng không thể đi vào, mà ngươi cư nhiên để những người ái mộ ngươi đi tìm thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết!”
“Ta muốn trở nên mỹ lệ, có gì sai?!” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp lẽ thẳng khí hùng rống, “Ta cùng mẫu thân không giống, mới không cam lòng như vậy qua cả đời! Coi như là nữ nhi của đại thần thì thế nào? Ta muốn trở thành người mọi người ao ước, ta muốn địa vị cao cao tại thượng, thế nhưng ngươi để ta làm nữ hầu!”
“Ngươi rốt cuộc có sám hối hay không? Thế giới này không có thứ gì so sinh mệnh càng trân quý! Mà ngươi nhưng như vậy coi khinh mạng người!” Đái Ân nhịn không được đi vào bụi hoa, đánh nữ nhi một bạt tai.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp bị đánh ngã, gai hoa hồng cắt qua tay cùng gương mặt nàng.
“Trời ạ! Mặt của ta!” Nàng hét lên, sau đó tận lực hạ giọng, hiển nhiên không muốn khiến người chú ý, “Ngài đang làm gì? Trời ạ! Ngài thế nào có thể như vậy!”
Nhìn nữ nhi có chút cuồng loạn, Đái Ân nhớ khi nàng còn nhỏ, rõ ràng cùng mẫu thân khả ái thiện lương, rốt cuộc là cái gì khiến nàng biến thành bộ dáng như vậy?
“Tiên Đỗ Thuỵ Lạp!” Đái Ân từng câu từng chữ nói, “Nếu như ngươi còn không biết chính mình sai ở đâu, vậy nên hảo hảo tỉnh lại! Không nên mưu toan lừa dối đôi mắt của phụ thân ngươi, ta thấy được linh hồn ngươi!”
“Phụ thân?”
“Cho đến khi ngươi thật tình hối cải, ngươi phải bảo trì thân phận này!” Đái Ân nhìn nàng, ngoan tâm nói: “Ta và ngươi thoát ly quan hệ phụ nữ! Ngươi không còn là tiểu thư, cho đến khi ngươi chân chính hối cải!”
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp ngẩn người, nàng nguyên tưởng phụ thân chỉ là nổi nóng, không bao lâu sẽ tha thứ nàng, thế nhưng nàng hiện biết chính mình sai rồi, hơn nữa sai mười phần!
Nàng biết phụ thân là người cỡ nào chính trực lại trọng thị lời hứa, một ngày đồng ý, tuyệt đối không thay đổi.
“Phụ thân! Phụ thân!” Nàng kinh hoảng xông lên kéo góc áo phụ thân, nước mắt từ viền mắt rơi xuống, khiến tha thoạt nhìn như một đoá hoa hồng trong đêm mang theo giọt sương động nhân, “Ta biết sai rồi! Sau này ta tuyệt đối không như vậy! Van cầu ngài khoan thứ ta một lần!”
“Tiên Đỗ Thuỵ Lạp.” Đái Ân nhìn đôi mắt trạm lam, vươn tay ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, “Ta nói rồi, ta thấy được linh hồn ngươi, nhiều năm kiếm sĩ tôi luyện khiến ta đối một người thấy càng thấu triệt, trước khi ngươi thật tình hối cải —— Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, ta cự tuyệt thừa nhận ngươi là nữ nhi của ta, ngươi không còn thân phận cao quý, ngươi chỉ là một nữ hầu.”
“Ta thực sự biết sai…” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp không ngừng cầu xin, “Van cầu ngài, đừng như vậy…”
“Có thể cứu được ngươi chỉ có chính ngươi.” Đái Ân đem tay nàng giật lại, “Thật tình hướng về Quang Minh Chi Thần sám hối, sau đó hảo hảo hối cải, ta mới có thể cho ngươi trở lại bên cạnh ta.”
Nói xong, Đái Ân không quay đầu ly khai, chỉ để lại Tiên Đỗ Thuỵ Lạp khóc rống.
“Phụ thân thế nào có thể đối ta như vậy…” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp lẩm bẩm, “Ta là nữ nhi của hắn! Hắn vì sao không đối tốt với ta…”
Nửa đêm trong hoa viên, cánh hoa hồng bắt đầu tản mát huyết khí nhàn nhạt.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nhẹ nhàng khóc, những đoá hoa hồng tiên diễm phụ trợ làn da trắng nõn, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm động nhân.
Nàng chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ gian phòng Y Lai Ân, sau đó dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, xoay người, chậm rãi dung nhập bóng đêm.
…
Pháp Nhĩ Tư tựa trên bệ cửa sổ nhìn một màn này. Nam nhân bên cạnh ngủ rất trầm, căn bản không phát hiện chuyện trong hoa viên —— chỉ cần không có nguy hiểm, vị vương tử thô thần kinh chưa bao giờ buông tha giấc ngủ.
Vừa nãy, khi Tiên Đỗ Thuỵ Lạp ngẩng đầu, Pháp Nhĩ Tư thiếu chút cho rằng nàng thấy được chính mình, may là không phải.
Lại nói tiếp, thời điểm vừa tới, y nghe một cổ huyết tinh nhàn nhạt.
Đương nhiên, kết giới của Quang Minh Chi Thần đối người chết không có ảnh hưởng, nhưng thật ra có thể tạo thành tác dụng ức chế oán linh.
Pháp Nhĩ Tư một lần nữa trở lại giường, nam nhân bên cạnh vô thức ghé qua đem y ôm.
Y đương nhiên không quên bọn họ lần đầu gặp nhau, nam nhân này là thế nào chà đạp chính mình, chỉ là hiện nhớ lại, dĩ nhiên xa xôi như một giấc mộng.
Nhẹ nhàng nhíu mày, y nói cho chính mình, tuy y hiện không cự tuyệt Y Lai Ân tiếp cận, thế nhưng khi vượt qua khoảng cách, y nhất định phải ngăn cản.
Tâm của y là nơi cả Hắc Ám Chi Thần cũng vô pháp tiến vào chiếm giữ, đó là phòng tuyến cuối cùng của linh hồn, nó chỉ có một chủ nhân, chủ nhân kia chỉ có thể là y.
Nhắm mắt lại, y kề cận Y Lai Ân, rất nhanh tiến nhập mộng đẹp.
…
Bởi vũ hội là tuần sau cử hành, cho nên Pháp Nhĩ Tư rất nhàn nhã thong dong.
Thời điểm y rời giường, Y Lai Ân đã không có trong phòng.
Dựa theo lệ cũ, hắn nhất định ở hoa viên luyện kiếm, lúc ở Lạc Á cũng vậy.
Rất khó tưởng tượng, một vương tử sẽ thức dậy so tùy tùng còn sớm, nhưng chuyện này phát sinh trên người Y Lai Ân, Pháp Nhĩ Tư lại nghĩ rất đương nhiên.
Pháp Nhĩ Tư xuống giường, chậm rãi tới cạnh bàn, mở ra bút ký, chấm chấm bút lông ngỗng, bắt đầu viết.
Sau khi đem tất cả kết quả thực nghiệm viết xong, y chống cằm trầm tư, tay kia ngoạn bút lông ngỗng.
Y thực sự không rõ, vì sao phản ứng của Y Lai Ân đối xuân dược cường liệt như vậy, nhưng đối loại dược khác hoàn toàn miễn dịch?
Pháp Nhĩ Tư nhớ kỹ mỗi loại thành phần cùng tỉ lệ phối lượng của xuân dược đó, thế nhưng y không có can đảm thử lại trên người Y Lai Ân.
Người bị hạ xuân dược, chỉ có sau khi phát tiết xong du͙© vọиɠ mới có thể thoát khỏi khống chế, mà y không muốn trở lại làm vật thí nghiệm, cũng không muốn để Y Lai Ân tìm người khác nếm thử.
Bất quá, lý do không muốn hắn đi tìm người khác là gì?
Thời điểm nghĩ ngợi, y bỗng nhiên nghe thanh âm của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, “Y Lai Ân vương tử điện hạ, ngài thế nào không vào?”
Pháp Nhĩ Tư quay đầu, phát hiện Y Lai Ân đang cầm kiếm đứng ở cửa, không có tiến vào.
Mái tóc vàng của hắn có chút ẩm ướt, đại khái là bởi vừa luyện kiếm, chảy mồ hôi, mái tóc vàng như dương quang dán trên da, đôi mắt màu lam khi gặp đường nhìn của y nháy mắt dời đi.
“Khái, khái… Ta chỉ là có chút mệt.” Y Lai Ân có chút không được tự nhiên bước vào phòng, đem trường kiếm đặt trên bàn, sau đó xoay người vào phòng tắm.
Pháp Nhĩ Tư ngồi trên ghế, chống cằm nhìn Tiên Đỗ Thuỵ Lạp cũng bước vào phòng, cùng đêm qua so sánh, nữ hài này thoạt nhìn vừa đơn thuần lại vô tội.
Y nhìn Tiên Đỗ Thuỵ Lạp bận rộn thu thập, hoàn toàn không biết đại bộ phận đồ vật đều là y tùy ý đặt.
Thời điểm ở Lạc Á, chuyện thu thập đều do tổng quản Ô Lạp Nhĩ phái người đi làm, Ô Lạp Nhĩ còn không có lá gan để Hắc Bào Giáo Phụ của Á Cách đại lục đi thu thập gian phòng, giặt nội y khố cho vương tử, cho nên ở Lạc Á, Pháp Nhĩ Tư chỉ là biểu hiện thoạt nhìn giống một người hầu.
Cho dù là ở đây, chuyện động thủ chỉnh lý gian phòng y chưa bao giờ làm, mà Y Lai Ân cũng chưa bao giờ bởi vì loại chuyện này trách cứ y.
Cho nên y cứ như vậy nhìn Tiên Đỗ Thuỵ Lạp bận trong bận ngoài, đem gian phòng chỉnh lý sạch sẽ.
Thời điểm Y Lai Ân đi ra, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp lập tức đem áo khoác đưa cho hắn, Y Lai Ân cười tiếp nhận hảo ý của nàng.
“Cảm tạ.” Y Lai Ân luôn lễ phép, kế quay đầu nhìn Pháp Nhĩ Tư, “Bữa sáng ăn chưa?”
Pháp Nhĩ Tư lắc đầu, cảm giác buồn bực trong lòng lần thứ hai xuất hiện.
“Cùng đi ăn?” Y Lai Ân lại hỏi.
Nhìn Tiên Đỗ Thuỵ Lạp chờ một bên, Pháp Nhĩ Tư lần thứ hai lắc đầu.
Y Lai Ân thất vọng nhìn y một cái, mới cùng Tiên Đỗ Thuỵ Lạp ly khai gian phòng,
Nhìn cánh cửa, Pháp Nhĩ Tư chậm rãi đứng lên, tới trước cửa sổ.
Dương quang chiếu vào bệ cửa sổ, y thấy những đoá hoa hồng diễm lệ mà ưu nhã nở rộ trong hoa viên, chỉ là tràn ngập huyết khí nhàn nhạt.
Thông thường trong phủ đệ hoang phế của quý tộc, nếu như thấy những đoá hoa hồng trong hoa viên hoang vu như trước nở đến kiều diễm, mặc dù trong bóng đêm cũng sinh cơ bừng bừng, bừa bãi nộ phóng, theo kinh nghiệm của y, bên dưới hoa viên nhất định chôn giấu thi thể.
Trong số một ít lịch sử càng sớm của Á Cách đại lục, quý tộc trên lãnh địa có quyền lực tuyệt đối, vì vậy thái độ đối sinh mệnh trở nên khinh thường, mà những người chết bởi vì trò chơi ngạo mạn hoặc hứng thú biếи ŧɦái của quý tộc, thông thường sẽ bị chôn trong hoa viên trở thành phân bón.
Oán khí của thi thể khiến những đóa hoa càng thêm kiều diễm, hoa hồng nở rộ tựa như có thể chảy máu, cho nên, dù hiện tại những quý tộc đó đã chết, cả dinh thự xa hoa ngày xưa cũng trở thành hoang phế, nhưng những đóa hoa này như cũ có thể nở đến kiêu ngạo.
Những nơi như vậy, Pháp Nhĩ Tư không kiến nghị lữ nhân ngủ lại. Loại linh hồn ôm nỗi hận mà chết thích nhất nửa đêm trong hoa viên du đãng, bị chúng quấn lên không phải một chuyện hảo ngoạn.
Bất quá, tất cả dinh thự của quý tộc đại thể sẽ được mục sư cùng tế ti bày ra quang minh kết giới, loại kết giới này có thể hoàn mỹ ức chế sự tình như vậy, thi thể chết đi sẽ trở thành phân bón, không biến thành oán linh. Từ góc độ nào đó, Pháp Nhĩ Tư nghĩ Quang Minh Chi Thần là đồng loã của hung thủ.
Chủng loại tà ác ma pháp rất nhiều, không phải đều là hắc ma pháp, mà Pháp Nhĩ Tư tuy là Hắc Bào Giáo Phụ lệnh người sợ hãi, thế nhưng đối một ít ma pháp phải dùng sinh mệnh trao đổi, y không một chút hảo cảm.
Tỷ như, dùng máu xử nữ mười tám tắm trong đêm trăng tròn, duy trì liên tục một năm, lại dùng cành nguyệt quế niệm động chú ngữ, có thể trở thành nữ nhân khiến kẻ khác tâm động.
Đây là một tà ác dương pháp truyền lưu rộng rãi, thế nhưng dùng cành nguyệt quế niệm động chú ngữ chính là cấm kỵ, cho dù dưới trướng Hắc Ám Chi Thần, loại hành vi này vẫn không được tán thưởng.
Nếu như Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nguyện ý dùng tiền, đương nhiên sẽ biết loại chú ngữ này, hơn nữa nàng có đại diện tích cất giấu thi thể, dưới sự bao phủ của quang minh kết giới, bí mật gì đều có thể giấu.
Tuy giáo chúng của Hắc Ám Chi Thần không quá tán thành loại ma pháp này, thế nhưng ai cũng không cùng tiền qua không được, dù sao còn hơn tín đồ của Quang Minh Chi Thần, bọn họ tại phương diện tiền tài tương đối túng quẫn…
Nghĩ tới đây, Pháp Nhĩ Tư vì sinh hoạt quẫn bách của đồng hành thở dài một hơi, xoay người xuống lầu chuẩn bị ăn sáng.