Chương 9: Đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi
Tạ Lê Thần buổi chiều chụp ảnh xong, nhận được điện thoại của Anderson, hỏi y buổi tối có thể tiếp tục diễn hay không, Tạ Lê Thần dựa vào tinh thần chuyên nghiệp, đương nhiên, chủ yếu là do Tào Văn Đức uy hϊếp, buổi tối ngáp ngắn ngáp dài đến diễn.
Vinh Kính hình như cả ngày 24 giờ trạng thái tinh thần đều không khác mấy, mấy cảnh quay buổi tối đều là cảnh nội tâm của Tạ Lê Thần, nên anh không giúp được cái gì, an vị ở một bên tìm cái ghế nhỏ, đọc một đống tạp chí.
Tào Văn Đức cầm thức ăn khuya đến thăm, tới bên cạnh Vinh Kính đưa ra một phần hán bảo, "Cậu đang đọc tạp chí gì vậy?"
Vinh Kính nhận hán bảo, cho Tào Văn Đức xem mặt bìa, đại thể đều là tạp chí giải trí lá cải.
"Cậu thích đọc loại tạp chí này?" Tào Văn Đức giật mình.
"Cơ bản mà nói loại tạp chí này bên trong không có tin tức gì ý nghĩa, thế nhưng có thể tra được một vài đầu mối thú vị."
"Ví dụ?" Tào Văn Đức cảm thấy mới mẻ, tạp chí giải trí lá cải còn có thể tìm ra đầu mối gì chứ?
"Ừm." Vinh Kính đóng tạp chí lại, "Ví dụ như mấy phóng viên chuyên môn theo dõi Tạ Lê Thần kia, cơ bản có văn phong tương tự, đặc điểm tính cách cũng có thể đoán được phần lớn. Căn cứ theo đầu mối bọn họ lưu lại ... Tôi có thể suy đoán đại thể ra khu vực bọn họ hoạt động, tùy thời tùy chỗ có thể thực thi thành công việc bắt giữ."
... Tào Văn Đức chớp mắt mấy cái, không rõ Vinh Kính điều tra những cái đó có ích lợi gì.
"Hủy thi diệt tích!" Vinh Kính hơi nheo lại con mắt, "Triệt để ngăn chặn paparazzi!"
Tào Văn Đức khóe miệng giật giật, "Cái đó... Cũng không cần chứ."
"Vậy quên đi." Vinh Kính tiếp tục cúi đầu, tạo ký hiệu trên bản đồ.
"Cậu đang làm gì?" Tào Văn Đức nghĩ Vinh Kính như tách rời thế giới này vậy, vùng vẫy rất vui vẻ trong thế giới của chính mình, người khác không biết lại nói anh kiểu —— đáng tiếc, một đứa trẻ xinh đẹp như thế đẹp, đầu óc lại không tốt.
"À." Vinh Kính tiếp tục dùng ngữ điệu nhẹ nhàng tự sự giải thích, "Các con đường Tạ Lê Thần đi làm và khu vực hoạt động thường xuyên cần điều chỉnh nhất định, như vậy dễ dàng cho việc cắt đuôi bọn papaprazzi! Tôi có thể khiến đám paparazzi đó đi lạc trong thành phố rộng lớn này, vĩnh viễn đi theo sau lưng Tạ Lê Thần nhưng không chụp được gì!"Tào Văn Đức hít sâu một hơi, giơ tay vỗ vỗ vai Vinh Kính, "Vậy cậu tiếp tục cố gắng nhé."
Vinh Kính làm một thủ thế OK.
Tào Văn Đức đứng lên, đảo mắt nhìn trời, nắm tay —— siêu cấp thú vị!
Khoảng 2 giờ sáng, rất nhiều người trong đoàn làm phim bắt đầu mệt rã rời. Vinh Kính cầm một cái máy tính bảng nhỏ cách cách cách cách gõ, tần suất gần như vẫn không thay đổi, từ góc độ nào đó còn đạt được hiệu quả thôi miên.
Tạ Lê Thần kết thúc một cảnh cuối, tê liệt ngã xuống ghế dài ở bên cạnh nghỉ ngơi, xoay mặt thấy Vinh Kính đang bận rộn.
"Cậu mệt thì ngủ một chút đi." Tạ Lê Thần nói, "Đừng thức cùng tôi."
"Tôi đang nghỉ ngơi." Vinh Kính cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm màn hình máy tính nói, "Có mười mấy người đang tới gần, hình dáng giống như không phải xuất phát từ thiện ý."
Tạ Lê Thần vươn qua nhìn, kinh hãi, "Cậu gắn camera lúc nào vậy?"
"Không phải tôi gắn." Vinh Kính nhún nhún vai, "Chỉ là kết nối với hệ thống camera giao thông network một chút mà thôi."
"Đó là bang vơ vét tài sản." Tạ Lê Thần đảo mắt nhìn trời, ngoắc đạo diễn.
Anderson đi tới xem, liền chửi thề, gọi người sản xuất tới chuẩn bị tiền.
Vinh Kính ngẩng đầu, hỏi, "Vì sao phải giao tiền?"
"Thu phí bảo hộ a." Người sản xuất có chút bất đắc dĩ nói, "Không còn cách nào, mấy tên du côn này chỉ thích bám mấy đoàn làm phim chúng tôi."
"Vì sao không báo cảnh sát?"
"Vô dụng a, báo cảnh sát bọn chúng lại chết cũng không nhận, hoặc phái mấy lâu la vào nhà giam ngồi vài ngày, dù sao cũng đều là bọn lọc lõi rồi. Chỉ có chúng tôi thảm, sau này không được bảo vệ nữa."
Vinh Kính nhíu mày, lại cách cách cách cách gõ máy tính, xoa xoa cằm, "Khu vực này thuộc về bang Hắc Ngư, ông trùm bọn chúng tên A Cường, đã ở tù ba năm, không phải đơn lẻ, là chi nhánh hội Tam Hổ. Toàn bộ khu vực phía đông thành phố đều thuộc về hội Tam Hổ, nắm trùm bởi hai anh em ruột, quản lý thu phí bảo hộ hẳn là người em gái Trầm Tam Muội."
"Cậu làm sao biết?" Tạ Lê Thần giật mình nhìn anh.
Vinh Kính tắt trang web trên máy tính, "Tôi có thể kết nối vào mạng nội bộ của cục cảnh sát." Nói xong, đứng lên nhìn người sản xuất, "Tôi giúp cậu đối phó chúng, bất quá cậu phải xuất phần phí bảo hộ phân chia cho các nhân viên làm tiền thưởng, còn phải nói là Tạ Lê Thần tặng cho mọi người."
Tạ Lê Thần sửng sốt, người sản xuất cắn môi hơi khó xử, "Cái đó, anh Vinh, cấp phong bì thì không thành vấn đề a, thế nhưng bên này anh có chắc không a?"
Vinh Kính nhìn hơn mười tên côn đồ đang chạy đến cách đoàn làm phim không đến 100 m, "Bọn chúng hẳn là không có phần tử khủng cấp bố quốc tế chứ? Vũ khí trên tay cũng chỉ giới hạn trong vũ khí lạnh, giáp chống đạn chắc tuyệt đối không có đúng không?"Người sản xuất hít sâu một hơi, mờ mịt nhìn Tạ Lê Thần —— anh lôi cái con người này từ đâu ra vậy?
Tạ Lê Thần lúc này không trợn trắng mắt cũng không nhìn trời, y chỉ khó hiểu vì sao Vinh Kính muốn lấy danh nghĩa mình tặng các nhân viên phúc lợi.
Đóng máy tính, Vinh Kính hai tay đút túi đi về phía trước, làm người sản xuất nhân kinh ngạc định đuổi theo, lại bị Anderson giữ lại. Đạo diễn nói với người quay phim ở cạnh đó đờ ra, "Ai, mau quay mau quay đi!"
Người quay phim lập tức lia camera quay.
Vinh Kính vừa đi, vừa móc ra điện thoại rất nhanh ấn số, điện thoại kết nối, chỉ thấy anh nói vài câu.
Hai bên không ai nhường ai, mấy tên côn đồ trên dưới quan sát Vinh Kính, tự nhủ đây là ngôi sao nào a, vẻ ngoài cũng không tệ lắm.
Vinh Kính giao điện thoại cho A Cường cầm đầu bang.
A Cường nhận điện thoại nghe xong, trong nháy mắt biến sắc, trả điện thoại lại cho Tạ Lê Thần, cúi đầu khom lưng tạ tội với anh, đồng thời vẫy người sản xuất.
Sản xuất nhân nơm nớp lo sợ chạy tới, A Cường ôm vai, vỗ mấy cái trên ngực cậu ta, "Ha ha, anh Thành này! Sau này đoàn làm phim các anh đi tới chỗ nào, chỉ cần có Tạ Lê Thần, thì có hội Tam Hổ chúng tôi che chắn! Những bang phái có gan làm gì bất kính với với các anh thì gọi điện thoại cho hội Tam Hổ chúng tôi, sẽ giúp các anh dòi công đạo! Ha ha ha!" Nói xong, nhanh chóng đưa người đi.
Vinh Kính nhìn người sản xuất bên cạnh đang nghẹn họng nhìn trân trối, "Nhớ phong bì phải dày một chút, tôi có thể đuổi chúng đi thì cũng có thể điều chúng tới."
"A..." Người sản xuất hít ngược, kinh hãi nhìn Vinh Kính.
Vinh Kính quay đầu, đi về.
Người sản xuất trở lại nói với tài vụ và kế toán, tin tức rất nhanh truyền đi, các nhân viên lập tức lên tinh thần, làm việc cũng thân thiện hơn.
Vinh Kính tiếp tục cách cách cách cách.
Tạ Lê Thần không chịu nổi, chọc chọc y, "Này. Thỏ thỏ?"
Vinh Kính liếc mắt nhìn y, "Không được nhắc lại chuyện đó!"
"Cậu sao lại giúp tôi làm người tốt?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Biết là tốt thì sao lại không làm?" Vinh Kính thờ ơ trả lời, "Có cần anh xuất tiền đâu."
Tạ Lê Thần nhích lại gần, cười truy vấn, "Vì sao?"
Vinh Kính nhìn y, không thể làm gì khác hơn là phí hơi giải thích, "Tôi vừa thăm dò một chút, những nhân viên này làm việc là lãnh lương cố định, thức đêm tăng ca rất nhiều nhưng cũng không có phí tăng ca." Vinh Kính giơ tay lấy một thanh kẹo năng lượng nhai, "Tôi cũng là muốn vì bọn họ kiếm phúc lợi, mặt khác... Tôi xem tạp chí lá cải, phát hiện đánh giá về anh không tốt lắm. Tổng thể mà nói đánh giá đối với hành động của anh thì đại thể là tích cực, thế nhưng tin tức vụn vặt cơ bản đều trái ngược. Tổng kết một chút, trong mắt công chúng anh chính là một thằng đểu biết đóng phim."Tạ Lê Thần cảm thấy cằm mình có chút cứng ngắc, nhanh chóng giơ tay nhẹ nhàng xoa bóp.
"Cơ hội để phóng viên tiếp xúc anh vô cùng ít, đại đa số chỉ có nhân viên làm việc." Vinh Kính rào rạo rào rạo nhai thanh kẹo năng lượng, "Tuy rằng anh chỉ là một cục đồ ăn, nhưng đồng thời cũng khiến người ta ghét vô cùng, thế nhưng có quan hệ tốt với người thường là việc rất thực tế, tôi nếu đã hợp tác với anh thì có nghĩa vụ cứu lại cuộc đời gần như đã hủy diệt của anh."
Tạ Lê Thần há hốc miệng, cũng đủ nhét nguyên cả thanh kẹo năng lượng vào... Còn chưa kịp nói, bên kia Anderson đã gọi y.
Lần này là cảnh y diễn tên biếи ŧɦái có tình cảm thật với nạn nhân cuối cùng, nhưng bất đắc dĩ muốn gϊếŧ cô mà thống khổ tranh đấu nội tâm... Tạ Lê Thần diễn vô cùng đạt, tuy rằng đêm đã khuya, nhưng trạng thái khá là tốt. Nhiều nhân viên xem đều khóc, Vinh Kính vẫn như trước rào rạo rào rạo nhai kẹo năng lượng, cách cách cách cách gõ máy tính.
Kết thúc một ngày đêm quay phim, thư ký trường quay tính toán, phát hiện thế mà tiến độ nhanh hơn một vòng, hơn nữa hiệu quả quay phim vô cùng tốt. Nhà sản xuất nhất kích động thả cho mọi người hai ngày nghỉ.
Về đến nhà, Tạ Lê Thần nằm trên nửa cái giường môi đỏ mọng, thấy Vinh Kính lấy hết đống thiết bị trong mấy cái thùng lớn ra, bố trí các nơi trong nhà.
"Nhà, vừa rồi cậu dùng cách gì khiến bang du côn kia chạy mất vậy?" Tạ Lê Thần nhịn không được hiếu kỳ.
"Cách đơn giản."
"Nói rõ một chút coi, " Tạ Lê Thần cợt nhả, "Tôi là cục đồ ăn mà."
"Sao? Anh rốt cuộc cũng ý thức được." Vinh Kính rất thoả mãn vì Tạ Lê Thần tự hiểu bản thân, "Tôi chỉ gọi một cuộc cho Trầm Tiểu Muội, nói cho cô ta, nếu như còn dám tìm anh gây phiền toái, sẽ đem chuyện cô ta nuôi một lúc ba tình nhân nói cho chông cô ta biết."
Tạ Lê Thần trầm mặc...
"Mặt khác tôi trả cho cô ta một câu ngon ngọt, " Vinh Kính gắn thiết bị an ninh bốn phía trong nhà, "Chỉ cần cô ta đồng ý chống lưng cho anh, sẽ giúp cô ta loại bỏ tài liệu chỗ ở con gái cô ta tại nước ngoài đã rơi vào tay cảnh sát."
"Phụ nữ thành công chỉ có hai nhược điểm." Vinh Kính nhướn mày, "Con gái và tình nhân."
"Cậu học được từ chỗ nào vậy?"
"Ờ, trong một quyển sách tên là 《 vui buồn của người thành đạt 》." Vinh Kính gắn xong hệ thống an nình, đi tắm rồi ngủ, tất cả đâu vào đấy, đồng thời trong vòng 30 giây đã đi vào giấc ngủ.
Tạ Lê Thần vốn định thừa dịp anh ngủ nhéo anh mấy cái, lại nghe Vinh Kính mơ mơ màng màng nói một câu, "Lúc tôi tỉnh lực sát thương phản ứng khống chế trong mức 10%, lúc ngủ để bảo đảm an toàn, sẽ giữ vững mức 100%. Nên nếu anh không bị tôi gϊếŧ chết trong tích tắc, tốt nhất không nên tập kích tôi trong thời gian ngủ ... A!"
Vinh Kính nói còn chưa dứt lời, Tạ Lê Thần liên lao tới hung hăng xoa bóp từ đầu đến chân anh một lần, Vinh Kính phản kích, hai người sau đó triển khai đại chiến gối đầu cấp nhà trẻ.Buổi chiều ngày hôm sau, Tạ Lê Thần bị mùi xào rau thơm ngào ngạt thức tỉnh, cảm thấy bụng đói kêu oang. Đứng lên, thấy Vinh Kính vừa đeo một tai nghe điện thoại màu xanh ngà hình như đang nói chuyện với ai đó, vừa xào rau, TV còn nhỏ tiếng chiếu tin tức.
Tin tức là gần đây rất nhiều hàng mỹ thuật, nhà bảo tàng bị càn quét. Tên tội phạm giống kiểu biếи ŧɦái, không trộm tranh ảnh hay tác phẩm nghệ thuật gì, chỉ là đơn thuần phá hỏng, cắt xé những bức tranh quý, đập bể đồ sứ.
"Oa." Tạ Lê Thần rửa mặt xong đi ra, "Trả thù xã hội a?"
Vinh Kính đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn —— bông cải xanh xào tôm lớn, đậu hũ ma bà, gà luộc cắt lát, cần tây xắt lát, còn có canh trứng cà chua, sắc hương vị đầy đủ, dinh dưỡng cân đối.
Vinh Kính bới hai chén cơm tẻ ra.
"Oa! Đúng giờ a!" Tạ Lê Thần tiếp nhận cơm ăn mấy miếng."Ưʍ..." Y ngẩng mặt thỏa mãn, "Ngon quá! Cậu nếu như là phụ nữ lấy về nhà làm vợ rất thích hợp a!"
Vinh Kính gỡ tai nghe xuống, hỏi, "Anh nói cái gì?"
"Không có gì." Tạ Lê Thần tiếp tục ăn, "Buổi chiều có hoạt động gì?"
"Có một nhiệm vụ điều tra trước khi hành động, tôi đang suy nghĩ xem có nên đưa cục đồ ăn luôn thu hút người khác như anh theo không đây." Vinh Kính hơi lắc đầu.
Tạ Lê Thần đè lại khóe miệng muốn co quắp, hỏi, "Vậy kết quả là gì?"
"Đưa anh theo..."
Tạ Lê Thần mỉm cười.
Lại nghe Vinh Kính bổ sung một câu, "Hoàn toàn không có bất luận chỗ nào hay cả! Nên không đưa anh theo..."
Tạ Lê Thần khóe miệng xệ xuống.
"Thế nhưng anh dù sao cũng là Black Crow, Kolo sẽ nói tôi xa lánh anh."
"Vậy cậu đến tột cùng có đưa tôi theo không?"
Vinh Kính nhướn nhướn mày, "Anh không thể bởi vì tôm có vỏ mà không ăn tôm đúng không? Thế giới này luôn luôn không thể đạt được thập toàn thập mỹ, thế nên xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo và suy xét về công việc chính trị tôi vẫn đưa anh theo."
"Thật không..." Tạ Lê Thần trầm mặc một lát, đột nhiên nói, "Tôi phát hiện của cậu cỡ qυầи ɭóŧ của câu nhỏ hơn tôi một số."
Vinh Kính ngẩn người, nhíu mày, "Vậy thì sao?"
Tạ Lê Thần cười tủm tỉm, "Không được tốt lắm."
Vinh Kính buông đũa, cướp bát của y!
"Làm gì vậy!" Tạ Lê Thần giành lại, "Tôi còn chưa ăn no!"
"Không cho anh ăn, nhìn anh chướng mắt!" Vinh Kính đổ hết cơm vào bát mình, "Cục đồ ăn siêu cấp!"