Chương 14: Người theo dõi xuất hiện
Đối với diễn viên mà nói, cơ bản là không có nghỉ phép, luôn chạy show quay phim này nọ, Tạ Lê Thần căm thù đến tận xương tuỷ, thế nhưng hiện tại ở nhà phè phỡn cũng không dễ dàng, huống chi là bộ phim do công ty của y đầu tư. May là có Vinh Kính bên cạnh, mỗi ngày cãi nhau rất thú vị, phản ứng của Vinh Kính vô cùng không giống người thường, chọc vào chơi đặc biệt vui.Vinh Kính gần đây cũng rất bận, anh sáng tạo ra một hệ thống mô phỏng hành động, sau khi kết nối với cơ sở dữ liệu nội bộ tổ chức Kolo cung cấp, có thể mô phòng toàn bộ hoạt động tập kích nổi tiếng trên thế giới. Vinh Kính có thể giống như chơi game lấy bất kỳ thân phận gì tham gia hành động, đồng thời sau đó còn tiến hành chấm điểm và ước định.
Hệ thống mô phòng này được tạo ra, Vinh Kính đưa cho Kolo, có thể dùng để huấn luyện tân binh và thao luyện ngày thường.
Hệ thống nhận được sự khen ngợi, Vinh Kính còn được trao tặng một huy hiệu, nhận được một phần tiền thưởng cũng đủ dày, hơn nữa bôj phim lần trước của Tạ Lê Thần thành công, đạo diễn trả cho anh một đống cát-sê tiền thù lao, Vinh Kính hiện có khá nhiều tài sản.
Tạ Lê Thần vẫn cho rằng Vinh Kính khá là nghèo, nhưng sau khi ngẫu nhiên biết được số dư tài khoản anh gửi ngân hàng và các hạng mục đầu tư rồi lại càng hoảng sợ, không hiểu nổi sao một nhân vật ngây thơ như thế, vì sao có nhiều tiền như vậy. (người ta môn đăng hộ đối với chú r còn đòi gì nữa ==)
Vinh Kính khinh bỉ lườm y, "Đừng tưởng rằng chỉ có gian thương mới kiếm được tiền, công việc của tôi rất có ý nghĩa, hơn nữa thù lao rất nhiều!"
...
"Kính Kính."
Chiều nay, Tào Văn Đức tìm đến Vinh Kính, đưa chi phiếu cho anh.
"Đây là cái gì?" Vinh Kính không hiểu.
Tạ Lê Thần ngày hôm nay vừa dịp nghỉ ngơi, ghé vào sô pha trên biểu thị bất mãn, "Cậu hình như là người đại diện của anh a, sao lại cho cậu ấy tiền mà không cho anh? Cậu ta có chi cho cậu 10% không?"
"Em đưa giùm đạo diễn mà." Tào Văn Đức nói với Vinh Kính, "Mấy cảnh bắn gϊếŧ cậu tham gia xử lý, đã được hội đồng nghệ thuật phong làm kinh điển. Đạo diễn lần này danh tiếng bay cao, thế nên ông ta chi 20% tổng số tiền kiếm được cho cậu, coi như cảm tạ, đồng thời mong muốn lần sau còn có thể hợp tác."
Vinh Kính nhìn chi phiếu, vươn qua tỉ mỉ đếm, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi, "Đây là 20%? Làm đạo diễn giàu ghê a!"
"Này." Tạ Lê Thần cảm thấy hứng thú hỏi Vinh Kính, "Cậu có số tiền này chuẩn bị dùng như thế nào đây?"
"Ừm, khấu trừ khoản chuẩn bị đầu tư..." Vinh Kính suy nghĩ một chút, "Còn có thể dư được một phần, dùng như thế nào đây..."
"Dùng hết đi." Tạ Lê Thần đề nghị, "Cậu đừng có suốt ngày mua máy bay đại pháo nữa, mua cái gì đó xa xỉ, đẹp đẽ chơi hay đi."
"Anh kiểu gì cũng là đồ xa xỉ." Vinh Kính liếc mắt nhìn y, "Tôi thà đổi thành lương thực cho thả dù xuống Châu Phi còn hơn!"
...
"Tôi chỉ là đề nghị cậu đừng cả ngày làm việc, đi ra ngoài giải trí." Tạ Lê Thần nói rồi, đứng lên, "Quyết định vậy đi, chiều nay chúng ta đi mua sắm? Tiện thể tạo chút chuyện xấu đăng báo gì đó nữa."
Mới nói xong, Tào Văn Đức ném gối qua.
"Ừm..." Vinh Kính nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghỉ ngơi thích hợp cũng có lợi cho công việc, gật đầu, "Vậy đi mua sắm."Vừa nói xong, máy tính "tít tít tít " vang lên.
Tạ Lê Thần nhíu mày, "Không phải lại có nhiệm vụ chứ!"
Vinh Kính mở cuộc gọi video ra, lần này điện báo không phải Kolo, mà là kỹ thuật viên trong tổ chức CROW, phụ trách phát minh vũ khí, tên Sara.
"Sara?" Vinh Kính thấy người kia thái độ không tệ lắm.
Tạ Lê Thần vươn qua nhìn, chỉ thấy Sara là một ông chú tóc vàng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ có chút chán chường, bên cạnh còn có một chú chó lớn uy phong ngồi chồm hổm, hẳn là thuộc loài bẹc-giê Đức.
"Hi, Bolt." Vinh Kính chào con chó qua màn hình, thân thiện hơn nhiều so với thái độ đối đãi nhất quán của anh với bất kỳ ai.
Con bẹc-giê kia lập tức "gâu" một tiếng, vẫy đuôi với Vinh Kính.
"Kính, trang bị kiểu mới cậu muốn đã tạo xong, đúng rồi, rắn và nhện độc giống mới là giả, được máy móc khống chế, nên không cần sợ."
"Rắn?" Vinh Kính nhướn mày, "Rốt cuộc cũng bắt đầu chế tạo vũ khí sinh vật a?"
"Ừm." Sara rút điếu thuốc, lật tờ báo trên bàn, "Phải rồi, dùng thử rồi phiền cậu báo kết quả lại cho tôi nhé."
"Được, cứ giao cho tôi." Vinh Kính gật đầu, rồi vẫy tay với chú chó ở đầu kia, "Bye bye Bolt."
Chú chó tên Bolt cũng phe phẩy đuôi với Vinh Kính gâu gâu hai tiếng, video tắt.
Khép máy tính bảng, Vinh Kính ngẩng đầu, chỉ thấy Tạ Lê Thần đỡ trán bất lực, mà một bên Tào Văn Đức đang trừng mắt há hốc.
Vinh Kính kinh hoàng, không xong rồi —— quên mất Tào Văn Đức cũng ở đây!
Tào Văn Đức sửng sốt rất rất lâu, đang lúc Vinh Kính và Tạ Lê Thần suy nghĩ một lý do cho qua chuyện, lại nghe anh ta đột nhiên kinh hô, "Hai người thế mà lại đi nghiện game internet?!"
Tạ Lê Thần và Vinh Kính đều có chút há hốc mồm —— online?!
"Tôi trước đây đã thấy kỳ quái, hai người cả ngày cái gì mà vũ khí, cái gì mà trang bị, lại còn tổ chức với nhiệm vụ, ra là đang chơi game!" Tào Văn Đức hiển nhiên rất tức giận, "Chỉ có trẻ con mới lên mạng mua trang bị, hai người lớn giùm cho tôi nhờ!"
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều nhìn trời thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, may Tào Văn Đức là một tên ngốc, não chứa quá nhiểu thứ rồi.
"Bỏ ngay cho tôi!" Tào Văn Đức nói rồi chỉ vào Tạ Lê Thần, "Đặc biệt là anh đó!"
Còn định tiếp tục giáo huấn, thì điện thoại của anh ta reo lên, nhanh chóng nghe, "Alo? A... đạo diễn Vương!"
Tào Văn Đức che điện thoại cảnh cáo hai người, "Tôi đi làm việc trước, lát về rồi xử lý tiếp hai người!" Nói xong, nghe điện thoại chạy đi.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau —— đi thôi.
"May là Văn Đức ngốc không bị lộ ra." Vinh Kính cảm khái một chút.
"Cậu mới ngốc á, còn không biết xấu hổ nếu nói người khác." Tạ Lê Thần mặt hướng lên trời nghênh ngang cắn một quả dưa chuột đi trên đường, nữ sinh đi ngang qua xung quanh đều châu đầu ghé tai, nhận rõ xong liền lấy camera chụp và thét chói tai.Tạ Lê Thần còn đặc biệt "hiền hoà", vẫy tay với mọi người, chỉ chốc lát sau đã khiến giao thông tắc nghẽn.
"A! Người bên cạnh Tạ Lê Thần bên là ai a?!"
Các nữ sinh thấy mỹ nam X2, lập tức tâm tình tăng vọt, đều bàn tán quan hệ Vinh Kính và Tạ Lê Thần .
Vinh Kính nổi giận, cái người này không yên tĩnh được một chút, kéo y đi.
Các nữ sinh bao vây truy đuổichặn đường cả cái ngã tư, may mà Vinh Kính rành đường a, mới thoát khỏi đoàn náo nhiệt vây hóng đó, nhìn lại Tạ Lê Thần, cười không biết có bao nhiêu hài lòng.
Vinh Kính hận a, cục đồ ăn này bản lĩnh gì cũng không, chỉ có gây chuyện là vô cùng giỏi.
"Đừng nghiêm túc như vậy chứ mỹ nhân." Tạ Lê Thần giơ tay xoa xoa đầu lông mày của Vinh Kính, "Đối nhân xử thế phải xán lạn như ánh thái dương mới có lợi, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ a." Nói xong, thoả mãn đủng đỉnh đi vào khu buôn bán.
Nhân viên cửa hàng thời trang hàng hiệu thấy Tạ Lê Thần có chút kích động, đều chạy tới giới thiệu kiểu dáng mới. Tạ Lê Thần không phải mua quần áo cho mình, mà mua cho Vinh Kính.
Chọn được một đống, Tạ Lê Thần tựa ở cửa phòng thay quần áo, nói với Vinh Kính cách mành bên trong đang thay quần áo, "Vinh Kính."
"Sao?"
"Cậu ngoại trừ chiến tranh ra,còn có sở thích gì không?"
"Ai nói tôi thích chiến tranh, tôi thích thế giới hòa bình." Vinh Kính thay xong quần áo đi ra.
Tạ Lê Thần lập tức mắt sáng ngời, ngẩng mặt đi tới nhéo thắt lưng người kia một cái, "Mập ra rồi."
"Có hả?" Vinh Kính hoàn toàn không biết bị lợi dụng, còn nghiêm túc nghiên cứu thắt lưng có cần thu lại hay không... Chính lúc này, bỗng nhiên thấy trong gương có bóng người thoáng qua...
"Sao vậy?" Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính quay ngoắt lại đầu nhìn phía sau, có chút không hiểu.
"Không có gì." Vinh Kính lắc đầu, phía sau chỉ có khách xem quần áo, có lẽ là bản thân quá cảnh giác.
Chọn được vài bộ hợp, hai người rời cửa hàng, lúc ra khỏi cửa, Vinh Kính đứng ở ven đường nhíu mày nhìn quanh bốn phía.
"Này." Tạ Lê Thần kéo kéo anh, "Kế tiếp đi đâu? Tôi còn có mấy cửa hàng quen, có muốn đến không?"
Vinh Kính hiện tại không có tâm tư, anh vừa giống như nghe được "tách" một tiếng rất nhỏ, có người đang chụp ảnh.
Nhưng nguyên một đường này kỳ thực toàn là người chụp ảnh Tạ Lê Thần, nhưng trong đông đảo ánh mắt quan tâm vô hại, Vinh Kính hình như phát giác, có một ánh mắt không thiện ý, anh cảm thấy, có khả năng sẽ có nguy hiểm.
Tạ Lê Thần thấy anh đờ ra, liền vỗ một cái, "Đèn xanh kìa, qua đường thôi!"
"Ừ." Vinh Kính gật đầu, nhưng không nhúc nhích, nhét hết túi vào trong tay Tạ Lê Thần, lấy ra máy tính xách tay kiểm tra địa hình khu vực xung quanh...
Vì vậy, Tạ Lê Thần một Siêu sao, bất đắc dĩ xách bao lớn bao nhỏ hình như một giúp việc, kéo Vinh Kính chuyên tâm kiểm tra máy tính qua đường, "Vinh thỏ nhỏ! Cậu thực sự giống như mấy thằng nghiện Internet đó!""Gần đây bắt cóc không tăng!" Vinh Kính vẫn lẩm bẩm như cũ, "Xem ra không phải bắt cóc, vậy vì sao nhỉ?"
"Được rồi." Tạ Lê Thần có chút khó chịu, cướp lấy máy tính trên tay anh, kéo áo Vinh Kính đi phía trước, "Cậu thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút đi, thế giới hòa bình không phải chỉ do một người giữ."
Vinh Kính bất đắc dĩ, bị Tạ Lê Thần kéo vào một hàng đồ uống lạnh, ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Hai người đàn ông uống đồ lạnh, con gái quá." Vinh Kính đâm chọc chỗ kem trong ly càu nhàu, tiếp tục quan sát bốn phía.
Lúc này, điện thoại Tạ Lê Thần reo lên, mở ra đọc tin nhắn, mắng một câu, "Đồ điên."
"Sao vậy? Có người quấy rầy anh?" Vinh Kính cảnh giác, "Có hiện số không? Tôi có thể giúp anh định vị, sau đó bắt rồi thiến hắn."
Tạ Lê Thần nhìn trời, "Thiến thì thôi đi."
"Ờ." Vinh Kính tiếp tục ăn, thế nhưng điện thoại Tạ Lê Thần lại reo.
Tạ Lê Thần không thèm nhìn.
"Anh xác định không cần hỗ trợ?"
Tạ Lê Thần cười một tiếng, đưa điện thoại cho anh, "Cậu xem nhìn năng thế nào bang?"
Vinh Kính nhận, chỉ thấy gửi tới được là ảnh chụp con gái, nhưng lại là kiểu hình phơi bày rất gợϊ ȶìиᏂ, viết mấy câu ái muội, cuối cùng còn thêm một câu —— em vẫn luôn dõi theo anh.
Vinh Kính kinh ngạc.
"Phụt." Tạ Lê Thần cười, dùng dĩa ăn kem chọc chọc cằm anh, "Cậu sao không nói quấy rối tìиɧ ɖu͙© đi?!" Khiến cho bốn phía toàn tiếng hít ngược.
Mà Vinh Kính lần này không hề tức giận, với anh một câu "Em vẫn luôn dõi theo anh" kia, rất lưu ý.
"Ăn xong rồi đến công viên hải dương hay tiếp tục đi dạo?" Tạ Lê Thần cố hết sức thu hút ánh mắt Vinh Kính, "Bằng không đến khu vui chơi hay rạp chiếu phim hay phòng tắm hơi nhé?"
"Ừ." Vinh Kính không yên lòng gật đầu.
Anh càng ngày càng tinh tường cảm giác được một ánh mắt chằm chằm nhìn hai người họ! Nơi này là khu náo nhiệt, Vinh Kính đã chọn vị trí tốt, xung quanh không có điểm bắn tỉa, cũng không bị giám sát, nhưng vấn đề cũng không ở điểm đó...
Lúc này, trong hàng đồ uống lạnh đã đầy người, hầu như tất cả đang nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, lấy điện thoại chụp ảnh, ngoài cửa sổ cũng có rất nhiều, giờ cho dù có ai không có ý tốt nghênh ngang chụp ảnh cũng sẽ không bị phát hiện.
Vinh Kính nhăn mày, loại tình huống này anh lần đầu gặp phải.
"Tôi đi toilet." Tạ Lê Thần đứng lên, Vinh Kính cũng đuổi theo.
"Này, toilet à nhiệm vụ chỉ có đi đơn chứ không đi đôi." Tạ Lê Thần bật cười đi phía trước, Vinh Kính theo sát chặt chẽ, cục đồ ăn này thế nào cũng bị phục kích.
"Cậu đừng dễ thương như con gấu nhỏ như vậy được không." Tới hàng lang, Tạ Lê Thần giơ tay choàng vai Vinh Kính.
"Suỵt!" Vinh Kính liếc mắt trừng y, "Đi trước đi!"Tạ Lê Thần che cổ áo, "Cậu muốn gì?!"
Vinh Kính nhìn trời, đạp y một cước.
"Đáng ghét, người ta không thích khẩu vị nặng." Tạ Lê Thần còn cà chớn.
Vinh Kính lôi y đi về trước... Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Người qua đường và người theo dõi tiếng bước chân là hoàn toàn không giống nhau, bản năng nghề nghiệp khiến Vinh Kính lập tức ý thức được —— thực sự có người không có ý tốt, đang theo dõi bọn họ.