Chương 2: Ba mươi tỷ lận sao?

Sẵn sữa trong tủ lạnh, cô rót ra bát cho nó uống, trong con mèo ngoan ngoãn liếʍ từng ngụm sữa, lúc này lại thấy nó vô cùng đáng yêu.

Mọi chuyện đều được Lộ Phương tính toán rạch ròi, cô mang hắc miêu đến cửa hàng trang sức để định giá viên kim cương trên cổ nó. Theo như lời của người ở cửa hàng, viên kim cương này có giá tận ba mươi tỷ.

Người ta nói đi đêm có ngày gặp ma, nhưng cô thì lại gặp được kho báu trời cho. Ánh mắt cô sáng rỡ từ cửa hàng trang sức về đến nhà. Nhìn kho báu đen mun trước mắt, cô mỉm cười:

- Nên đặt cho mày một cái tên để tiện gọi chứ nhỉ. Hay gọi mày là ba mươi tỷ.

Bất chợt con hắc miêu nhào tới, giơ móng vuốt cào cào liên tục về phía cô. Lộ Phương đưa tay lên đỡ, nó chỉ cào hụt nhưng cũng đủ hù cô một phen hú vía:

- Mày làm trò gì vậy? Không thích cái tên đó thì tao chọn tên khác chứ mắc gì cọc?

Nó phũ phàng nhảy phóc ra khỏi lòng cô, phóng cơ thể lướt ngang qua phía trên cây đèn để bàn. Ánh sáng rọi vào viên kim cương trên cổ nó, những tia sáng chói lại lấp lánh ập vào mắt cô.

Lộ Phương đứng bật dậy, một suy nghĩ bất chợt hay ho nào đó loé lên trong đầu:

- Tia sáng lúc nãy trong như ánh mặt trời vậy. Tao sẽ gọi mày Sun.

Cô bế con mèo trên tay, mỉm cười nhìn nó:

- Sun, nghe hay đúng chứ?

Vẻ mặt con mèo cam chịu, nó không thể phản đối nhưng dường như cũng không mấy vui vẻ.

Cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc đầm thú cưng màu hồng, vẻ mặt cô hí hửng nhìn con mèo. Cố gắng mặc vào cho nó, nhưng nó lại cố sức vùng vẫy, nhất quyết không chịu để cô đưa chiếc đầm đến gần.

- Tao thấy đẹp nên mua cho mày đấy, vùng vẫy gì chứ, mau ngoan ngoãn mặc vào đi.

Nó rừ rừ nhìn cô, tỏ rõ ý không thích, không hài lòng. Rõ ràng nó là mèo đực nhưng cô lại cố tình mua đầm và ép nó mặc.

Lộ Phương vẫn cương quyết, mặc vào xong xuôi, tuy có chút chật vật nhưng cô lại thấy vô cùng xứng đáng:

- Chao ôi, đáng yêu thật. Trông mày xinh xắn quá.

Nó hậm hực, cố cúi đầu cắn xé chiếc đầm, móng vuốt cào cào vào phần vải. Cô mỉm cười xoa đầu nó:

- Hợp với mày lắm đó.

Ánh mắt nó tức tối nhìn cô, quạu quọ khó chịu lại như đang cắn răng chịu đựng vì bất lực.

—————————————-

Từ phòng tắm bước ra, cô liền nhìn sang đống gối đặt trên sàn, nơi cô bố trí tạm chỗ ngủ cho con mèo nhỏ nhưng chẳng thấy nó đâu. Lộ Phương đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, miệng gọi lớn:

- Sun à, Sun ơi, mày đâu rồi?

Không gian vẫn tĩnh lặng, suy nghĩ sắp vụt mất số tiền lớn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô. Lộ Phương cất giọng đầy sốt sắng, thanh âm càng thêm lớn:

- Ba mươi tỷ à, mày đâu rồi hả? Sun ơi là Sun.

Tiếng gọi của cô vang vọng, âm thanh truyền đến tai của những hàng xóm ở cạnh phòng trong tòa chung cư. Họ hằn học cất tiếng mắng mỏ:

- Tối rồi mà kêu trời kêu đất hoài vậy?

- Ồn ào quá, thằng nhỏ vừa ngủ được một lát đã bị đánh thức!

- Có biết lịch sự là gì không hả?

Lộ Phương tìm kiếm khắp nhà, đến khi lật tung chiếc chăn trên giường lên thì phát hiện nó đang nằm dài trên giường, mắt nhắm lim dim để tận hưởng.

Cô tức giận, xưa nay chưa từng để bất kỳ động vật nào trèo lên giường mà thản nhiên nằm hưởng thụ như nó. Lộ Phương cau mày quát:

- Hay thật, mày cả gan lên tận giường của tao. Kêu khản cả cổ mà mày vẫn nằm trơ trơ ra đấy.

Nó không mở mắt nhưng vẫn nghe rõ từng câu từng chữ cô nói: “Ông đây thân ngọc ngà, phải được ngủ trong chăn êm nệm ấm hiểu chưa?”

Nghĩ đến món lợi trước mắt, cô hạ giọng, giữ vững sự hiền dịu hết mức có thể. Lộ Phương ngồi xuống cạnh thành giường, gối đầu lên tay nhìn con hắc miêu khó ở đang nằm dài. Cô đưa tay vuốt nhẹ lưng nó:

- Bé cưng à, mày ở đây thì ít ra khi tao gọi cũng phải kêu lên một tiếng chứ? Tao đã lo lắng cho biết nhường nào. Lỡ như mày đi lum tum, bị người xấu bắt làm thịt thì sao? Mày phải biết, may mắn lắm mới gặp được người vừa xinh đẹp lại tốt bụng như tao.

Nó liếc đôi mắt xanh lam nhìn cô rồi nhích nhẹ người ra xa, con mèo này dường như hiểu được hết tất cả những gì Lộ Phương vừa nói. Thái độ của nó như thể đang muốn phản bác lại những điều nó vừa nghe thấy: “Thật là mắc ói mà, cô là vì hám tiền.”

Đến giờ đi ngủ, cô đặt nó nằm trên đống gối xếp trên đất. Nửa đêm nó vẫn không ngủ, bước đến trèo lên giường. Ánh mắt cau có như đang trách móc, đang không hài lòng với chỗ ngủ hiện tại: “Cái gì đây? Chỗ của ta ngủ mà như ổ gà vậy hả?”

Chiếc đầm hồng đã bị nó xé tan nát, những mảnh vải nằm vương vãi trên sàn, đặt biệt là gần khu vực cô bố trí cho nó ngủ. Con hắc miêu này quả thật cứng đầu, nó đã không thích thứ gì thì dù cô có ép buộc, nó cũng sẽ tìm mọi cách để chống đối: “Con nhỏ này, nghĩ sao bắt ta mặc đầm, còn là hồng cánh sen sến súa, gu thẩm mỹ của cô thật kém cỏi.”

Nó vừa ngồi lên giường, điện thoại của cô được đặt ở chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh đầu nằm bất chợt reo lên, Lộ Phương tỉnh giấc, đột ngột giật bắn người mà ngồi dậy. Cô đang mơ một giấc mơ rất đẹp, giấc mơ có trong tay số tiền mà mình hằng ao ước nhưng e rằng chưa chắc cố gắng cả đời đã đạt được. m thanh chuông báo điện thoại đã phá hỏng hoàn toàn giấc mơ hoàn hảo, xa xỉ kia. Cô ngồi dậy, vừa thở gấp vì hốt hoảng, đồng thời miệng không ngừng cất lời:

- Ba mươi tỷ, ba mươi tỷ đâu rồi?

Trong lúc chưa tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, giấc mơ vẫn còn vương vấn trong tâm trí, Lộ Phương nhìn thấy con hắc miêu đang ngồi cạnh mình, ánh mắt nó tròn xoe, long lanh lại pha chút ngây ngô, ngỡ ngàng nhìn cô: “Ôi trời, con gái gì mà hám tiền đến cả trong giấc ngủ. Ai xui xẻo lắm mới lấy cô.”

Lộ Phương nhìn con mèo hiên ngang phóng lên giường, đã vậy còn ngồi nó trơ mắt nhìn cô thì không khỏi hậm hực:

- Sao mày dám lên tận giường? Tao bố trí chỗ ngủ ở dưới kia cho mày rồi mà?

Nó không thèm chú tâm lời cô nói, tỉnh bơ mà nằm hẳn xuống giường, cuộn tròn thân mình đen mun sang chảnh: “Ta muốn ngủ ở đâu mà lại cần đến mi cho phép à?”

Cô bất lực nhìn nó, đưa tay chọt chọt vào lưng con hắc miu khó ở:

- Giờ ý mày là muốn ngủ ở đây đó hả?

Đang lim dim vào giấc lại bị tiếng nói càm ràm của cô tác động liền nhổm đầu dậy mà hổ báo:

- Mèo méo!

Ánh mắt nó quạu quọ lại pha chút quyền lực, đúng với cái biệt hiệu người ta hay dành cho loài mèo “hoàng thượng”: “Con nhỏ này, sao cứ lải nhải miết, đến tai ta cũng sắp thủng.”

Bỗng cô nhấc bổng nó lên:

- Thôi thôi, con như hôm nay tao từ bi hỷ xả. Cùng ngủ nào cục cưng.

Cô ôm nó vào lòng, nằm xuống giường ngủ ngon lành. Thái độ nó từ bực tức liền chuyển sang ngại ngùng, tiếng kêu phát ra nhỏ nhẹ như đứa trẻ:

- Meo…

Ánh mắt nó ngước ngước nhìn cô: “Thật là, rồi ngủ bình thường không được hay gì mà phải ôm ôm ấp ấp vậy?”