Chương 7

Mạc Du rất ghét bị đỗi xử như một đứn trẻ, nhưng hắn cũng dần dần phát hiện ra, A Uy mượn cớ trêu chọc hắn lại làm cho khoảng cách của hai người ngày càng gần lại.

Thực sự là một con người gian tà…

Không thể để cho người nọ toại nguyện được.

Một bên nghĩ như vậy, Mạc Du một bên nhìn TV, một bên là A Uy với cái thói quen tư thế cuộn lại, nửa buông xuống hai tròng mắt, làm thành một cái ổ tại một góc ghế salon, bộ quần áo bởi vì đã mặc nhiều năm nên cổ áo bị nới lòng (A Uy mặc áo cũ của Mạc Du mà ^^),mơ hồ để lộ ra làn da hồng, hơi bất tỉnh, tầm mắt của Mạc Du thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, cuối cùng cũng không chịu nổi hấp dẫn mà vươn tay đến.

A Uy phát hiện được ý đồ của hắn, mở mắt, dùng đồng tử đen nhánh nhìn hắn, có chút nghiêng đầu, đôi môi hơi hé mở, không cần nói ra lời nào cũng biết đây là biểu hiện phản đối.

“Cậu muốn làm gì?” Mạc Du giống như nghe thấy A Uy nói một lời như vậy.

Từ đêm đó sau khi say rượu loạn tính, A Uy liền đề cao cảnh giác.

“Lại đây, tôi chỉ muốn giúp anh lấy đi mấy sợ vải trên áo thôi mà, sẽ không làm cái gì quá mức đâu.” Chính Mạc Du cũng không thể tin tưởng vào giọng điệu trấn an của mình.

A Uy nheo mắt lại, cần thận tới gần, thần thái ấy hiển lộ ra như một con mèo nhỏ không chút nghi ngờ.

“Ở phía sau cổ áo, có mép khâu bị bung….” Mạc Du chỉ thị A Uy nằm lên trên đầu gối của hắn.

Thừa dịp xử

lý mấy sợi vải, Mạc Du liền cho tay luồn xuống dưới lớp áo của A Uy.

Vừa mới chạm đến làn da ngày nhớ đêm mong kia, người trong lòng đã giật bắn lên, lẩn đi đâu mất….

Cuối cùng suốt khoảng thời gian ngắn ngủi buối tối hai người ở chung, A Uy không muốn đến gần Mạc Du.

Việc này thực sự là cú đả kích lớn đối với hắn, liên tiếp vài ngày sau, Mạc Du đều không hề chạm tới, bình thường tuyệt đối không dám phạm sai lầm, uể oải cực kì.

Từ khi rời quê hương đến nơi này sống một mình, Mạc Du lần đầu tiên cảm thấy trống vắng như thế.

Nghĩ muốn chạm vào người kia, nhưng chạm không tới….

Hắn cũng từng nghĩ lại một lần nữa mượn rượu giả vờ điên, nhưng nghĩ đến A Uy nửa đùa nửa thật nói muốn chạy trồn thì ngay cả uống rượu hắn cũng không có dũng khí.

Trống vắng sắp phát điên lên rồi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Mạc Du cứ như vậy mà hình thành thói quen thở dài, làm việc thở dài, đi bộ thở dài, ăn cơm thở dài, uống nước thở dài, quét dọn nhà cửa cũng thở dài, lau bàn cũng

thở dài, tắm rửa lại thở dài, xem TV

lại tiếp tục

thở dài, thậm chí nằm mơ cũng không nhịn được mà thở dài, bởi vì hắn thường xuyên phải nắm chặt tay để nhẫn nhịn du͙© vọиɠ, cuối cùng lòng bàn tay cũng in luôn vết móng tay, mà đây cũng là do cái nguyên nhân thở dài.

Rốt cục có một ngày, ngay khi lúc Mạc Du đã hoàn toàn từ bỏ việc đến gần A Uy thì cái con người cao ngạo thần bí kia lại lặng lẽ tới gần, cái gì cũng chưa nói, chỉ là đi từ nơi cửa

sổ mà bình thường hay ngồi đến gần Mạc Du để giúp hắn chỉnh lại tóc.

Mạc Du cảm động tưởng sắp chết luôn.

Nhưng hắn cái gì cũng không nói, cũng không có làm cái gì, chỉ là hô hấp bình thường, không dám lộn xộn.

Hai người dựa sát vào nhau, yên tĩnh một hồi lâu.

“Muốn chạm vào sao?” Phá vỡ bầu không khí

trầm mặc chính là A Uy.

“Uh.” Mạc Du gật mạnh đầu.

“Vậy thì chạm đi.”

“Uh.”

Ngón tay run rẩy cách lớp vải móng bắt đầu di chuyển dọc theo vệt lửa bỏng mà thăm dò, theo đường vân uốn lượn như trạm khắc, hắn lại thở dài một tiếng.

“Cho cậu chạm vào rồi, tại sao còn thở dài?”

“Có thể ….cởϊ qυầи áo không?”

A Uy ngồi dậy, cặp mắt hắc bạch phân minh mở to nhìn Mạc Du, khuôn mặt bình thường không chút thay đổi bỗng xuất hiện vẻ dọa dẫm.

“Không cởi cũng được mà.” Mạc Du giơ cao tay đầu hàng, đồng ý để cho hắn chạm vào cũng thật là vui quá rồi.

Nhưng A Uy lại thong thả cởϊ áσ phông, để lộ ra nửa người với những vệt ửng đỏ.

Hai cánh tay đang giơ cao của Mạc Du bỗng hạ thấp xuống, biến thành tư thế dụ dỗ.

Nửa người trên để trần, A Uy chấp nhận lời dụ dỗ, chui vào trong lòng hắn.

Thật đáng yêu a……

Mạc Du không nhịn được mà nghĩ như vậy, toàn thân tựa như ngâm mình trong mật ong pha lẫn với chanh, dâng lên một cảm giác vừa ngọt ngào lại có vị chua xót.

Một bên đồng ý cho Mạc Du vuốt ve, thân thể A Uy đầu tiên không thoải mái cũng dần thả lỏng ra, tại l*иg ngực ấm áp,

thân thể với những vân lửa kia thực sự làm cho người ta cảm giác muốn yêu thương, Mạc Du vuốt ve rồi lại vuốt ve, dần dần, ngay cả da những nơi không bị lửa bén cũng trở nên hồng hồng rồi.

Hơi thở hổn hển bị đè nén tựa như không nghe thấy, nhưng Mạc Du lại có thể nghe được.

Rất đáng yêu a….

Không cần hỏi cũng biết, A Uy thích được hắn vuốt ve, nếu không đã không phát ra thanh âm thoải mái đến vậy.

Ngón

tay dừng tại cơ thể kia tựa như trong một thời gian ngắn ngủi mà cũng thật dài, ngắn ngủi bởi vì làm cho A Uy mỗi một giây lại càng thêm khao khát mà rêи ɾỉ, dài bởi vì mỗi một khoảnh khắc đó da thịt hệt như bị thiêu đốt, tê dại, đau đớn.

Cơ thể cố kiềm chế của hai người cũng vì nguyên nhân dục hỏa mà nóng lên, nhưng cánh tay của Mạc Du lại không có dấu hiệu rằng muốn tiếp tục làm chuyện xa hơn, ví dụ như, làʍ t̠ìиɦ.

Toàn bộ thân thể A Uy, tràn đầy co dãn, hệt như sự mềm dẻo của một chú mèo nhỏ, bây giờ đã mất đi cái ưu nhã thần bí của khi trước, chỉ có thẻ ở trong lòng Mạc Du run rẩy thở dốc, không bao lâu sau, ngay cả đầu khớp xương của A Uy cũng như tan ra, vô lực yếu mềm dựa người vào Mạc Du, cánh tay của Mạc Du nhưng lại chỉ cố gắng gia tăng sức nóng bằng cánh di chuyển trên làn da với những vết thương kia mà không hề giúp A Uy ngồi thẳng dậy.

A Uy không có năng lực kháng cự chỉ có thể dựa sát trên người Mạc Du, muốn vùng vẫy, kháng nghị nhưng cũng không làm Mạc Du ngừng lại được.

Cả gương mặt A Uy lộ vẻ khó nhịn khi ma xát qua lớp vải quần của

Mạc Du, cả gương mặt ửng hồng ấy làm cho Mạc Du khí huyết dâng trào, đôi môi mềm mại cố mím lại để kiềm chế những tiếng rêи ɾỉ, Mạc Du phát ra một tiếng gầm từ cổ họng, gục đầu xuống, nheo mắt lại, mái tóc ngày thường được chải chuốt cần thận gì đây do cúi đầu mà lòa xòa buống xuống, nhưng cũng chẳng thể che lấp được ánh mắt tràn ngập ham muốn, hắn thấy đôi mắt đen tuyền của A Uy vì lửa dục mà mở ta, lông my đen dài khẽ chớp làm cả gương mặt càng trở nên quyến rũ.

Mạc Du ấn đầu A Uy, ngón tay vùi đầu người kia vào nơi ấy, nửa bắt buộc, nửa dụ dỗ làm cho A Uy hôn lên thứ du͙© vọиɠ của hắn, A Uy chỉ là nhẹ nhàng nửa cắn nửa liếʍ, vươn đầu lưỡi liến đến đỉnh đầu thì quần (của Mạc Du) cũng đã ướt, không biết đó là thể dục của Mạc Du hay là nước miếng của A Uy.

Cách càn quấy này làm cho Mạc Du cực kỳ phấn khích, mạnh hơn bất cứ thứ gì.

Mặc kệ là người liếʍ láp hay kẻ bị liếʍ, tâm hồn đều trở nên tê dại, thân dưới vì vậy cũng tạo thành một mảng lửa nóng.

“Anh có biết hay không anh gần đây rất xấu bụng?”

Âm thanh khàn

khàn do du͙© vọиɠ của Mạc Du vang lên, bên tai A Uy chịu không nổi kích động này, cơ thể nằm sấp nhưng cái mông láng mịn lại vểnh lên, phát ra những tiếng kêu rên làm nũng.

Nón tay Mạc Du men theo những vệt bóng mà di chuyển, càng lúc càng di chuyển đén khu vực nguy hiểm, cởi ra chiếc quần ngủ vướng víu, một chút một chút tiến gần đến vùng cấm, ngón tay đảo quanh nơi đang dựng thẳng, để lộ ra trong không gian tiếng thể dịch chảy xuống, đem cả mảng ghế sopha nhiễm bẩn.

A Uy chịu không nổi sự hành hạ chầm chậm như thế này, đem mặt vùi vào quần của Mạc Du, mỗi một hơi thở từ miệng đều phả vào nơi mẫn cảm nhất của Mạc Du.

“Anh có biết rằng tôi khổi sở đến sắp chịu không nổi rồi không?”

A Uy lắc đầu, ngay cả cái mông cũng theo đó mà có chút lay động.

“Anh có biết rằng đây đều bởi vì anh cách tôi quá xa?”

A Uy ngẩng đầu, đôi mắt to tròn ướŧ áŧ nhìn Mạc Du, nghi hoặc nói: “Tôi còn không rời khỏi nơi này a…”

“Nói dối…..”