- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hắc Miêu Ăn Mực
- Chương 2
Hắc Miêu Ăn Mực
Chương 2
“Hả!?” Mạc Du kinh ngạc đến mức suýt té xuống.
Hắn quả thực không thể tin nổi lỗ tai mình lại nghe được một đề nghị mặt dày đến như thế.
“Không được!” Mạc Du không chút nhĩ ngợi liền cự tuyệt ngay, người nào có thể để cho một người lang thang vào nhà của mình chứ?
Nhưng người lang thang này toàn thân bị mưa dầm ướt đẫm, quỳ rạp trên mặt đất, liều mạng vươn tay bám lấy cánh cửa, đáng thương mà cầu khẩn: “Tôi xin cậu, cho tôi tránh mưa một chút là tốt rồi, mưa tạnh tôi sẽ đi ngay.”
“Anh mà vẫn không buông tay thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.” Mạc Du từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt của con người hết sức rách nát này, ngữ khí của hắn từ khϊếp sợ liền trở nên lạnh lùng, hắn rất rõ ràng rằng nếu phải đối mặt với người như thế này thì ngay từ đầu cần phải cương quyết mà cự tuyệt.
Người lang thang đã thu tay lại, đổi thành tư thế ngồi chồm hổm trên mặt đất, từ phía dưới nhìn lên phía Mạc Du ở trên cao, đó là một đôi mắt trong suốt vô cùng, hắc bạch phân minh, con ngươi to tròn, sâu tựa như một cái động thật tối, đôi mắt đó làm cho Mạc Du dường như thất thần, Ah, hắn lúc đó, chính là vì muốn nhìn ánh mắt này nên mới dừng lại nơi đó lâu như vậy, đó là đôi mắt khiến Mạc Du không phải thất vọng.
Sau đó là một âm thanh vô cùng vô cùng lớn phát ra từ trong bụng ai đó.
Nghe thấy tiếng kêu này, Mạc Du lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ.
“Xin lỗi, bụng của tôi rất đói.” Người lang thang giống như một chú mèo con meo meo làm nũng, dùng thân thể mà cọ xát vào cái chân của Mạc Du.
Mạc Du như cảm nhận được một trận trấn động kỳ dị, tựa như mỗi một bộ phận bị đυ.ng chạm và đều nổi hết cả da gà lên.
Nhưng cái người lang thang theo hắn cả một đoạn đường để về nhà cũng không phải là muốn làm nũng, mà bởi vì người này đã đói bụng đến mức không thể gầy hơn, lại một lần nữa ngủ đến bất tỉnh, rồi cái lúc ngã xuống ấy vô tình cọ xát qua bắp chân hắn mà thôi.
Với cái sự tình này thì thật khó có thể để bỏ mặc một người ở ngoài cửa được, Mạc Du không thể làm gì khác hơn là một bên đau đớn tự mắng mình xui xẻo, còn một bên thì cố gắng đến gãy cả lưng để đem cái con người này kéo vào trong nhà.
“Thật là khó ngửi!” Mạc Du không thể tưởng tượng được cái mùi trên thân thể người này lại hôi hám đến vậy, nó như thể mùi của một con cá chết phơi dưới trời nắng hừng hực cả một ngày, lại còn bị nước mưa qua nhiều ngày làm mục, cứ lặp đi lặp lại cái quá trình này đến vài lần là có thể phát ra cái mùi tanh hôi tới vậy, Mạc Du một bên vừa buồn nôn, một bên vẫn phải lôi lôi kép kéo.
Hắn không cách nào có thể đem cái con người giống y như đống rác này đặt lên giường của mình được, Mạc Du trời sinh đã có tính sạch sẽ, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là trực tiếp đem người này ném vào nhà tắm.
Cùng lúc đang phì phò mà ôm người nọ, Mạc Du đột nhiên cảm giác được tình cảnh hiện tại của mình hết như giẫm phải một mẩu bã kẹo cao su, liều mạng cọ cọ ở ven đường hồi lâu cũng không có cách nào gỡ bỏ nó ra khỏi giầy, thế là một bên vừa bước đi, một bên vẫn cảm nhận được nó dinh dính, trong lòng hắn liền không khỏi nổi lên một trận căm tức.
“Ôi, to day is not my day.”
Trong lòng Mạc Du nghĩ như vậy đấy.
Đem nỗi chán ghét đến cực điểm trong lòng trút lên việc quăng người nọ vào trong cái bồn tắm lớn, nhưng cho dù đem ném ngã đau đến như vậy nhưng người này vẫn không bị làm cho tỉnh lại.
Mạc Du tâm tình cực kỳ tồi tệ đi ra khỏi phòng tắm, cho dù đã đóng cánh của phòng tắm lại vẫn còn ngửi thấy mùi tanh hôi vẫn luẩn quẩn như bóng với hình, cẩn thận suy nghĩ lại, mới vừa rồi ôm cái tên kia, thế là dính cả mùi hôi vào người rồi.
Này phải làm sao bây giờ?
Tên kia đang ở trong bồn tắm, lại còn không có khả năm tắm rửa, nhưng chính mình toàn thân ướt đẫm, lại vừa hôi vừa bẩn, không tắm rửa cũng không được.
Bực mình lộ ra mặt, hắn cầm hai mảnh khăn tắm cùng hai bộ quần áo ở nhà đi vào phòng tắm.
Đi qua cái gương ở phòng tắm, chứng kiến chính mình mặt xanh mét, lửa giận kìm nén trong lòng lại càng rực cháy, nhưng thâm tâm lại vang lên lời cảnh báo, bởi vì hắn rất rõ ràng chính mình rất ít khi lộ rõ tâm tình trên khuôn mặt.
Nhất định là rất tức giận, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa nếu gặp phải chuyện không thể tưởng tượng thế này đều đã nổi giận lôi đình rồi.
Mạc Du trước tiên mở vòi hoa sen, định đem người này tắm rửa trước rồi ném ra khỏi phòng tắm, sau đó chính mình mới tắm rửa.
Hắn nhanh chóng lột sạch quần áo của người lang thang, đem đống quần áo ẩm ướt cùng lấm bẩn ném tại góc sàn nhà tắm.
Sau đó cầm miếng bọt biển mềm chà xát vào tóc của người nọ, tới mặt, râu mép, còn có cả thân thể nữa.
Động tác của Mạc Du ngay từ đầu đã mang theo tức giận, xuống tay không khỏi có điểm mạnh mẽ, nhưng theo lòng bàn tay hắn, thân thể của người kia càng lúc càng sạch sẽ, Mạc Du không tự chủ được
mà giảm lực của tay xuống, bắt đầu xảo trá mà trượt xuống chà xát thân thể trần trụi của người kia.
Đó rõ ràng là một thân thể không có chút da thịt nào, không giống với thân thể của phụ nữ, góc cạnh rõ ràng, hắn có thể cảm nhận được bên dưới tay mình có những khớp xương nổi lên, người này mặc dù gầy, nhưng không ngờ cơ thể vô luận là cơ ngực hay cơ bụng, cho dù ở trong trạng thái buông lỏng cũng có thể mơ hồ thấy được hình dáng, hơn nữa chạm vào rất mềm, da thịt vừa chắc lại vừa trơn bóng, làm cho người ta một khi đã sờ vào rồi sẽ sinh nghiện.
Nhưng mà làm cho Mạc Du tẩy rửa đến độ bắt đầu sờ loạn thân thể của người nọ thì cũng chẳng phải là vì cái cớ đó.
Thân thể xích͙ ɭõa của người này,có một mảng lớn dấu vết da bị tổn thương, màu đỏ sậm, dưới làn nước ấm giội rửa, hiện giờ mới hiện ra màu hồng tươi mới, bắt đầu từ phần bụng của bắt đầu từ phần bụng của người nọ, vết sẹo xấu xí chiếm cứ đến hơn nửa người, trong ngực, vai, gáy, lưng
rồi đến thắt lưng…làm cho Mạc Du tẩy rửa đến cuối cùng liền dứt khoát bỏ miếng bọt biển, trực tiếp lấy tay để cảm nhận là da ấy.
Hắn tưởng tượng rằng nếu sờ lên sẽ có càm giác như thoạt nhìn, rất thô ráp.
Kết quả lại vô cùng ngoài ý muốn của người ta, vô cùng mềm mại.
Tựa như chạm vào một dải lụa, mặc dù nó không đồng đều, nhưng mọi nơi đều dễ chịu như nhau.
Không, nghiêm khắc mà nói, chính vì không đồng đều cho nên chạm vào càng….
Làm cho người ta như bị ma nhập, chạm rồi chạm nữa, dừng cũng dừng không được.
Mạc Du chậm rãi tẩy dần xuống dưới,ngay cả phần bụng dưới cũng có vết bỏng, nhưng ít nhất thì hạ phúc của người này vẫn còn nguyên vẹn, hai tay hắn nhẹ nhàng trượt xuống nơi giữa hai chân, Mạc Du vốn cho rằng việc giúp một người đàn ông khác tẩy rửa nơi ấy là một việc rất mắc ói, nhưng bởi vì lông ở bộ vị của người kia đã bị thiêu sạch, cho nên cái nơi đó có một trạng thái kì dị, rất sạch sẽ, hệt như của một đứa trẻ mới sinh, ngược lại càng làm cho Mạc Du như bị hạ độc, rất cần thận mà tẩy tẩy rửa rửa nơi kín đáo kia.
Không chỉ tẩy rửa toàn thân, Mạc Du quả thực như bị cái tính sạch sẽ phát tác, đem người kia tắm đến hai ba lần, một bên tẩy, một bên sờ, cuồi cùng xong xuôi mới chạy ra khỏi phòng tắm cầm cái cắt móng tay, giúp người đang ngủ gục trong bồn tắm cắt từng cái móng tay.
Đến lúc cầm đến bàn chân đầy những vết bỏng của người kia lên để cắt móng chân, Mạc Du đa không còn cách nào khống chế được bản thân nữa rồi.
Thật đáng yêu.
Không đúng, phải nói là thật đáng thương mới đúng.
Nhưng mà thật là đáng yêu.
Đại khái vẫn là loại tâm tình đó.
Mạc Du như đắm chìm trong loại cảm xúc vừa thương vừa yêu này.
Kỳ thật từ nhỏ hắn đã rất thích lại tiếp xúc tốt đẹp như vậy, đến khi bản thân chuyển đến chỗ trọ mới, tất cả gối đầu trong nhà đều được dùng loại vải với chất liệu cao cấp bọc lại, hắn phải dành cả một tháng tiền lương mới mua được.
Giờ phút này, tâm hồn Mạc Du như bị quỷ ám, cầm lấy cây dao cạo râu của chính mình, bắt đầu giúp người nọ cạo râu, động tác hình như lại không tự nhiên nữa rồi.
Hắn một bên cạo, một bên dùng tay khác giữ chặt khuôn mặt của người kia, cọ cọ râu bên má của nam nhân, vì vậy ngũ quan của người nọ cũng dần dần hiện ra, hắn cảm giác như chính mình đang từng chút từng chút hủy đi vỏ bọc thần bí của nam nhân, người kia hết thảy đều tràn đầy lực hấp dẫn khiến cho trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt.
Ẩn sâu dưới lớp râu rậm rạp, mặc dù không phải là một khuôn mặt thật đẹp, nhưng lại sâu sắc và đầy mị lực, thêm vào đó là vẻ phong trần theo năm tháng, mười phần đầy đủ những ý vị của một người đàn ông.
Bỗng thình lình có một cánh tay nắm lấy cánh tay đang giữ chặt khuôn mặt nam nhân của hắn, tiếng nói của người kia truyền đến: “Cậu, không phải là đã say đắm tôi rồi đấy chứ?”
Cặp mắt hắc bạch phân minh kia nhiễm một làn hơi nước nơi phòng tắm, bình tĩnh mà ngẩng lên nhìn Mạc Du.
Mạc Du thoáng chốc bị nhìn như vậy, cánh tay trượt xuống, dao cạo sắc bén trong tay liền xoẹt qua cái mũi cùng gương mặt của đối phương, cắt ra một vệt máu nhỏ, nam nhân đau, còn Mạc Du thì kinh hô, cả hai đều giật nảy mình, trong nháy mắt liền tách nhau ra.
“Cậu cầm dao sao không cẩn thận một chút.” Người kia xoa xoa cái mũi, oán giận mà kêu lên.
“Anh mới đúng!” Mạc Du không cam lòng chịu yếu thế liền nói: “Tại sao lại nhiều lần làm tôi sợ chứ?”
“Bởi vì cậu nhìn tôi lõa thể với ánh mắt rất kỳ quái….” Người lang thang tỏ vẻ đáng thương mà chỉ trích, nhưng ngay lập tức đã thay đổi vẻ mặt, bộ dạng của người này, từ trong nước đứng lên, nước giọt giọt giọt, cả người có những vết sẹo bỏng, râu mép mới cạo được một nửa, thoạt nhìn quả thực vô cùng kỳ quái.
Hắn từng bước từng bước tiến gần về phía Mạc Du, Mạc Du lại từng bước từng bước thụt lùi, thân hình cao lớn của Mạc Du rõ ràng cao hơn con người thấp bé kia đến nửa cái đầu, thế mà lại bị bức bách tới độ liên tục lùi lại, làm cho người ta không khỏi có càm giác buồn cười.
“Này, sao lại dùng cái loại ánh mắt say đắm như vậy để nhìn tôi?”
“Tôi đâu có!” Mạc Du sống chết phủ nhận.
“Tôi cũng không phải là quần áo trong tủ kính, cậu cũng chẳng phải là mấy phụ nữ đi dạo ngoài phố, tại sao lại nhìn tôi?”
“Đây là cái kiểu ví von gì thế? Anh….”
Thân thể của anh nhìn thật là đẹp.
Những lời này Mạc Du có chết cũng không dám nói ra khỏi miệng.
“Anh Anh cái gì à, cậu bé.” Người lang thang càng lúc càng gần, gần đến mức mơ hồ như muốn ôm lấy Mạc Du, nhưng chợt phát hiện chính mình nếu như tới sát quá, nhất định là phải ngửa đầu mới nhìn được cái người trẻ tuổi anh tuấn này, cho nên người lang thang xích͙ ɭõa mới lui ra phía sau hai bước, lấy một góc độ ngang bằng rồi bình tĩnh mà nói.
“Cho tôi đồ ăn, nếu không tôi sẽ đến công ty của cậu, nói cậu là đồng tính luyến ái.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hắc Miêu Ăn Mực
- Chương 2