Chương 8

Cảm giác như tim tôi sắp nhảy ra ngoài l*иg ngực. Tuy rằng yêu đương nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ câu dẫn người khác như vậy. Mặt tôi chắc chắn đã đỏ như đầu heo luôn rồi.

Nhưng vẫn phải kiên trì!

Tôi mang theo ánh mắt năm phần khát vọng, năm phần mê hoặc nhìn Hách Tể, hắn rõ ràng ngây ra một lúc.

"Có được hay không vậy… Tôi khó chịu quá…"

Nói xong, tôi cầm lấy tay hắn dời đến bộ vị đã ngẩng đầu của tôi.

Người có chút run, không biết là sợ hay là khẩn trương. Phỏng chừng đều có cả. Tay hắn rõ ràng thu lại một chút, sau một hồi trầm mặc cuối cùng hắn cũng mở miệng:

"Cái này cậu cũng có thể tự giải quyết…"

Vừa nói hắn vừa có ý muốn thu tay về.

Tôi hơi cau mày, làm cho vẻ mặt càng khiến người khác cảm thấy yêu thương: "Anh sợ bẩn hả? Tôi thấy trên mạng nói rằng để người khác lộng sẽ có cảm giác không giống với chính mình lộng. Tôi… Tôi nghĩ tôi muốn thử một chút... Có thể không?"

Mặt hắn so với tôi cũng không khá hơn là bao, đỏ y như phổi heo. Hô hấp cũng rất gấp gáp.

Tôi cũng không tin tôi đã làm đến mức độ này mà hắn có thể thờ ơ.

"Thật ra… Thật ra cũng không khác lắm…"

"Anh đã nếm thử cảm giác người khác giúp anh giải quyết rồi hở?"

Hắn mở to mắt: "Không có!"

"Vậy tới đi, cảm nhận một chút đi. Tôi không chịu được rồi… Nhanh lên đi mà…"

Tôi tự cảm thấy mình thật kỳ quái, những lời ghê tởm đó là do tôi nói sao, hơn nữa giọng nói của tôi so với trước đó vừa yếu đuối vừa quyến rũ.

"Làm… Làm một lần…"

Hách Tể nói xong chậm rãi quay đầu lại, bàn tay chậm rãi nắm lấy hạ thân tôi.

"Ưmm…"

Tôi rất phối hợp phát ra âm thanh mập mờ, nhưng hắn đột nhiên ngừng lại.

"Lý tổng, anh đừng có ngừng được hay không?"

"À…"

Tay hắn chậm rãi cầm lấy hạ thân tôi lộng lên xuống, xem ra còn có nhiều kĩ thuật hơn tôi.

Đàn ông mà, luôn luôn cho mình thời gian để giải quyết sinh lý. Thủ pháp này thật hoàn toàn thoải mái. Xem ra sau này tôi có phúc.

"Aaa... Hách Tể… Nhanh… Nhanh hơn chút nữa…"

Hắn không có trả lời, nhưng tôi cảm nhận được tiếng hắn thở hổn hển. Tôi vòng cả hai tay mình quanh cổ hắn, còn đầu tựa vào bả vai của hắn.

Thỉnh thoảng ghé vào lỗ tai hắn phát ra tiếng rêи ɾỉ mị hoặc.

"Thật thoải mái… Ưmm… Hách…"

Ngọn sóng kɧoáı ©ảʍ kéo tới, tôi cũng bắt đầu trở nên nói năng lộn xộn. Thân thể cong lên, rốt cục toàn bộ tiết trong tay hắn. Cả người tê liệt nằm ở trên giường thở hổn hển.

Tôi hơi mở mắt phát hiện Hách Tể đang cầm khăn tay lau đi bạch sắc dịch thể trên tay.

Tôi đứng dậy từ phía sau ôm lấy hắn: "Xin lỗi…"

"Không có việc gì."

Thật bất ngờ, hắn không có đẩy tôi ra, tôi chủ động tiến lên đặt đầu mình lên bả vai hắn.Hách Tể đột nhiên xoay người lại, tôi có chút không hiểu nhìn hắn.

"Tôi… Tôi đi tắm. Cậu mặc xong quần áo thì ngủ đi... Đừng để bị lạnh."

Nói xong hắn liền chuẩn bị chạy đi. Đương nhiên hắn còn chưa bước được nửa bước đã bị tôi kéo lại.

Bởi vì người tôi còn đang trong tình trạng mát mẻ cái gì cũng không mặc, tất nhiên hắn sẽ không thể chỉ nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Vừa rồi thật sự rất thoải mái. So với chính mình làm lại càng thoải mái hơn đó."

Nói xong liền dính chặt lên người hắn, ngẩng đầu.

"Đông Hải, cậu đừng như vậy…"

"Anh... Cương rồi…"

Ba từ rất có sức lay động, làm hắn ngây ngốc.

Tôi thừa cơ hội cởi thắt lưng của hắn ra, nhưng lại bị hắn dùng tay ngăn lại.

"Lý Đông Hải…"

"Là đáp lễ lại cho anh đó, anh cũng không lỗ lã gì. Lẽ nào anh muốn nơi này của mình trướng đến chết sao?"

Tay hắn dần buông lỏng, tôi liền hạ khóa kéo, tay tôi run rẩy thận trọng kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống.

Quả nhiên là rất có tinh thần.

Hắn có chút xấu hổ: "Tôi… Tự tôi…"

Tôi không cho hắn cơ hội nói hết. Lần đầu tiên dùng miệng ngậm lấy đồ chơi này, có chút không quen. Tôi cũng rất thận trọng, sợ rằng răng sẽ đυ.ng trúng nó.

"Đông… Đông Hải… Cậu... Đúng rồi…"

Tôi lè lưỡi chuẩn bị liếʍ nó, Hách Tể cũng theo đó hô hấp càng lúc càng tăng. Tôi đưa toàn bộ chiều dài của hắn vào miệng, cái miệng thần kỳ của tôi liền chuyển động nhịp nhàng như piston.

"Ưmm…"

Hách Tể không có nhịn xuống, trong miệng thỉnh thoảng bật ra âm thanh mạnh mẽ đầy du͙© vọиɠ. Cảm giác du͙© vọиɠ của hắn trong miệng tôi chậm rãi trướng lớn thêm, làm miệng tôi có chút mỏi, nhưng vẫn không dừng lại.

Tôi tăng nhanh tốc độ, thắt lưng Hách Tể chậm rãi bắt đầu phối hợp với tôi trước sau trừu động.

Phỏng chừng hắn vốn có xấu hổ cũng đã bị vui vẻ thay thế.

"A..."

Với âm thanh âm trầm đặc trưng của đàn ông, Hách Tể rốt cuộc cũng phóng ra. Trong miệng có gì đó làm tôi khó chịu, Hách Tể đưa khăn tay qua.

"Nhổ ra!"

"Rất thoải mái đúng không?"

Hắn không nói gì, chỉ là mạnh mẽ đứng một bên lau khóe miệng tôi. Biểu tình thật giống như ba ba lau mặt cho con trai đã chơi đùa vui vẻ bên ngoài cả ngày. . TruyenHD

"Này… Lý Hách Tể?"

"..."

"Hách Tể?"

"..."

"Hách…"

Tay hắn rốt cục ngừng lại, nhìn tôi không nói gì. Tôi vừa định mở miệng, hắn đã đứng dậy.

"Cậu còn nhỏ."

Hắn nhẹ nhàng nói ba chữ này liền đi.

"Tôi đi tắm một cái, cậu cũng nên ngủ sớm một chút đi."

Tôi ngây ngốc ngồi ở dưới đất nhìn hắn đi ra cửa phòng, lại nhìn cửa phòng đóng lại.

Tôi còn nhỏ á?

Ơ...

Như vậy là có ý gì?

Hắn lẽ nào thích người so với mình lớn tuổi hơn?

Giả vờ dễ thương tôi có thể làm được, nhưng giả vờ thành thục tôi còn chưa thử qua...

Mãi đến sau này tôi mới biết được lời hắn nói Cậu còn nhỏ khi đó là dễ thương. Thành thực, tôi nghĩ đến lúc đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Mặc kệ nhiều như vậy.

Dù thế nào đi chăng nữa, hắn đều không có trực tiếp cự tuyệt.

Tôi mặc vào bộ đồ ngủ rồi chui vào chăn, vừa nằm xuống liền nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẻ mặt của hắn, âm thanh hắn thỉnh thoảng phát ra.

Xong, lại có cảm giác nữa rồi.

Ôi, tuổi trẻ thật sung sức.

Ngày thứ hai tôi dậy thật sớm, mặc dù có bị lệch múi giờ, nhưng tôi, Lý Đông Hải giỏi nhất. Vừa có tinh thần tiểu cường, vừa có năng lực thích ứng mạnh mẽ.

Ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Hách Tể vừa đưa tay chỉnh lấy cà vạt vừa nói chuyện điện thoại. Thấy tôi gật đầu liền dời đi nơi khác.

Làm gì thần bí như vậy chứ? Em cũng đâu có ăn anh. Muốn ăn cũng là em tự dâng em đến miệng anh mà.

Trong lúc ăn điểm tâm, tôi hỏi hắn là ai gọi đến, hắn ấp úng nửa ngày.

Tôi hỏi: "Vị hôn thê của anh à?"

Hách Tể gật đầu.

Tôi đếm đếm ngón tay: "Cô ta bên kia hiện tại là hai giờ chiều đúng không?"

Làm sao mà có thể rảnh rỗi như vậy chứ?

Hách Tể vẫn gật đầu.

Tôi thực sự không biết nên nói cái gì.

"Cô ấy muốn đến Tây Ban Nha."

"A…"

"Tôi cự tuyệt."

"A…"

Tôi cũng không hiểu tại sao mình chỉ có thể phát ra âm thanh đó.

Nhưng tôi thật sự rất ngạc nhiên á.

"Sau trưa mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, cô ấy đến cũng không ở được bao lâu."

Hắn dừng lại một chút, bổ sung: "Không có ý gì khác."

Tôi vui vẻ nở nụ cười nửa ngày.

Tôi trở về phòng, mở notebook lên. Trong đó là danh sách tôi liệt kê ra dùng cho kế hoạch cám dỗ…

Thật sự thì tôi rất thích chơi trò đoán số cởϊ qυầи áo, nhưng có lẽ sẽ bị hắn từ chối hoặc bỏ qua. Lý tổng a, làm sao tôi có thể chơi trò này với anh đây?

Còn có giả vờ đổ nước vào người, sau đó lau đi... Sau đó...

Còn một kế hoạch nữa mà tôi rất thích, đó là giả vờ bị người khác khi dễ. Sau đó tìm đến hắn tỏ vẻ đáng thương khóc lóc kể lể, sau đó...

Sau cùng là một tuyệt chiêu cực kì hay:

"Trên mông tôi hình như bị con gì cắn… Giúp tôi xem một chút đi…"

Sau đó… lại sau đó...

(*Roxy: nguyên đoạn này là mấy cái liệt kê em sẽ làm gì để quyến rũ anh)

Tôi ôm notebook ở trên giường lăn qua lăn lại. Đột nhiên cửa mở.

"Lý Đông Hải."

Tôi đứng dậy, nhét vội notebook vào dưới chăn.

"Làm sao vậy?"

"Đi ra ngoài mua cho cậu quần áo."

"Tôi có quần áo rồi mà?"

"Tối nay có vũ hội, cái mà cậu mang theo đều là T-shirt."

"Vũ hội? Được… Được rồi… Nhưng…"

"Tôi trả tiền."

"Aaa, Lý tổng thật là đẹp trai!"

----- Hết Chương 8 ------