Nếu anh đã bày ra bộ mặt sĩ diện như vậy thì em đây sẽ cấp đủ cho anh luôn!
Tôi khẽ mỉm cười một cái, phối hợp ôm lấy bả vai Khuê Hiền nhìn qua Lý tổng của chúng ta, nói:
"Lý tổng đi chơi vui vẻ. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nha."
Em biết điều lắm đúng chứ? Đã cấp đủ mặt mũi cho anh rồi đúng không? Mặt hắn có chút co giật, nhưng rất nhanh khôi phục.
"Ừ." Nói xong, hắn liền theo mọi người rời đi.
Chờ đến khi tất cả bọn họ lên xe rời đi, tôi lấy cánh tay mà Khuê Hiền đặt lên vai tôi xuống.
"Tiểu Đông Hải, chúng ta đi đâu?"
"Tuy rằng cậu là Triệu tổng, nhưng tôi hẳn là lớn hơn cậu!"
"Vậy thì có quan hệ gì, tuổi tác chỉ là con số mà thôi."
Khuê Hiền xấu xa cười cười.
Không phải không thừa nhận, hắn cười rộ lên như vậy rất mê người. Quên đi, có dễ nhìn ở cùng cũng không tệ.
"Tiểu Đông Hải, chúng ta đi hóng gió nha?"
"Sao cũng được."
"Tiểu Đông Hải vẫn còn đang đi học sao?"
"Ừm, nghỉ hè xong sẽ lên năm thứ hai đại học."
"Cậu học đại học nào?"
"Đại học XX."
"A…"
"Nhà cậu ở đâu?"
"Đường XX."
"A…"
"Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?"
"Không có gì, tôi vừa phát hiện tôi với cậu ở cùng một thành phố á." Đột nhiên phát hiện hắn cười rất tà ác. Dù vậy nhìn vẫn rất đẹp trai.
Tôi cùng Khuê Hiền ở trên xe nói chuyện rất nhiều, hắn rất hay nói.
Hóa ra cao trung hắn bỏ học theo anh trai đến làm ở công ty. Cái dáng vẻ chính chắn của hắn rất thích hợp với thương trường.
Hắn gọi điện thoại, tôi không giải thích được tại sao hắn lại đặt chuyến bay trễ nhất vào tối nay.
"Tiểu Đông Hải, nếu không hai chúng ta cùng về nước nha." Hắn cười cười nói.
"Hả?" Tôi có chút bất ngờ, hắn nói cái gì? Về nước hả?
"Dù sao thì ở đây cũng không có gì vui, trở về đi, tôi sẽ dẫn cậu đến công ty của tôi dạo một vòng. Cậu có muốn đến đó thực tập không?"
Từ từ đã... Về nước?
Nếu như hiện tại tôi đột ngột bay trở về, Lý Hách Tể có khẩn trương hay không?
Chắc là sẽ có chứ?
Hắc hắc ~ Cho anh còn ra vẻ sĩ diện! Em sẽ khiến anh lo lắng một lần!
"Được! Về nước!"
"Ok!"
"Nhưng mà trước tiên tôi phải quay về khách sạn lấy hành lý đã."
Tôi một lòng chỉ muốn Hách Tể tức giậu, sở dĩ cũng không lo lắng hậu quả ra sao. Sau đó tâm trạng rất phấn khích mà trở về nước, một tin nhắn ngắn hay một tờ giấy nhắn cũng không hề để lại.
Sau này hồi tưởng lại, tôi thấy mình thật độc ác.
Về nước, bên này đã là thời gian ăn trưa, không có ai đến đón Khuê Hiền, thực tế là hắn không muốn ai đến đón.
"Tiểu Đông Hải, cùng đi ăn trưa nha?"
"Tốt! Nhưng mà…"
"Tôi mời."
Tôi giả vờ nói: "Hây da, như vậy thật ngại mà…"
Ăn xong món lẩu mà tôi yêu thích nhất, cùng hắn ở một chỗ bầu không khí cũng thật sống động. Khuê Hiền vừa nhìn cũng chính là hình dạng học sinh mà thôi. Quần áo trên người cũng được thay bằng áo T-shirt đơn giản. Không giống với Hách Tể, đi đến đâu cũng đều mặc tây trang.
"Tiểu Đông Hải có muốn đến công ty của chúng tôi thực tập hay không?"
"Công ty của các cậu làm cái gì?"
"Outdoor media*!"
"Chính là dán mấy mẫu quảng cáo nhỏ trên đường lớn á hả?"
"Cái đó là quảng cáo đen, không hợp pháp!"
Tôi vừa nhai xong thịt viên, cũng chợt nghĩ, đúng là công ty hắn thật lớn.
"Tài hùng biện của cậu rất tốt, cậu có thể đến công ty tôi để được bồi dưỡng làm AE*"
Tôi lại lấy thêm thịt viên, sau đó hỏi hắn: "Thực tập có trả thù lao hông?"
Thật ra thì, có người muốn mời tôi đến làm đã là không tệ. Nhưng hỏi một chút cũng sẽ không chết, không chừng Triệu tổng động lòng thương.
"Tiền lương không xác định, nhưng tôi xác định có phòng ở."
"Oaaa. Thật hả?"
"Ừ, nhà của tôi lớn lắm, nếu cậu đến tôi sẽ cho cậu một phòng riêng." Nói xong hắn lại xấu xa cười cười.
Tôi làm bộ suy nghĩ một hồi, nói:
"Nhà tôi còn có mẹ già, tôi phải ở cùng bà, đúng không." Nói xong lại mò tìm thịt viên, đáng tiếc là không còn.
"Phục vụ, ở đây thêm một đĩa thịt viên nữa." Hô xong Khuê Hiền nhìn tôi cười cười.
"Cảm ơn…"
"Đây là danh thϊếp của tôi, cậu nghĩ muốn đến thực tập hay bất cứ việc gì khác đều có thể tìm tôi, việc riêng cũng hoan nghênh nha."
Tôi tiếp nhận danh thϊếp, nhìn một chút, thì ra là Phó tổng. Không sai, tuổi còn nhỏ nhưng rất có tiền đồ.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ hắn một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, hắn lại lên tiếng:
"Tiểu Đông Hải, lễ thượng vãng lai (*Roy: giống như câu "bánh ít đi bánh quy lại" ở Việt Nam vậy), hẳn là cậu nên đem phương thức liên lạc nói cho tôi biết, đúng chứ?"
Tôi ngẩng đầu, vừa lúc chống lại tầm mắt của hắn, không thể không thừa nhận ánh mắt của hắn rất đẹp.
Nhưng tim tôi lại không hề có cảm giác rung động.
"Được rồi, tôi sẽ đưa cậu số di động của tôi để liên lạc."
Tôi báo số điện thoại cho hắn, hắn vừa lưu số xong liền gọi qua cho tôi để tôi có thể lưu lại số điện thoại của hắn. Tôi lấy điện thoại di động ra, mắt choáng váng, hơn mười cuộc gọi chưa nhận.
Vừa nhìn ngoại trừ người thứ nhất vừa gọi đến là Khuê Hiền, còn lại đều là của Hách Tể.
Xong rồi xong rồi, lần này có lẽ hơi quá rồi.
"Tiểu Đông Hải, cậu làm sao vậy?"
"Tôi… Tôi gọi điện thoại một chút."
Tôi có chút mất hồn chạy ra bên ngoài, bấm điện thoại gọi cho Hách Tể.
"Lý Đông Hải, cậu rốt cuộc đi đâu?" Hách Tể thanh âm nghe có chút uể oải.
"Tôi… tôi…"
"Cậu về nước rồi?" Có chút tức giận.
"Dạ… Xin lỗi…"
Hắn dừng lại một hồi, đoán chừng là đang kìm nén để không mắng tôi.
"Còn có Triệu Khuê Hiền nữa, đúng không?"
Khẩu khí chất vấn.
"Đúng vậy…"
"Tôi biết rồi." Nói xong Hách Tể liền cúp điện thoại.
Tôi một mình đứng ngây ngốc ở cửa quán lẩu, chỉ là muốn chọc tức hắn, làm cho hắn sốt ruột một chút… Thế nhưng hình như có chút quá đáng. Hắn hẳn là lo lắng đến chết đi?
Là Tây Ban Nha, cũng không phải là Tây Môn Lộ...
"Tiểu Đông Hải?"
Khuê Hiền vén màn đi ra tìm tôi.
Tôi nói: "Xin lỗi, tôi có việc muốn đi trước."
Hắn nhìn tôi một hồi, nói:
"Muốn tôi đưa cậu đi không?"
Tôi lắc lắc đầu: "Không cần. Cảm tạ, bữa trưa ăn thật ngon."
"Vậy cậu đi đường nhớ cẩn thận."
"Đã biết, tạm biệt."
Đi tới công ty của Hách Tể, thế nhưng Hách Tể không có trở về. Phỏng chừng hắn còn đang ở Tây Ban Nha, hắn vẫn còn chờ cho đến lúc tôi gọi điện thoại đến đi?
Ngẫm lại chính mình thật sự là quá tệ luôn.
Về đến nhà, thấy được mẹ tôi lưu lại tờ giấy, nói là đang ở nhà của con trai lớn chơi. Chắc là thật lâu mới có thể trở về.
Một chút cảm giác bị mất phương hướng.
Đột nhiên tôi chợt nhớ tới ở Tây Ban Nha tôi có len lén lúc Hách Tể đang tắm lật xem chứng minh thư của hắn. Có ghi chép lại địa chỉ nhà.
Tôi không suy nghĩ nhiều, xách ba lô đi đến nhà hắn.
Nơi ở của hắn là khu căn hộ cao cấp.
Cùng với bảo vệ cửa đàm phán thật lâu, đưa ra cả thẻ học sinh và chứng minh thư, hắn mới tin tưởng là tôi đến tìm anh họ của mình. Mặc dù đều là diễn kịch.
Tìm thật lâu, rốt cuộc cũng đến nhà Hách Tể.
Là một biệt thự rất lớn, tôi ấn chuông cửa, có lẽ sẽ có bảo mẫu hay quản gia các loại đúng không? Có lẽ… Có lẽ sẽ có mẹ chồng tương lai của tôi đúng chứ?
Đương nhiên, sự thật chứng minh đều do tôi suy nghĩ viễn vong.
Không ai mở cửa.
Không thể làm gì khác hơn là ngồi đợi, chờ hắn trở về.
Mặt trời đã lặn, mặt trăng thì đã nhô cao. Bụng của tôi đã đói muốn chết, đã vậy còn bị đám muỗi chết tiệt chích!
Mệt mỏi, tôi đành ngồi bệt xuống, tựa đầu vào cánh cửa. Nhìn ngoài trời có lẽ đã là hừng đông. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi phải trốn bảo vệ đảm nhận trách nhiệm đi tuần tra xung quanh.
Ba giờ sáng, tôi cả người tựa vào cửa nhà Hách Tể, ôm ba lô trong lòng. Ngủ lúc nào cũng không biết.
------ Hết Chương 10 ------*Dành cho bạn nào chưa biết thì
Outdoor media là loại quảng cáo ngoài trời. Các loại hình quảng cáo ngoài trời bao gồm:pano, billboard, điểm chờ xe bus, xe bus, quảng cáo trên LCD, poster trong thang máy...
**Dành cho bạn nào chưa biết,
AE là Account Executive, những người giữ chức vụ này thường có trách nhiệm phục vụ và nhận yêu cầu từ khách hàng, tương tự như làm trong bộ phận Dịch vụ khách hàng vậy đó.