Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắc Liên Hoa Sống Lại, Bất Khả Chiến Bại

Chương 5: Từ hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thịnh Hề Nhan khép sổ sách lại, để xuống không xem nữa.

Phương Phỉ thấy thế liền thở phào một hơi, may mắn là nàng xem không hiểu.

Thịnh Hề Nhan lại mở hộp trang điểm vừa nãy nàng ta lấy tới, Phương Phỉ cũng không có nửa điểm lo lắng.

Đồ trang sức của Thịnh Hề Nhan không nhiều lắm, ngoại trừ phần khác, phần lớn đều là Hứa thị lúc còn tại thế đặt mua cho nàng, cũng có một ít là khi đến ngày lễ ngày tết thì được thái phu nhân thưởng cho, nàng tiện tay cầm lấy một cây trâm bình thường không hay đeo, đánh giá sức nặng trên tay một chút, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó bất động thanh sắc mà buông xuống.

Xem ra, không chỉ là ngân lượng bị động tay động chân, mà đến cả đồ trang sức của nàng cũng có vài món bị người khác dùng đồ giả thay thế.

Thịnh Hề Nhan chọn lấy một cái trâm hoa vàng ròng khảm mã não, đưa cho Phương Phỉ đang đứng hầu ở một bên, tâm tình rất tốt nói: “Cái này thưởng cho ngươi.”

Phương Phỉ vui sướиɠ mà nhận lấy, vui vẻ nói: “Tạ cô nương ban thưởng.”

Nhưng đồ vừa cầm đến trong tay, vui mừng trên mặt nàng ta liền lập tức phai nhạt.

Thịnh Hề Nhan khóe miệng mỉm cười chum chím: “Ta nhớ đây là do Kim Ngọc Trai chế tạo đấy, bốn năm trước lúc sinh nhật tổ mẫu, mẫu thân cố ý đưa người của Kim Ngọc Trai vào phủ, làm cho tỷ muội chúng ta mấy cái trâm hoa, Kim Ngọc Trai là tay nghề của Giang Nam, chế tác tinh xảo lắm.”

Phương Phỉ không cho là đúng mà nhếch miệng, thầm nghĩ: Bất quá cũng là cái hàng giả, lại còn mang ra xem là bảo bối, thật là đồ không có kiến thức.

Thịnh Hề Nhan sắp xếp xong hộp trang điểm liền để cho Phương Phỉ cầm lấy cất kỹ.

Sau khi dùng xong bữa tối, Thịnh Hề Nhan nghỉ ngơi thật sớm.

Lúc nàng vừa trọng sinh, cũng có kinh ngạc cũng có vui mừng, nhưng hơn nữa lại là hoảng loạn bất an, sợ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại sẽ phải trở về trạng thái chết không nhắm mắt ở kiếp trước.

Nhưng một đêm này, rốt cục cũng thoát khỏi cái hôn sự lừa người kia, Thịnh Hề Nhan an ổn mà một giấc ngủ tới hừng đông, lại giống như thường ngày mà đi đến chính viện thỉnh an.

Sau khi Thịnh lão thái gia cùng thái phu nhân lần lượt qua đời, cũng đã qua thời gian thủ hiếu, Thịnh gia liền phân chia ra, bây giờ đứng đầu Thịnh phủ là do Lưu thị làm đương gia.

Thịnh Hưng An ngoại trừ kế thất là Lưu thị, còn có ba người thị thϊếp, Lưu thị sinh ra một trai một gái, những thị thϊếp khác cũng đều có con.

Lưu thị mặc một bộ y phục đỏ thắm điểm hoa cùng kiểu trang điểm rất dày, cười dịu dàng mà ngồi ở trên giường la hán trong nhà chính, ôn nhu và hiền lành.

Sau khi được mọi người thỉnh an, Lưu thị đã sớm đuổi mọi người về, chỉ còn chừa lại Thịnh Hề Nhan liền nói: “Hôm nay, Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ đến từ hôn, phụ thân con sau khi tảo triều sẽ trở về, con trước tiên ngồi ở chỗ ta một chút, nói chuyện với ta trước.”

Hôn sự của Thịnh Hề Nhan cùng thế tử Trấn Bắc vương là Thái hậu đích thân ban cho, Vĩnh Ninh Hầu phủ sau khi biết được, tỏ vẻ long trọng, buổi chiều hôm qua đặc biệt phái người đưa thư, nói là hôm nay sẽ đi đến trả lại thϊếp canh, hai nhà chính thức từ hôn.

Thịnh Hề Nhan đáp ứng.

Mắt hạnh của nàng sáng ngời, làn da giống như tuyết đầu mùa, lông mày xa nhau, giống như là một nụ hoa chớm nở, ôn nhu mềm mại.

Lưu thị nhịn không được nhìn nàng.

Ở trên mặt của nàng, Lưu thị nhìn không ra nửa điểm hoảng loạn bất an.

Người sáng suốt cũng biết, Trấn Bắc vương phủ quả thực tôn quý, nhưng thế tử Trấn Bắc vương người bây giờ cũng không còn, dù có tôn quý hơn nữa lại có thể làm thế nào?

Đợi đến sau khi nàng gả đi liền biết rõ sẽ phải khổ sở rồi.

Lưu thị dùng khăn che khóe môi nói: “Nhan Tỷ nhi, ta cùng phụ thân con đã chọn lấy bốn thị tì, lập tức sẽ đưa danh sách cho con để con đưa người đi cùng.” Bà cố ý nói đến Thịnh Hưng An, mục đích chính là muốn để cho Thịnh Hề Nhan không thể cự tuyệt.

Thịnh Hề Nhan nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cát, không lên tiếng đáp lại.

Lưu thị nhíu nhíu mày một cái, đang muốn lại nói thêm về Thịnh Hưng An tới để dọa nàng, Thịnh Hề Nhan lại xoay chuyển lời nói, chẳng những không có đồng ý nhận thị tì, mà ngược lại còn nói: “Mẫu thân, người đưa Phương Phỉ về đi…”

Lưu thị nghe thấy liền giật mình: “Phương Phỉ hầu hạ không tốt sao?”

Phương Phỉ kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng nhìn về phía Lưu thị, sợ bà cho rằng mình làm không tốt.

Thịnh Hề Nhan thở dài nói: “Con gái thiếu mất một cây trâm hoa, là vàng ròng khảm mã não, năm đó lúc sinh nhật tổ mẫu, mẫu thân đã đặc biệt mời người của Kim Ngọc Trai đến để chế tạo cho tỷ muội chúng con đấy.”

Lưu thị nghe rõ được, bà nhìn thoáng qua Phương Phỉ, trầm giọng hỏi: “Con nói là, Phương Phỉ trộm trâm hoa của con?”

Sau khi im lặng một hồi lâu, Phương Phỉ đi ra từ sau lưng Thịnh Hề Nhan, quỳ xuống dập đầu khấn: “Phu nhân minh giám, nô tỳ không có.”

“Nhan Tỷ nhi, có phải có nhầm lẫn gì không?” Lưu thị nhíu mày, ánh mắt chuyển đến trên người Thịnh Hề Nhan, không cách nào gật bừa nói. “Nha đầu Phương Phỉ kia, là ta nhìn từ nhỏ cho đến lớn, cũng là người tốt, nhất định sẽ không làm chuyện lấy cắp đồ của chủ tử như vậy.”

Bà thậm chí còn chưa hỏi thêm câu nào đã cho rằng là Thịnh Hề Nhan đang cố tình gây sự.

Phương Phỉ rất là ủy khuất, bụm miệng nói: “Nô tỳ đúng là có một cây trâm hoa vàng ròng khảm mã não, nhưng đó là phần thưởng hôm qua cô nương ban cho! Cô nương nếu hối hận muốn lấy về, đại khái có thể nói thẳng, tại sao phải vu oan nô tỳ!”

Ánh mắt Phương Phỉ rưng rưng, trên mặt tràn ngập oán giận vì phải chịu oan uổng: “Nếu vậy thì nô tỳ đi đem trâm hoa lấy ra để phu nhân xem xét liền biết!”

Ánh mắt sắc lẹm của Lưu thị hơi trầm xuống, nhẹ gật đầu một cái, nói: “Cũng tốt. Tôn ma ma, ngươi đi cùng Phương Phỉ một chuyến đi.”

Lưu thị từ đầu tới đuôi không để ý tới ý tứ của Thịnh Hề Nhan, liền tự mình thay nàng quyết định.

Phương Phỉ tức giận bất bình đi theo sát Tôn ma ma đi ra ngoài, nhìn cũng chưa từng nhìn tới Thịnh Hề Nhan một cái.

Làn khói xanh trong lư hương phiêu tán lượn lờ, mùi thơm ngát tràn ngập.

Lưu thị dường như lúc này mới nhớ tới Thịnh Hề Nhan, mỉm cười trấn an nàng nói: “Nhan Tỷ nhi con yên tâm, nếu Phương Phỉ quả thực có can đảm phản chủ, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta!”

Thịnh Hề Nhan tạ ơn, nói: “Mẫu thân từ trước đến nay luôn công chính.”

Thanh âm của nàng không có nửa điểm dao động lại làm Lưu thị nghe ra được một chút ý tứ trào phúng giễu cợt.

Lưu thị nheo mắt lại, có chút không đoán được ý đồ của nàng.

Bên trong nhà chính lại một lần nữa im lặng lại, chỉ có lúc tiếng nắp trà va chạm với chén trà phát ra một chút tiếng vang.

Ước chừng sau khi uống cạn một tuần trà, Phương Phỉ cùng Tôn ma ma liền trở lại rồi còn mang theo một đóa trâm hoa cùng một bản sổ sách.

Tôn ma ma tự tay đưa sổ sách cùng trâm hoa dâng lên cho Lưu thị, nói: “Phu nhân, sổ sách này là nô tỳ tận mắt nhìn thấy Phương Phỉ lấy ra đấy, không có xóa hay sửa qua. Ở trên sổ sách có ghi kỹ, đại cô nương hôm qua thưởng một cây trâm hoa Kim Ngọc Trai vàng ròng khảm mã não cho Phương Phỉ.”

Tôn ma ma lật mở sổ sách đến tờ này, giấy trắng mực đen ghi rất rõ ràng.

Phương Phỉ đứng ở phía dưới, cằm nàng ta hơi vểnh lên, nghiêm nghị bất khuất.

Lưu thị nhìn thoáng qua sổ sách, nhẹ gật đầu một cái, nói: “Chắc hẳn là Nhan Tỷ nhi nhất thời quên mất, may mà chỉ là một cuộc hiểu lầm thôi.”

Bà phân phó nói: “Tôn ma ma, ngươi đem trâm hoa này đưa cho đại cô nương, còn có cả sổ sách này.”

Tôn ma ma nghe lệnh đáp lại, đi đến trước mặt Thịnh Hề Nhan, cung kính mà đem trâm hoa cùng sổ sách đều giao cho nàng.

“Phu nhân.” Phương Phỉ nào có thể chịu được cứ thế mà bỏ qua như vậy, ủy ủy khuất khuất nói: “Cầu người làm chủ cho nô tỳ, bằng không thì nô tỳ sợ sẽ phải đập đầu mà chết.”

Lưu thị đợi nàng ta nói cho hết lời, mới ôn nhu trấn an nói: “Được rồi được rồi, ngươi nha đầu này cũng thiệt là. Cô nương nhà ngươi cũng không phải cố ý, một tí nữa ta lại bổ sung cho ngươi một đôi trâm hoa thì là được rồi chứ gì.”

“Thế nhưng mà phu nhân…” Phương Phỉ con mắt đỏ hoe, tội nghiệp nói: “Nô tỳ… Nô tỳ tuy đê hèn, nhưng cũng là cô nương nhà trong sạch.”

Nàng ta lau một giọt nước mắt, một bộ dáng chỉ có chết mới có thể chứng minh mình trong sạch.

“Ài.” Lưu thị thở dài một tiếng, chần chờ mà nhìn về phía Thịnh Hề Nhan, nói: “Nhan Tỷ nhi, ngươi xem. . . Cũng không thể buộc nha đầu này đi chết đúng không.”

Hai người một người nói một người trả lời, ý tứ nói gần nói xa, chính là muốn cho Thịnh Hề Nhan nói một câu nhận sai.

Đường đường là một đích trưởng nữ lại nhận sai với thϊếp thân nha hoàn của chính mình, quả thực chính là đem mặt mũi của nàng ném vào trong bùn mà dẫm đạp.

Lưu thị chính là muốn gắt gao chế trụ nàng, đả kích sự tự tôn của nàng để đảm bảo ngày sau đợi nàng gả ra ngoài, cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của bà.

Thủ đoạn như vậy, kiếp trước nếu là nàng ở trong khuê phòng vài năm kia, Thịnh Hề Nhan cũng là đã được lĩnh giáo đến quen rồi.

Năm đó Thịnh Hề Nhan thấy rõ ràng, nhưng khinh thường lãng phí thời gian, nàng cho là mình sẽ không ở lại Thịnh gia bao lâu, không cần tốn phí tinh lực đi tính toán, lại thật không ngờ, vô luận là Thịnh gia hay là Vĩnh Ninh Hầu phủ, toàn bộ đều không phải là chỗ dung thân của nàng.

Thịnh Hề Nhan vuốt vuốt cây trâm hoa trên tay, thở dài nói: “Mẫu thân. Đây không phải trâm hoa của ta.”

Phương Phỉ không nhịn được, kích động mà chen miệng vào nói: “Nói bậy, rõ ràng là đúng!”

“Đúng vậy.” Lưu thị cũng nói: “Nhan Tỷ nhi, cái này bên trên sổ sách cũng ghi lại rất rõ."

“Lão gia.”

Lúc này, bên ngoài nhà chính truyền đến thanh âm bọn nha hoàn thỉnh an, ngay sau đó, rèm được nhấc lên, Thịnh Hưng An sải bước đi nhanh đến.

Vừa thấy được tình hình trong phòng, ông liền nhướng mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện gì xảy ra? Náo loạn ồn ào như vậy.”

Thịnh Hưng An vừa lên triều xong, xin phép nha môn cho nghỉ để trở về, làm như vậy là bởi vì một lúc nữa Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ tới từ hôn.

Không nghĩ tới đang ở bên ngoài, lại chợt nghe thấy âm thanh cãi vã bên trong, chuyện này khiến cho tâm tình vồn không hề tốt của ông lại càng tệ hơn.

“Lão gia.”

“Phụ thân.”

Mọi người nhao nhao hành lễ, Lưu thị lộ ra bộ dáng hiền thục tươi cười, chủ động nói lại từng chuyện xảy ra.

Thịnh Hưng An ngồi xuống giường la hán, càng nghe chân mày càng nhíu chặt lại.

“Ai.” Lưu thị tự tay đem chén trà vào trong tay ông, giống như có chút khó xử nói: “Nhưng Nhan Tỷ nhi nói cái này trâm hoa không đúng. . .”

Bà dùng một loại ánh mắt “Thịnh Hề Nhan vô cớ náoloạn” nhìn Thịnh Hưng An.

Thịnh Hưng An nặng nề mà buông chén trà, hừ lạnh nói: “Cố tình gây sự!”

Ở trong mắt ông xem ra, chính là Thịnh Hề Nhan vớ vẩn quậy phá, muốn gây khó dễ cho nhà ông không có ngày nào yên tĩnh.

Thịnh Hề Nhan dường như không biết gì, chỉ hỏi: ‘Mẫu thân nói là cây trâm hoa này không có vấn đề?”

Lưu thị nhẹ gật đầu một cái, khẳng định nói: “Đương nhiên.”

Thịnh Hề Nhan chỉ chờ bà những lời này, nàng khóe mắt hơi nhếch lên, một đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng mà nhìn hai người: “Mẫu thân năm đó tặng cho tỷ muội chúng ta chính là trâm hoa vàng ròng khảm mã não của Kim Ngọc Trai. Nhưng bên trên chiếc trâm hoa này cũng không có ấn ký của Kim Ngọc Trai, hơn nữa. . .”

Hai tay nàng dùng sức, “Ba~” một tiếng, bẻ trâm hoa thành hai nửa, sau đó liền bất đắc dĩ cười cười một tiếng: “Nó rõ ràng là đồng thau đấy.”

Nàng tiến lên vài bước, đem nửa đóa trâm hoa đưa cho Thịnh Hưng An.

Lưu thị lông mày nhảy dựng, trong lòng có chút bất an, phảng phất có chuyện gì sắp thoát khỏi khống chế của mình.

“Mang ngọn đèn dầu ra đây.” Thịnh Hưng An lại gọi người mang ngọn đèn dầu đến, tự mình hơ nửa cây trâm hoa trên ánh đèn một lát, nhưng chỉ cần một lúc chỗ đứt gãy đã bị cháy sạch thành màu đen nhánh, đây quả thật là đồng thau mạ vàng đấy.

Thịnh Hưng An nắm chặt trâm hoa, mặt không biểu tình mà nhìn về phía Lưu thị, ngữ khí không có nửa điểm dao động mà hỏi: “Đây là nàng đặt từ chỗ Kim Ngọc Trai hay sao? Là vàng ròng hay sao?”

Lưu thị tim đập càng nhanh hơn.

Đầu óc bà quay cuồng, Thịnh Hành An còn chưa kịp mở miệng đã khiển trách quát mắng: “Nô tỳ to gan lớn mật, ngươi đến đồ vật của đại cô nương cũng dám lấy trộm!”

Phương Phỉ trợn tròn mắt, không rõ Lưu thị vì cái gì đột nhiên trở mặt, không nhịn được nói: “Phu nhân, cái trâm hoa này chính là phần thưởng của cô nương đấy! Nô tỳ. . .’

Tôn ma ma tranh thủ thời gian nháy mắt với nàng ta: “Phương Phỉ, còn không mau lui ra.”

Phương Phỉ không cam lòng không muốn quỳ xuống, nước mắt nàng ta chảy từng đợt, điềm đạm đáng yêu, mặc kệ ai nhìn vào cũng đều sẽ mềm lòng.

Nhưng mà Lưu thị lại hận không thể hung hăng mắng nàng ta một chầu.

Trâm hoa vàng ròng khảm mã não trâm hoa là Lưu thị cố ý để cho người của Kim Ngọc Trai đến phủ chế tác, mấy cô nương trong phủ ai cũng đều có, trương sổ sách cũng đều ghi chép rõ ràng.

Nếu bây giờ bà vẫn còn kiên trì nói cái trâm hoa này là Thịnh Hề Nhan thưởng cho Phương Phỉ vậy chẳng phải là biểu thị, lúc trước bà cố ý cho người đến làm hàng giả cho nàng!?

Nếu không thì tại sao trâm hoa lại được làm bằng đồng thau?
« Chương TrướcChương Tiếp »