Chương 20: Vô cùng hài lòng

Lưu thị giật mình, trong nội tâm vui vẻ.

Chỉ cần Thịnh Diễm không tiến vào Quốc Tử Giám thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết!

Nhưng mà, bà chưa kịp cao hứng qua một hơi, Thịnh Hề Nhan liền bác bỏ, không đồng ý nói: “Đệ không tiến vào Quốc Tử Giám chẳng lẽ còn muốn trở lại Thư viện Đông Lâm hay sao? Diễm Ca nhi, đệ nghe lời tỷ, giám sinh trong Quốc Tử Giám phần lớn đều là con em trong nhà của các mệnh quan triều đình, chuyện này đối với đệ mà nói, chính là nhân mạch. Không phải là nơi Thư viện Đông Lâm có thể so sánh với được đâu, đệ cũng đã trưởng thành, phải biết tốt xấu, đừng tự do tùy hứng nữa có được không."

Đúng vậy! Lưu thị càng thêm đau lòng, đều là nhân mạch đấy. Cái này nếu để cho Thịnh Diễm đoạt lấy trước, Anh nhi nhà bà phải làm sao bây giờ?

Thịnh Diễm quật cường nói: “Đệ không muốn đi Quốc Tử Giám, cũng không muốn trở lại Thư viện Đông Lâm, đệ muốn học võ!”

“Không được.” Thịnh Hề Nhan không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nói: “Phụ thân sẽ không cho phép đâu. Người nói có đúng hay không, mẫu thân?”

Lưu thị chưa bao giờ hy vọng Thịnh Diễm đi học võ thời khắc bây giờ.

Trong lòng bà bất ổn, rất sợ Thịnh Diễm bị Thịnh Hề Nhan thuyết phục, vội vàng nói: “Nhan Tỷ nhi, đệ đệ của con từ nhỏ đã có thiên phú trên phương diện cưỡi ngựa bắn cung, nếu như thằng bé đã một lòng muốn học võ, thì cứ để cho thằng bé làm theo điều nó muốn thôi.”

Thịnh Diễm trong mắt tràn đầy vui vẻ, nhưng cuối cùng lại thở dài một hơi, cùng Thịnh Hề Nhan người tung kẻ hứng nói: “Thế nhưng mà phụ thân nếu biết được sẽ đánh chết con đấy. Được rồi, con vẫn là nghe theo lời của đại tỷ tỷ thì hơn.”

Cậu ủ rũ cúi đầu, trông có vẻ hơi buồn bã.

Lưu thị giật mình khϊếp đảm, vội vàng nói: “Diễm Ca nhi, con cứ yên tâm, ta sẽ đi nói với phụ thân con. Con nếu đã ưa thích tập võ, vậy chính là hiếu học, ngàn vạn không được từ bỏ. Đại tỷ tỷ của con cũng đã đính hôn cùng thế tử Trấn Bắc vương, con ngày sau nếu là muốn tòng quân thì tương lai về dưới trướng đại cô gia chẳng phải là vừa đúng sao?”

Thịnh Diễm mắt sáng rực lên, giống như là bị Lưu thị thuyết phục, quấn quýt lấy Thịnh Hề Nhan nói: “Đại tỷ tỷ, tỷ để cho ta đi đi.”

“Đúng vậy a.” Lưu thị cũng giúp đỡ khuyên nhủ, “Nhan Tỷ nhi, con cứ để cho đệ đệ của con đi thử xem sao.”

Thịnh Hề Nhan cân nhắc thật lâu, lâu đến mức Lưu thị phải lo lắng sợ rằng nàng sẽ cự tuyệt, trái tim cũng dường như sắp nhảy ra khỏi miệng rồi thì cuối cùng nàng cũng miễn cưỡng gật đầu: “Vậy được rồi, chỉ là, Diễm Ca nhi, nếu như phụ thân không đáp ứng, đệ vẫn sẽ phải ngoan ngoãn đi tới Quốc Tử Giám đọc sách, không được phép dùng mánh khóe gian xảo nữa.”

Thịnh Diễm còn chưa trả lời, Lưu thị đã không ngừng nói: “Để ta nói chuyện với phụ thân hai con.”

Lưu thị thấy nàng đáp ứng rất miễn cưỡng, phỏng đoán nàng nhất định là cảm thấy Thịnh Hưng An sẽ không đồng ý, muốn để Thịnh Hưng An đến bỏ đi ý niệm của Thịnh Diễm.

Vì vậy, bà lại bổ sung một câu: “Diễm Ca nhi, nếu như là phụ thân con hỏi tới, cứ nói rằng là ta gọi con từ trong thư viện về đây, những chuyện khác, đều giao cho ta xử lý là được rồi.”

“Nhất định sẽ khiến con được như ý nguyện.”

. . .

Sau khi đi ra từ chỗ Lưu thị, hai tỷ đệ nhìn nhau cười cười.

Thịnh Diễm vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Thịnh Hề Nhan: “Tỷ, tỷ cũng thật là quá lợi hại!” Cậu đều đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị cắt đứt chân, vậy mà bây giờ đã xong rồi!

Thịnh Hề Nhan lại cười nói: “Cứ đợi xem đi.”

Thịnh Hưng An tự xưng là văn nhân thanh cao, lại cảm thấy võ thuật thô tục, ông ta không muốn có một nhi tử học võ, mà Lưu thị từ trước đến nay chỉ biết thêm mắm thêm muối, châm ngòi thổi gió. Nếu đã như vậy, thì liền để cho Lưu thị xuất thủ, Lưu thị vì ích lợi của bà ta, hẳn là sẽ toàn lực ứng phó. Bọn họ chỉ cần đợi tin tức tốt là được.

Thịnh Diễm đang ở ngoại viện, hai người không cùng đường, Thịnh Hề Nhan cầm theo đèn con thỏ, cùng Tích Quy trở lại Thải Linh viện.

Nàng cho Tích Quy mang đèn con thỏ treo ở nhà chính trước, rồi đi đến thư phòng nhỏ.

Ở bên trong thư phòng nhỏ, dường như hết thảy đều đã khôi phục như ban đầu, chỉ còn có mùi thuốc nồng nặc là còn chưa có tản đi.

Nhìn thư phòng nhỏ thanh tĩnh này lại khiến cho nàng có chút không quen, Thịnh Hề Nhan có chút hoảng hốt mà nghĩ đến, Sở Nguyên Thần có lẽ một hai ngày nữa sẽ khởi hành rời khỏi kinh thành.

Sau khi tin tức Sở Nguyên Thần vẫn “còn sống” truyền về, Cẩm Y Vệ điều tra khắp kinh thành cũng giải tán, bây giờ muốn ra khỏi thành khẳng định không còn vấn đề gì nữa.

Thịnh Hề Nhan ngây ngốc đứng trong chốc lát, rồi cầm hun hương tỏa ra vị thuốc nhàn nhạt.

Thời điểm đi thỉnh an buổi tối, Lưu thị liền không thể chờ được mà nói cho nàng biết, Thịnh Hưng An đã đồng ý cho Thịnh Diễm di tập võ rồi, lại còn đáp ứng sẽ tìm cho cậu một võ sư đến chỉ điểm.

Thịnh Hề Nhan nhịn không được cảm thán Lưu thị động tác thực nhanh, quả thật là sợ nàng sẽ đổi ý.

Thịnh Hề Nhan nhìn Tích Quy nháy mắt một cái, Tích Quy thừa dịp không có người nào chú ý, lặng lẽ lui xuống.

Đợi đến lúc rời khỏi chính viện, Tích Quy đi theo sau lưng nàng, nói nhỏ: “Phu nhân nói với lão gia cô nương người gả vào Trấn Bắc vương phủ, thế tử Trấn Bắc vương là người thiện chiến, ở trong những vị võ tướng từ trước đến nay là người rất có uy vọng, về sau lại nhiều lần trở lại đóng quân ở Nam Cương. Trong phủ chúng ta không có người tập võ, ngày sau thế tử Trấn Bắc vương muốn dẫn theo một hai người cũng không thể. Đại thiếu gia mặc dù còn đang đọc sách nhưng trời cao ban cho tư chất bình thường, nhưng tốt xấu gì thân thể cũng coi như là kiện tráng, tuổi cũng còn nhỏ, bây giờ vứt bỏ sách vở tập võ vẫn còn kịp.”

Thịnh Hề Nhan mỉm cười không nói, Tích Quy nhân lúc đó liền nói tiếp: “Phu nhân còn nói, nếu như sau này, thế tử Trấn Bắc vương nguyện ý dẫn theo đại thiếu gia ra chiến trường, kiếm được chút ít chiến công, không chừng còn có thể kiếm được cho phủ của chúng ta tước vị gì đó. Sau đó, lão gia đáp ứng.”

Tích Quy vừa rồi là đi theo bọn nha hoàn hầu hạ ở chính viện nói chuyện phiếm, lại tự mình sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện một lần rồi mới đến bẩm báo.

Quả nhiên. . .

Thịnh Hề Nhan không có chút ngạc nhiên nào.

Thịnh Hưng An cho tới bây giờ chính là người như vậy, không lợi không dậy nổi tâm, Lưu thị thật sự là hiểu rất rõ ông ta.

Thịnh Hề Nhan cười mỉm nói: “Đến mai thì đi nói ngay cho Diễm Ca nhi, thằng bé có thể đi khảo thí võ rồi.”

Tên tiểu tử này nhất định sẽ vui mừng khôn xiết!

“Tích Quy, ngươi nói ta ngày mai có nên đi ra ngoài đặt làm cho nó một thanh kiếm không?” Thịnh Hề Nhan suy nghĩ một chút tiền dành dụm của nàng, số tiền lần trước lấy được từ chỗ Lưu thị để mua một thanh bảo kiếm tốt khả năng cao còn thiếu một nửa, nhưng đoán chừng có thể mua một cái cung tên, hoặc là một cái roi ngựa chắc chắn. Ngày mai trước tiên đi hỏi giá một chút đã.

“Cô nương.” Thấy dáng vẻ thần thái sáng láng của nàng, Tích Quy nhịn không được nhắc nhở, “Người đã quên ngày mai Trấn Bắc vương phủ sẽ đến làm lễ Nạp Thái* sao?”

*lễ Nạp thái - 纳采: Nhà trai nhờ người làm mai đến nhà gái đề xuất việc hôn nhân. Sau khi nhà gái đồng ý, nhà trai chuẩn bị lễ vật (thông thường dùng chim nhạn còn sống làm lễ vật, biểu thị lòng trung trinh) trước khi đi cầu hôn.

Thịnh Hề Nhan ngây người trong nháy mắt, đúng nha, nàng quả thực đã quên mất chuyện này.

Cho nên, ngày mai không đi được rồi, vậy thì ngày mốt đi.

Khác hoàn toàn với việc lúc trước chậm chạp chưa tới cầu hôn thì sau khi có tin tức về Sở Nguyên Thần, Tịnh Nhạc quận chúa của Trấn Bắc vương phủ đối với việc hôn sự này biểu hiện ra thập phần coi trọng cùng tích cực, còn cố ý thỉnh Liễu Lễ Thân Vương Phi làm bà mối để đến làm lễ Nạp Thái, sau đó, bà ấy lại tự mình đi chùa Hoàng Giác thỉnh Không Minh thiền sư làm người hợp hôn cho hai người để có được một hôn lễ đại cát.

Tịnh Nhạc quận chúa mừng rỡ không kể xiết, bà ấy là con gái duy nhất của lão Trấn Bắc vương, kim tôn ngọc quý, từ nhỏ đã được nhận hết sủng ái, làm việc xưa nay cũng khoa trương, chuyện này một khi cao hứng, liền phát cháo thuốc miễn phí cho toàn kinh thành, lại vì đại hôn mà mua sắm cực kì nhiều, chưa đến vài ngày, dân chúng toàn bộ kinh thành đều biết rằng thế tử Trấn Bắc vương sắp thành hôn rồi.

Vừa mới có được tin tức thế tử Trấn Bắc vương đại phá Bắc Yến, chiến thắng trở về, bây giờ thế tử Trấn Bắc vương lại muốn thành thân rồi, dân chúng nhận được cháo thuốc miễn phí lại càng cao hứng hơn nữa, vui vẻ giống như đang làm lễ mừng năm mới vậy.

Trên dưới kinh thành, không ai không biết rằng, Tịnh Nhạc quận chúa đối với thế tử phi tương lai vạn phần thoả mãn! Chỉ cần đợi đến khi thế tử Trấn Bắc vương trở về sẽ lập tức cầu hôn.

Tịnh Nhạc quận chúa không chỉ một mình cao hứng, lại còn cố ý vào cung một chuyến, cười tủm tỉm mà nói với Thái hậu: “Thái hậu nương nương ban cho mối hôn sự này thật tốt, nha đầu Thịnh gia kia thần nữ đã tự mình đi nhìn qua, lớn lên vô cùng xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng nhu thuận, cực kỳ xứng đôi với A Thần. Đợi A Thần trở về, phu thê hai người thành thân, liền để cho bọn chúng nhanh chóng tới thỉnh an nương nương, tạ nương nương đã làm mai cho.”

Tịnh Nhạc quận chúa ngày thường xinh đẹp quyến rũ, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, tràn đầy mị lực.

Cặp môi đỏ mọng của bà ấy khẽ cong, khóe miệng mang theo vài phần giống như cười mà không phải cười.

Bà ấy cũng không phải là người ngốc, đương nhiên biết rõ Thái hậu lúc ban mối hôn sự này khẳng định không có ý tốt, nhưng nhi tử của bà ấy trời sinh đã may mắn, có thần phật phù hộ, mới có thể hóa chuyện xấu thành chuyện tốt.

Cho nên, hợp bát tự, Tịnh Nhạc quận chúa đương nhiên sẽ huyên náo xôn xao, để cho Thái hậu biết rõ, chính mình rất cao hứng!

Thái hậu: “. . .” Tay bà nắm bắt Phật châu, đầu ngón tay có chút trắng bệch.

“Thái hậu nương nương, người nói xem, phúc khí con dâu của thần nữ sao lại tốt như vậy, hay là do trời cao cũng cảm thấy A Thần của ta có công với đất nước, chiến đấu vì dân nên mới không tuyệt mệnh?” Đôi mắt của Tịnh Nhạc quận chúa cực kì giống với đôi mắt đào hoa của Sở Nguyên Thần, phảng phất như chứa đựng ý cười, lại phảng phất mang theo một cỗ nhuệ khí không thể phớt lờ.

Thái hậu nghẹn lấy một hơi, trên mặt lại chỉ có thể cười, nói: “Hoàng thượng cũng thường nói, A Thần là thiếu niên anh tài số một của triều đại Đại Vinh ta, văn võ song toàn, cũng dũng mãnh vô song như tổ phụ hắn vậy. Ai, nếu không phải Trấn Bắc vương đi sớm, A Thần cũng không cần tuổi còn trẻ mà đã phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, đến bây giờ cũng còn chưa thành gia.”

Nghe Thái hậu nhắc đến phụ thân đã mất của mình, Tịnh Nhạc quận chúa sắc mặt rõ ràng âm trầm một chút, nhưng dáng vẻ tươi cười bên môi bà ấy không giảm, nói: “Sở gia đã ở Bắc Cương hơn trăm năm, chưa nói đến phụ vương của thần nữ, những người tiền bối đã tắm máu bỏ mình trên chiến trường cũng nhất định sẽ phù hộ cho A Thần. Đợi ngày sau A Thần thành thân, sinh hạ hài tử, Trấn Bắc vương phủ cũng coi như là có người kế nghiệp.”

Mắt nhìn thấy sắc mặt Thái hậu càng ngày càng hỏng bét, Tịnh Nhạc quận chúa toát ra một tia trào phúng bên môi.

Bà ấy tuy là nữ tử, không thể chinh chiến sa trường như phụ vương hay những người tiền bối, ngược lại chỉ có thể với tư cách là hậu phương ở lại kinh thành, ngoài cẩm y ngọc thực ra thì giống hệt như chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong l*иg vậy, nhưng điều này cũng không biểu thị là bà ấy cái gì cũng đều không hiểu.

Triều đại Đại Vinh có ba vị phiên vương, đóng quân ở ba nơi của Đại Vinh.

Lúc Tiên đế còn sống, ngoại trừ Bắc Yến vẫn còn nhìn chằm chằm, thì Nam Hoài cùng Tây Nhung đều đã bị đánh bại toàn tập, vì vậy, tiên đế có ý niệm tước bỏ đất phong.

Mười tám năm trước, trong ba vị phiên vương của triều đại Đại Vinh, chỉ còn lại một mình Trấn Bắc vương phủ của bọn họ.

Bắc Yến hung tàn, mỗi năm xâm phạm biên giới, mà Sở gia bọn họ nhân lực tàn lụi, không giống như hai vị thúc bá trong nhà có con nối dõi xum xuê, tiên đế cùng hoàng đế đều không muốn chứa chấp Sở gia bọn họ, nhưng lại muốn ỷ vào bọn họ mà trấn thủ biên quan.

Phụ vương chết rồi, bọn họ liền đánh chủ ý lên trên người nhi tử bà ấy.

A Thần tuổi còn nhỏ đã độc thủ biên giới Bắc Cương, thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân, đánh trận ròng rã bốn năm, mới có thể khiến cho Bắc Yến tan tác đầu hàng như hôm nay.

Bắc Cương vừa mới bình định, hoàng đế liền không tha cho nhi tử bà ấy nữa rồi.

Hoàng đế chẳng những là muốn binh quyền của Bắc Cương, vùng đất biên giới phía Bắc mà còn muốn tánh mạng của già trẻ Sở gia, chấm dứt hậu hoạn, giống như nhà của Tiết bá bá năm đó.

Năm đó Lĩnh Nam Vương Tiết Trọng Chi cả nhà tận vong, đến vương phủ cũng bị đốt sạch trong lửa lớn.