Chương 12: Nếm trải đánh đòn

Lúc 7 giờ tối, trong hành lang ánh sáng loá mắt.Thượng Tằng Nhu dẫn đường phía trước, Lâm Tinh Trúc bỏ qua vẻ nịnh bợ của người quản lý, bước đi trên những ánh sáng đầy màu sắc mờ ảo, theo sau cô ta tới trước cửa phòng lớn nhất của câu lạc bộ.

Đến trước cửa phòng, Thượng Tằng Nhu lại không đi nữa.

Cô ta quay đầu nhìn Lâm Tinh Trúc, không thể đoán được cảm xúc, nhẹ nhàng lùi một bước, khẽ nói: "Tinh Trúc, chỗ này đây."

Lâm Tinh Trúc liếc cô ta một cái lạnh lùng.

Thượng Tằng Nhu rùng mình, gần như nghĩ rằng đối phương đã nhìn thấu ý đồ của mình.

Lâm Tinh Trúc không nói gì, khi Thượng Tằng Nhu nghĩ rằng cô sẽ đá cửa bước vào, thì lại thấy cô giơ tay phải lên, ngón tay cái hơi cong, lịch sự gõ gõ vào cửa phòng.

Biểu cảm của Thượng Tằng Nhu đông cứng, không biết nên nói gì: "……"

Bên trong chắc chắn rất ồn, làm sao mà nghe thấy được?

Không ngoài dự đoán, bên trong không có ai đáp.

Lâm Tinh Trúc vẻ mặt không đổi, tay vừa rơi xuống đã thuận thế nắm lấy tay nắm cửa, “cạch” một tiếng, đẩy cánh cửa màu tối ra.

Tiếng ồn ào và tiếng hò hét trong phòng chợt lắng dịu, những khuôn mặt trang điểm đậm nhìn lại, cử động đông cứng, như một vở kịch câm xảo trá và hài hước.

Ánh mắt đầy nghi hoặc tập trung trên bóng dáng cao gầy bên cạnh khung cửa.

Người phụ nữ ở giữa ghế sofa cũng không ngoại lệ.

Lâm Tinh Trúc lướt qua mọi người, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người đang bị người khác nắm giữ.

Khoé môi Lâm Tinh Trúc nhếch lên, trong mắt không chút tia cười: "Có vẻ như mọi người đang chơi rất vui vẻ, không phiền tôi tham gia một chút chứ?"

Cô vừa mở lời, như một viên đá rơi xuống nước sôi, lập tức gây ra hàng ngàn gợn sóng.

Mọi người nhìn nhau, không hiểu tại sao Lâm Tinh Trúc, người chưa bao giờ chơi cùng họ, lại đến đây.

Kiều Tử Câm biết rõ trong bụng.

Cô ta lạnh lùng cười một tiếng, liếc mắt nhìn người đang quỳ bên cạnh một cách nhẹ nhàng, tay cầm dây thừng buông ra, tạo ra tiếng động trên sàn nhà trơn bóng.

Lâm Tinh Trúc vẻ mặt không biểu cảm quan sát tất cả mọi thứ.

Cô gái quỳ trên sàn có khuôn mặt xinh đẹp, lúc này nhìn cô với vẻ đáng thương.

Khi cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu rõ ràng một vết đỏ.

Không chỉ trên mặt, mà trên làn da lộ ra ngoài cũng có thể đếm được vài vết thương.

Lâm Tinh Trúc bước về phía trước, người trong phòng như Moses tách biển*, vô thức lùi lại tạo ra một lối đi thông thoáng cho cô.

(Câu chuyện "ông Moses tách nước biển ra làm 2 để đoàn người Do Thái có thể băng qua, sau đó nhấn chìm truy binh Ai Cập" là một phép lạ nổi tiếng trong Kinh Thánh Công Giáo.)

Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen cực kỳ bình thường, chân mang giày boot da ngắn, đế giày và sàn nhà ma sát tạo ra tiếng “cộp cộp” không thể bỏ qua.

"Có vẻ như Kiều tiểu thư rất thích trò chơi cưỡng ép." Lâm Tinh Trúc mở miệng, ý tứ không rõ ràng.

Mọi người trong phòng đều trông có vẻ mơ hồ, chỉ có Kiều Tử Câm là sắc mặt lập tức trở nên xấu xí.

Mắt của cô ta bị Lâm Tinh Trúc đánh vào đêm qua còn đang thâm tím, chỉ là đã được che phủ bởi một lượng lớn kem che khuyết điểm.

Sau cơn đau tột cùng, Kiều Tử Câm càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, lửa giận của sự ghen tuông và phẫn nộ đang bùng cháy và rèn giũa trong trái tim cô, càng lúc càng mãnh liệt.

Không ai biết, cô đã sớm chú ý đến Bạch Hi Anh.

Cô ấy như bông hoa hải đường nở rộ vào buổi sáng, không hề dính bụi bẩn, trong trẻo rạng rỡ, tựa như ánh trăng trên trời cao, xa vời.

Kiều Tử Câm tự biết mình lăng nhăng, trái tim rộng lớn như biển cả có thể chứa cả tỷ con cá, không xứng đáng sở hữu người xinh đẹp trong sáng như vậy, nên cô đã luôn chờ đợi, lặng lẽ quan sát.

Cô nghĩ mình có thể mãi mãi như vậy.

— Cho đến cuối tuần trước.

Không ai biết được sự tuyệt vọng trong khoảnh khắc Kiều Tử Câm biết Lâm Tinh Trúc có được Bạch Hi Anh, và sự giận dữ dâng trào theo sau đó.

Bông hoa hải đường rơi vào bụi trần, khu vườn tinh khiết trong lòng cô hoàn toàn biến mất!

Nếu như ánh trăng đã rơi, không còn trong trẻo như trước, thì tại sao cô không thể?!

Tại sao cô không thể?!

Kiều Tử Câm cắn chặt răng, cơ thể run rẩy không kiểm soát được vì cơn giận dữ cực độ.

"Đúng vậy, tôi rất thích." Kiều Tử Câm nói giọng khàn khàn, cố gắng kìm nén vẻ mặt bình tĩnh với cảm giác lạnh lùng đến rợn người.

"Nhưng tôi yêu thích nhất vẫn là cảm giác hoa đỏ nở rộ trên làn da sạch sẽ." Kiều Tử Câm lộ ra biểu cảm say mê.

Những người xung quanh đều bị thái độ có thể nói là đáng sợ này của cô ta làm cho sợ hãi.

Chết tiệt, mọi người vẫn biết Kiều Tử Câm có một số sở thích nhỏ, sao không ai nhận ra Kiều Tử Câm lại biếи ŧɦái như vậy!

Một số người tương đối bình thường không chịu nổi bầu không khí này, thấy người liên quan không chú ý đến mình, liền cúi người chuẩn bị lẻn ra ngoài một cách lặng lẽ.

Vừa đến cửa, một cánh tay bất ngờ chắn trước mặt.

Cô gái ngẩng đầu lên, gặp phải vẻ mặt nịnh bợ nhưng không vui của Thượng Tằng Nhu.

"……"

Lâm Tinh Trúc nghiêng đầu, bình tĩnh nói: "Thật sao?"

Cô giả vờ suy nghĩ, trong chớp mắt, với tốc độ nhanh như chớp, giật lấy sợi dây thừng trong tay Kiều Tử Câm.

"Làm sao bây giờ, tôi cũng cảm thấy tiếng dây thừng quất trên da thịt rất vui tai." Lâm Tinh Trúc cười tủm tỉm nói.

Tiếng nói vừa dứt, cô vung tay, tiếng dây thừng vang lên, tiếp theo là tiếng đập mạnh trên da thịt vang lên rõ ràng.

"Á ——"

Kiều Tử Câm ôm lấy cánh tay, đau đớn rêи ɾỉ.

Những người khác toàn thân run rẩy, mắt trợn tròn nhìn Lâm Tinh Trúc.

Họ đã thấy gì?

Lâm Tinh Trúc lại đang dùng dây thừng quất Kiều Tử Câm?!

Thượng Tằng Nhu đứng ở cửa, mắt tròn mở to đến nỗi suýt rơi ra ngoài, cô ta không thể tưởng tượng Lâm Tinh Trúc lại ở chỗ này chơi trò này!

Lâm Tinh Trúc còn chưa thấy đủ, cười tủm tỉm đổi tay cầm roi, một lần nữa hạ thêm một vết thương trên người Kiều Tử Câm.

“Phạch!”

“Á ——”

Tiếng kêu đau và tiếng vang gần như phát ra cùng lúc.

Khi Lâm Tinh Trúc vung dây thừng, cô không hề nương tay. Đối xử với người không khác gì cầm thú như Kiều Tử Câm, bất kỳ hành động nương tay nào cũng là sự xúc phạm đối với dây thừng.

Cô lạnh lùng nhìn Kiều Tử Câm đau khổ, không hề dao động.

Lâm Tinh Trúc có thể hiểu mọi người tìm niềm vui trong câu lạc bộ nơi mọi người tự nguyện, nhưng không thể chấp nhận bất kỳ hành vi cưỡng ép và bạo lực nào mà không quan tâm đến ý muốn của người liên quan.

Cái gọi là "sở thích" gì đó!

Dù có sở thích của riêng mình, đó cũng phải là sự tự nguyện của cả hai.

Người phụ nữ quỳ bên cạnh Kiều Tử Câm, từng là một trong những “hàng ngon” mà Lâm Tinh Trúc thường chọn, từng được Lâm Tinh Trúc sủng ái, vì thế Kiều Tử Câm tìm đến cô ấy để trút giận cũng là điều dễ hiểu.

Lâm Tinh Trúc trên đường đến đây từ miệng Thượng Tằng Nhu biết được, Kiều Tử Câm cũng đã đến đây vài ngày trước, tìm một số "hàng ngon" mà Lâm Tinh Trúc từng chọn, còn cô ta chọn để làm gì thì không cần phải nói ra cũng biết.

Cô nghiêng đầu, cúi xuống giúp người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, ra hiệu cho cô trước tiên rời đi.

Sau khi nạn nhân đi, Lâm Tinh Trúc đứng thẳng lên, quét mắt qua mọi người, tay cầm lấy cán dây thừng màu đen, hỏi một cách thờ ơ: "Trận đấu có hay không?"

Mọi người: "……"

Họ vô thức liếc nhìn Kiều Tử Câm đang rêи ɾỉ đau đớn, đồng loạt lắc đầu.

“Chát.” Lâm Tinh Trúc vung dây thừng, không quan tâm đi qua Kiều Tử Câm đang mềm nhũn, tiến về phía Thượng Tằng Nhu đang đứng gác cửa.

Thượng Tằng Nhu, người chứng kiến tất cả, mặt hơi cứng đờ: "……Tinh, Tinh Trúc."

Dường như có ánh mắt từ bên ngoài nhìn vào, Lâm Tinh Trúc nghiêng đầu, một tia sáng nhỏ bé phản chiếu vào đáy mắt màu hổ phách của cô, trong trẻo và thuần khiết.

"Đóng cửa lại đi." Cô nhẹ nhàng nói.