Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạc Lai Khuynh Thời

CHƯƠNG 5: PHIM HÀN

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa kỳ nghỉ sau của Cố Thời Hạc dùng để xem phim Hàn Quốc cùng với Cố Thời Khuynh.

Nhìn dọc nhìn ngang cũng không có việc gì làm, ngồi xem thời sự lại rất chán, thôi thì cứ xem phim Hàn Quốc khiến tâm trạng người ta vui sướиɠ hoặc buồn bã đau khổ vậy.

Cố Thời Hạc và Cố Thời Khuynh xem tổng cộng ba bộ phim Hàn, đó là “My Girl”, "Ngôi Nhà Hạnh Phúc" và "Vì Sao Đưa Anh Tới".

"My Girl" và "Ngôi Nhà Hạnh Phúc" là những phim Mai Hoạ Tuyết thích xem thời còn trẻ. Hồi đó, Cố Thời Hạc cũng từng ngồi xem với Mai Hoạ Tuyết.

Bây giờ mở ra xem với A Khuynh cũng không tệ.

Và "Vì Sao Đưa Anh Tới" là bộ phim truyền hình Hàn Quốc kinh điển nhất trong những năm gần đây. Bộ phim Hàn Quốc này được quay vào mùa đông. Khi phóng viên truyền hình phỏng vấn các diễn viên trong phim, một nam diễn viên đã nói: "Hy vọng có thể mang đến hơi ấm cho mọi người vào mùa đông lạnh giá này." Đây thật sự là bộ phim Hàn Quốc khiến người ta cảm thấy ấm áp nhất.

Bộ phim được mở lên xem đầu tiên là "My Girl". Đây là câu chuyện giữa kẻ giả danh em gái Joo Yoo Rin, và người thừa kế tập đoàn khách sạn Seol Gong Chan.

Mở đầu câu chuyện, Joo Yoo Rin gặp Seol Gong Chan trên chiếc máy bay chuẩn bị cất cánh để cho những du khách đến muộn lên máy bay. Sau đó, cô giả vờ tông vào xe của Seol Gong Chan và ngất xỉu để trốn nợ ở đảo Jeju. Seol Gong Chan tới đảo Jeju là để tìm người em gái thất lạc nhiều năm của anh, hoàn thành ước nguyện của ông nội đã lâm bệnh nặng.

Tập phim thứ hai, cảnh để lại ấn tượng sâu sắc nhất với Cố Thời Khuynh là cảnh Joo Yoo Rin ăn vạ Seol Gong Chan, nằm trên sô pha văn phòng, giả bộ ngủ không chịu rời đi. Seol Gong Chan chuẩn bị tan tầm không làm cách nào để gọi cô dậy được: “Chỗ này là văn phòng, dậy, dậy. Cô Joo Yoo Rin, này, mở mắt ra.” Anh nhìn cô gái đang giả vờ ngủ rành rành. Có người đã nói, không thể nào đánh thức được một người đang giả vờ ngủ. Seol Gong Chan thở dài: “Da mặt dày thật.” Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Đúng là ngủ ở đây tốt hơn đôi chút so với nằm lay lắt ngoài sảnh khách sạn. Sáu giờ sáng mai phải đi làm, cứ về trước đi đã.” Khi anh xách chiếc cặp của mình lên sắp rời đi, anh quay đầu nhìn lại khuôn mặt đang say ngủ của cô gái rồi điều chỉnh điều hòa trong phòng từ 22°C lên nhiệt độ phòng 26°C.

Hành động nhỏ này đã khiến Cố Thời Khuynh cảm động. Seol Gong Chan này cũng là người dịu dàng giống như anh vậy.

Nhạc nền của đoạn này cũng rất êm tai. Hồi nhỏ, Cố Thời Hạc rất ấn tượng với nhạc nền của đoạn phim này, sau này lớn lên đi tìm tên bài hát, bài nhạc có tên là "About 30 Times".

‘Một ngày nào đó

Anh chỉ có thể ngây ngốc

Nhìn em

Với nỗi đau quằn quại khi ấy

Anh không thể nói nên lời

Dù cho đó chỉ là một câu đơn giản

Rằng

Xin em đừng rời xa anh

Nhưng dường như chẳng có gì thay đổi

Anh luôn muốn

Đánh cược một lần

Vì đó là điều cuối cùng anh có thể làm

Nếu không có anh, liệu em sẽ ra sao?

Liệu em sẽ cảm thấy muộn phiền

Hay là đau đớn đến chết đi sống lại?

Anh thật sự rất lo lắng cho em

Em biết anh không làm được

Nếu thực tế giống như vậy thì tốt rồi

Dù là mười lần, hay hai mươi lần

Hay ba mươi lần đi chăng nữa

Anh vẫn sẽ ghét em

Nếu không có anh, em sẽ ra sao?

Sẽ cảm thấy

Phiền muộn

Hay là đau đớn đến chết đi sống lại?

Anh thật sự

Lo lắng cho em

Nhưng em biết không? Anh không thể

Nếu thực tế được như vậy thì tốt rồi

Dù là mười lần, hai mươi lần

Hay ba mươi lần đi chăng nữa

Anh vẫn sẽ ghét em.’

Giọng hát trầm ấm cuốn hút của người đàn ông chầm chậm vang lên. Giai điệu của bài hát sâu lắng động lòng người, tựa như ánh đèn màu cam mờ nhạt buổi đêm hắt lên người ấy, khiến lòng ta dâng lên một nỗi thương cảm man mác, lại thấp thoáng đâu đó cảm giác hoài niệm nhớ mong. Nó cũng giống như một ly cà phê thơm nồng đắng nhẹ, khiến ta nhớ về người năm xưa…

Nếu ca khúc "The Mermaid Who Love A Shark" kinh điển là ca khúc đại diện cho nỗi lòng của Joo Yoo Rin, thì ca khúc "About 30 Times" kể trên là ca khúc nói lên tâm trạng của Seol Gong Chan. Bởi vì tất cả những cảm xúc như yêu Joo Yoo Rin nhưng lại không thể được ở bên nhau đồng cam cộng khổ, cuối cùng bị ép phải rời xa người mình thương trong tình cảnh bất đắc dĩ và lâm li bi đát đến khôn cùng… đều được thuật lại qua ca khúc này.

May rằng, cuối bộ phim vẫn là một cái kết viên mãn.

Sau khi trải qua một loạt sự việc, Seol Gong Chan quyết định nhờ Joo Yoo Rin giả làm em gái mình. Nhưng ban đầu Joo Yoo Rin không đồng ý: “Nhờ tôi đóng giả em gái đã qua đời sao? Lương tâm tôi không cho phép.” Nhưng rồi cô vẫn mềm lòng chấp nhận lời đề nghị của anh, đóng giả làm em gái Seol Gong Chan.

Trong những ngày sống chung với nhau, Joo Yoo Rin đã đem lòng yêu Seol Gong Chan, nhưng cô lại không thể nói cho anh biết. Một đêm nọ, Joo Yoo Rin mua say ở một tiệm cơm nhỏ ven đường, nam thứ Seo Jung Woo đi tới: “Gong Chan thật sự tốt như vậy sao?”

“Mới đầu mình cũng không thích anh ta, nhưng vì cuộc sống mưu sinh khó khăn, mình mới đeo bám lấy anh ta. Seol Gong Chan đối xử với mình rất tốt, vì thế mình đồng ý làm em gái anh ta. Anh ta thật sự đối xử với mình như anh em ruột thịt đối xử với nhau, nhưng thật ra mình không phải là em gái. Mình rất thích Seol Gong Chan, nên không thể nào tiếp tục làm em gái anh ta được…”

“Joo Yoo Rin.”

“Seol Gong Chan, rất xin lỗi. Thích anh, tôi thật sự cảm thấy mình có lỗi với anh.”



Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Joo Yoo Rin vang lên, Seo Jung Woo cầm điện thoại lên thì thấy màn hình hiển thị tên của Seol Gong Chan. Cậu thoáng nhìn qua cô gái đã say quắc cần câu, nói với bác gái tiệm cơm: “Bác gái ơi, đây là người tới đón cô ấy, phiền bác nói địa chỉ cho anh ấy nhé.”

“Được rồi.”

Màn hình chuyển tiếp đến hình ảnh Seol Gong Chan mặc áo khoác dài kẻ caro đen trắng vội vã chạy ra ngoài khách sạn, trông thực sự rất đẹp trai, Cố Thời Khuynh nghĩ vậy. Cậu lén nhìn người cũng đang chăm chú xem Seol Gong Chan chạy vội vàng, Cố Thời Hạc. Có điều… anh vẫn đẹp trai hơn một xíu. Không biết anh mặc áo khoác dài vào sẽ trông như thế nào nhỉ? Nhất định sẽ rất tuấn tú.

Seol Gong Chan đi vào tiệm cơm nhỏ, thanh toán tiền hộ Joo Yoo Rin. Thừa dịp anh đang nói chuyện điện thoại với dì, Joo Yoo Rin loạng choạng chạy ra ngoài, bất chợt nhìn thấy một ngôi sao treo trên đỉnh cây thông Noel cách đó không xa.

“Ngôi sao!” Hai mắt Joo Yoo Rin sáng ngời. Cô chạy thoăn thoắt trèo lên cái thang bên cạnh cây thông Noel.

Bấy giờ Seol Gong Chan phát hiện ra không thấy Joo Yoo Rin đâu, anh lo lắng chạy ra ngoài, rất nhanh đã nhận ra cô gái đang cố gắng trèo lên cây thang: “Joo Yoo Rin, nguy hiểm!”

“Hái được sao, tôi hái được sao ~~~”

“Biết rồi, tôi biết rồi, đồ ngốc nhà cô đừng nhúc nhích.” Seol Gong Chan vội vàng chạy tới dưới cây thang.

Joo Yoo Rin đứng trên bậc thang, ôm ngôi sao trong ngực mà mỉm cười với Seol Gong Chan: “Tặng ngôi sao này cho Seol Gong Chan nhé?”

“Nếu ngôi sao này rơi xuống, anh có đỡ nó nó không?” nói xong, cô Joo Yoo Rin đứng thẳng người không được, không cẩn thận ôm ngôi sao ngã xuống.

Seol Gong Chan đứng dưới dang rộng hai tay, vững vàng ôm lấy cô.(Ngọc Anh x T Y T)

Đây là một trong những cảnh nổi tiếng mà Cố Thời Hạc vô cùng yêu thích.

Người đàn ông đỡ được ngôi sao của anh ấy, vẫn chưa buông tay.

Joo Yoo Rin không chịu được cảm giác lừa gạt người khác nên tránh khỏi người Seol Gong Chan. Cô hẹn gặp Seol Gong Chan ở một nhà hàng trong toà nhà cao tầng, nhưng Seol Gong Chan đã đến muộn.

Lúc này, Seol Gong Chan đang đứng trước cửa thang máy bằng kính trong suốt ở tầng dưới cùng của tòa nhà. Anh mở điện thoại ra, trên màn hình là chân dung đáng yêu của Joo Yoo Rin mà cô đã đặt. Sau khi đóng điện thoại lại, anh mở miệng lẩm bẩm nói: “Để cô ấy đi…” Rồi lại mở điện thoại, nhìn cô gái đáng yêu trên màn hình: “Không để cô ấy đi…” Rồi lại đóng điện thoại, nhắm hai mắt: “Nên để cô ấy đi…” Mở điện thoại: “Đừng để cô ấy đi.” Đóng điện thoại: “Nên để cô ấy đi…” Lúc này, Joo Yoo Rin đã đi thang máy xuống đến trước mặt anh: “Không muốn… để cô ấy đi.”

Nhạc nền của phân đoạn này là bài "The Mermaid Who Love A Shark" kinh điển.

‘Tuy rằng khó giải thích bằng lời

Nhưng có lẽ ngay từ lần đầu ta gặp gỡ

Em đã biết rằng

Mình sẽ tổn thương nếu để anh tới kế bên

Đừng quá bất ngờ

Cũng đừng động lòng

Đừng đau khổ

Vì tình yêu này cũng sẽ mang đến những hờn giận và buồn chán

Dù cho bình thường

em cũng khao khát có một tình yêu như vậy

Anh có hiểu tấm lòng của em không?

Tuy rằng em ghét anh cứ giả vờ như không hiểu

Muốn buông đôi tay rời đi

Nhưng anh cũng biết rằng

Em không thể sống thiếu anh

Không muốn trở thành gánh nặng của anh

Thời gian của hiện tại ở bên cạnh anh

Đã tổn thương em

Anh muốn nói ra điều khác

Nếu em nói câu yêu người trước

Vẻ mặt của người sẽ ra sao

Khiến em rất tò mò

Dù bình thường

Em cũng khao khát một tình yêu như vậy

Anh hiểu rõ em nghĩ gì

Tuy em ghét anh cứ làm như chả hay biết

Muốn buông tay anh ra

Nhưng anh cũng biết rằng

Em không thể không có anh

Em không muốn trở thành gánh nặng của anh

Thời gian ở cạnh anh

Làm em đau khổ

Chỉ khi em thốt ra lời yêu

Anh mới hiểu được lòng em sao?

Tuy em ghét anh cứ làm bộ như chẳng hay biết

Muốn buông đôi tay người

Nhưng anh cũng biết rằng

Em không thể sống mà mất anh

Em không muốn trở thành gánh nặng của anh

Ở bên cạnh anh

Làm em đau đớn.’

Giai điệu đẹp đẽ động lòng người như đang rủ rỉ nỗi bi thương và bế tắc của Joo Yoo Rin.

Cửa thang máy mở, Joo Yoo Rin bước ra ngoài: “Tuy rằng tới muộn lắm rồi, nhưng thôi vẫn coi là đã tới. Tiện đây tôi cũng nói thẳng, Seol Gong Chan…” Seol Gong Chan cắt ngang lời cô nói: “Nếu cô muốn nói là “cô muốn rời đi”, vậy thì được thôi, tôi để cô đi.”

Nhưng rốt cuộc vẫn không thể đi bởi vướng phải đủ loại nguyên nhân.

Tập tám, Seol Gong Chan và Joo Yoo Rin ra ngoài đi chơi cùng nhau. Kẻ lừa đảo Joo Yoo Rin nói dối Seol Gong Chan rất nhiều, nhưng lần nào Seol Gong Chan cũng thử: “Seol Gong Chan, đây là lần cuối cùng.” Kẻ lừa đảo Joo Yoo Rin vui vẻ nói bên tai Seol Gong Chan: “Anh thầm nghĩ đến một người trong lòng rồi đếm đến năm. Nếu người kia xuất hiện, anh sẽ thích cô ấy.”

“Cô chỉ doạ tôi nhảy dựng lên thôi.”

Seol Gong Chan phản bác lại. Sau đó Joo Yoo Rin chạy đi mua khoai lang nướng. Seol Gong Chan tìm thế nào cũng không thấy Joo Yoo Tin, anh sốt ruột nhìn xung quanh, cuối cùng đánh phải dừng lại, miệng đếm số: “Một.”

“Hai.”

“Ba.”

“Bốn.” Anh nhắm hai mắt lại.

“Năm.” Hai mắt bất chợt mở ra, tất cả bóng đèn trang trí từ xa đều sáng lên, đẹp đẽ vô cùng. Anh liếc mắt một cái đã tìm được cô gái đang nở nụ cười tươi rói, lung linh dưới ánh đèn.

“Joo Yoo Rin, cô điên rồi à?” Anh không tin được nhìn cô gái nở nụ cười trước mắt, lẩm bẩm trong miệng.

Đây cũng là một trong những phân cảnh nổi tiếng mà Cố Thời Hạc cực kỳ yêu thích.

“Xa như vậy mà nhìn một cái đã thấy luôn, chứng tỏ rằng trong mắt anh ấy chỉ có cô ấy thôi.” Cố Thời Khuynh bình luận một câu.

Cố Thời Hạc nghe thấy thế, mỉm cười: “Đúng vậy, anh nhớ đến một câu: ‘Bất chợt quay đầu lại, người đang đứng dưới ngọn đèn chập chờn’. Ý rằng trong lúc lơ đãng quay đầu lại, người kia vẫn đứng nơi ánh đèn thưa thớt, trong khi nữ chính thường đứng ở nơi rực rỡ ánh đèn như một lẽ đương nhiên. Ý anh muốn nói là trong khoảnh khắc Seol Gong Chan vô tình quay đầu lại, nháy mắt đã nhận ra Joo Yoo Rin.”

“Dạ.”



Khi Joo Yoo Rin rời đi, Seol Gong Chan đến sân bay tìm cô. Vài câu nói của anh đã khắc sâu trong lòng người xem: “Tôi nên đi cùng cô ấy, có lẽ tôi nên đi cùng cô ấy một cách đường đường chính chính. Có chết cũng phải đường đường chính chính!”



Kết thúc câu chuyện, Seol Gong Chan và Joo Yoo Rin ôm hôn nhau trong thang máy. Câu chuyện mở ra kết thúc hạnh phúc.

“Anh ơi, em thích câu chuyện này.”

Thích Seol Gong Chan, thích sự ga lăng, dịu dàng, tốt bụng của anh ấy… Mà anh lại có rất nhiều điểm giống với Seol Gong Chan, cũng dịu dàng tốt bụng giống như vậy… Cố Thời Khuynh thầm nghĩ.

“Anh rất vui vì A Khuynh thích câu chuyện này, vì anh cũng thích nó.”

"Ngôi Nhà Hạnh Phúc" là bộ phim duy nhất trong số ba bộ phim được quay vào mùa hè, cũng khá hay.

Bộ phim cuối cùng đó là "Vì Sao Đưa Anh Tới", kể về câu chuyện tình yêu giữa Do Min Joon, một người ngoài hành tinh đã ở trên trái đất hơn 400 năm và Cheon Song Yi, nữ thần quốc dân.

Lần gặp gỡ đầu tiên của hai người là ở trong thang máy, Cheon Song Yi hiểu lầm rằng Do Min Joon là paparazzi đang theo dõi cô, nhưng cuối cùng cô nhận ra đó lại là hàng xóm của mình, mặt mũi như bị vứt ra ngoài Thái Bình Dương cho cá mập ăn. Nhân duyên trời định của cả hai cũng bắt đầu từ đó.

Sau đó Cheon Song Yi lại phát hiện ra Do Min Joon là giáo sư đại học của cô. Cô muốn không nộp bài tập nhưng bị từ chối, vì thế cô gọi trợ lý nộp hộ cô, bị Do Min Joon chấm không điểm. Cheon Song Yi vì thế tức tối tìm rượu giải sầu. Lúc về nhà vì uống say mà chạy đến nhà của Do Min Joon. Cheon Song Yi nhắn Lee Hwi Kyung đến đón cô. Lúc chuẩn bị về Cheon Song Yi làm rơi túi tiền, ngày hôm sau Do Min Joon nhận ra túi tiền cô đánh rơi, trong lúc mở ví ra xem, bắt gặp cô gái trong ảnh chụp gia đình, cảm thấy rất quen thuộc. Trông cô ấy giống người mình mới gặp bốn trăm năm trước y đúc.

Hơn bốn trăm năm trước, khi Do Min Joon mới tới trái đất, gặp được một cô gái cứu anh rồi hai người chạy trốn cùng nhau. Hôm nay, đầu mùa tuyết, cô gái đưa một tay ra hứng những bông tuyết rơi lả tả: “Tuyết rơi đầu mùa… Ngài biết không, ở đất nước Triều Tiên này, khi tuyết đầu mùa rơi, bất kỳ lời nói dối nào đều được tha thứ, thậm chí có nói dối vua cũng không bị truy cứu.” Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Đại nhân, ta muốn nói vài điều.” Do Min Joon còn chưa hiểu ngôn ngữ của người trái đất như thế nào, đành nghi ngờ nhìn bóng dáng nàng: “Thật ra, ta… chót đem lòng yêu thương đại nhân. Ta rất muốn lớn nhanh nhanh, để ngài thấy được dáng vẻ đẹp đẽ của ta sau khi trưởng thành.” Do Min Joon hơi giật mình, cô bỗng nhoẻn miệng cười: “Ta đùa đó, doạ ngài rồi sao? Ta vừa nói rồi mà, hôm nay, bất kỳ lời nói dối nào đều được tha thứ.” … Đáng tiếc rằng sau này cô gái lại vì bảo vệ người đàn ông, vì chắn mũi tên giúp anh mà qua đời.

Bây giờ, cuối cùng Do Min Joon cũng gặp được cô gái lúc trước như lời cô nói, dáng vẻ đẹp đẽ sau khi trưởng thành của cô tựa như lời phán quyết của số mệnh.

Sau đó, Do Min Joon giúp Cheon Song Yi rất nhiều, anh cũng dần nảy sinh tình cảm với Cheon Song Yi sau ngày tháng sống cạnh cô. Nhưng anh không thể bày tỏ, bởi vì anh là người ngoài hành tinh, lại bởi vì, chỉ ba tháng nữa thôi, anh sẽ phải rời khỏi tría đất.

Do Min Joon Hiện tại, Đô Mẫn Tuấn rốt cuộc gặp được lúc trước nữ hài theo như lời, chính mình sau khi lớn lên mỹ lệ bộ dáng, số mệnh chú định dường như.

Do Min Joon cứu được Cheon Song Yi trên du thuyền. Anh dùng phép dịch chuyển tức thời bay đến bên Cheon Song Yi và ôm cô vào lòng để cô tránh khỏi chiếc bể kính do người trên tầng ác ý ném xuống. Do Min Joon lao xuống từ vách đá, ngăn xe của Cheon Song Yi lại, sau đó phải vào khoa cấp cứu rửa ruột vì Cheon Song Yi… Mỗi lần Cheon Song Yi gặp nguy hiểm thì vẻ ngoài của Do Min Joon đều đẹp đẽ đến lạ thường.

Cheon Song Yi cũng từng chút phải lòng giáo sư của mình. Cô tỏ tình với anh trên ban công, thế nhưng giáo sư lại lẳng lặng nhìn cô, không nói câu gì.

Hôm nay, Do Min Joon muốn đi câu cá, Cheon Song Yi cũng cùng đi với anh. Hai người đi đến một hồ nước trắng xóa bị đóng băng và phủ một lớp tuyết dày. Cheon Song Yi vui vẻ trượt băng ở trên mặt hồ, cô bổ nhào vào lưng Do Min Joon. Anh dường như không thể chịu đựng được kiểu tình yêu định mệnh không có kết quả này nên đã dừng hành động đào lỗ phá băng, nắm chặt lấy tay cô, bắt cô phải xoay người lại đối diện với mình, nói với cô: “Em tới nơi này vì muốn nghe câu trả lời của tôi sao?”

“Không phải, là vì em muốn ở bên cạnh thầy. Có điều… em cũng muốn nghe câu trả lời của thầy.”

“Vậy à? Vậy tôi nói cho em biết, tôi cho em câu trả lời. Nếu em nghe không rõ, tôi sẽ nói rõ ràng cho em. Tôi rất ghét em. Em cứ quấy rầy không dứt như vậy khiến tôi ghét càng thêm ghét.”



“Thì? Thầy muốn em phải làm như thế nào đây?”

“Muốn em đi cho khuất mắt tôi.”

Cheon Song Yi bất ngờ nghe được những lời tàn nhẫn từ chính miệng người mình yêu mà không kịp phòng bị trước, nước mắt lăn dài xuống má: “Thế nhưng, vì sao em luôn cảm thấy thầy đang nói dối nhỉ?” Sau đó mất mát gục đầu xuống, xoay người rời đi.

Do Min Joon si ngốc âu yếm nhìn dáng vẻ của cô gái, bất chợt nhắm nghiền hai mắt, những mảnh bông tuyết rơi xuống đột nhiên lơ lửng giữa không trung.

Thời gian đứng yên.

Giáo sư sử dụng siêu năng lực chậm rãi đi đến bên cạnh cô gái, sau đó cẩn thận nắm lấy tay cô, cúi người xuống, tới gần cô gái từng chút một rồi hôn lên môi cô. Màn hình lia ra góc xa, cả đất trời dường như chỉ còn mỗi anh và cô.

Đây là cảnh hôn dưới tuyết Cố Thời Hạc thích nhất.

Cheon Song Yi trong phim này thích ăn gà rán với bia. Lúc Cố Thời Hạc xem phim cùng Cố Thời Khuynh cũng có hai hộp gà rán và coca, để bên cạnh vừa ăn vừa xem. A Khuynh cìn quá nhỏ nên không uống được rượu, mà Cố Thời Hạc cũng không biết uống rượu, nên anh đã đổi bia thành coca ngọt ngào.

Cố Thời Khuynh học theo cách anh đeo găng tay dùng một lần, cẩn thận xé một miếng gà rán nhỏ, sau đó chấm vào bột nêm thì là và tiêu đen, cho vào miệng, lớp vỏ bên ngoài giòn ngon, thịt gà bên trong mềm, vị cay cay của thì là và tiêu đen vỡ tan trong miệng rất kí©h thí©ɧ vị giác. Đây là lần đầu tiên Cố Thời Khuynh ăn gà rán.

Cheon Song Yi vì gặp sự cố khi đóng phim mà phải nằm viện. Do Min Joon nhớ cô, muốn gửi tin nhắn cho cô, gõ gõ xoá xoá rồi rốt cuộc để lại một dòng chữ: [Tôi rất nhớ em.], nhưng anh vẫn không dám gửi cho cô. Cuối cùng thế nào lại run tay ấn nhầm phải nút gửi đi… Anh nhanh chóng dịch chuyển đến bệnh viện và sau đó dừng thời gian lại, xoá tin nhắn kia đi.

Không dám tới gần, không dám đυ.ng vào, tin nhắn gửi rồi cũng chỉ dám xoá đi trong âm thầm. Thế nhưng: “Tôi rất nhớ em.”

Cheon Song Yi đi đóng phim, đạo diễn nói với cô ấy rằng phần của cô ấy sẽ được quay sau, vì vậy Cheon Song Yi vào một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi. Thế mà đến tối rồi vẫn chưa có ai gọi cô dậy, tất cả mọi người đều đi hết. Cô rời khỏi căn phòng nhỏ, bước xuống thềm đá, vừa đi vừa oán giận. Đột nhiên cô bước hụt một chân, có một bàn tay đỡ cô lại kịp thời, là Do Min Joon.

“Chẳng phải thầy đã đi rồi sao?”

“Tôi chờ em.”

“Vì sao? Vì sao phải chờ tôi?”

“Vì tôi… muốn bảo vệ em.”

“Bảo vệ cái gì chứ? Đầu óc tôi mụ mị, thầy phải nói rõ ràng hơn tôi mới hiểu được. Vì sao thầy đối xử với tôi như vậy? Thầy giải thích cho tôi nghe đi.” Do Min Joon muốn nói rồi lại thôi. Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh, Cheon Song Yi nói: “Do Min Joon, thầy là tình thánh hả? Hay thầy cho rằng làm lòng người lên xuống thất thường là thú vui? Sau khi khuấy loạn hồ nước xuân, thầy lại nói gì mà xin lỗi đã làm em hiểu làm, gì mà vì em giống với bạn gái cũ của tôi. Thầy đành lòng biến tôi thành đứa ngốc như thế sao?” Nói đoạn cô quay đầu, dứt khoát rời đi, đi được một nửa lại bất chợt quay người lại: “Thầy nói chưa từng có mà, không phải sao? Thầy nói một lần cũng chưa từng có mà đúng không? Thầy nói thầy chưa bao giờ thích tôi, chưa bao giờ động lòng vì tôi, chưa bao giờ thật sự lo lắng cho tôi, cũng chưa bao giờ nghĩ đến tương lai ở bên cạnh tôi mà, thầy nhớ không? Chẳng phải tôi chỉ là vật thay thế cho người phụ nữ kia thôi sao?” Nói xong lại quay đầu đi tiếp. Đi được vài bước thì dừng lại, xoay người: “Tôi sợ thầy không hiểu rõ chính bản thân mình, nên bây giờ tôi và thầy vạch rõ ra với nhau. Rằng hiện tại tôi cũng ghét thầy, Do Min Joon. Cái loại như thầy, ghét càng thêm ghét, vì vậy xin thầy đừng xuất hiện trước mắt tôi, à không, xin hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi đi. Làm ơn đó.” Nói xong liền quay đầu bước đi.

Nghe những lời nói tổn thương như vậy từ người con gái mình yêu, trái tim Do Min Joon đau nhói không thôi. Anh si ngốc nhìn hình bóng của cô gái. Cheon Song Yi mới đi không được vài bước thì đang chợt phát hiện căn phòng vốn tối om lần lượt được thắp sáng bằng đèn màu. Cô ngó nghiêng xung quanh, trong phút chốc, toàn bộ đèn đều sáng lên, không cần nói cũng biết là ai làm.

Cheon Song Yi quay người lại. Do Min Joon dùng ánh mắt điều khiển cô bay lên, nhào vào ngực anh.

“Thầy đang… làm cái gì vậy?”

“Là chuyện ích kỷ nhất tôi có thể làm với em.” Nói xong, anh cúi người xuống, hôn lên môi Cheon Song Yi.

Một nụ hôn thật dịu dàng.

Khi Cố Thời Khuynh xem đến đoạn này, cậu cũng cảm thấy mình dường như đang say đắm trong tình yêu, cảm giác như đang bị một người dịu dàng hôn môi. Khuôn mặt cậu đỏ lựng, sau đó nhích gần anh thêm một chút. Phim Hàn dường như có loại ma thuật khiến người xem cũng cảm thấy rằng họ đang chìm trong một tình yêu cuồng nhiệt.

Kết thúc câu chuyện, Do Min Joon đã rời trái đất được ba năm, Cheon Song Yi mặc một bộ váy trắng tham gia liên hoan phim Hàn Quốc 2017. Khi cô đang bước trên thảm đỏ thì bỗng nhiên đèn flash từ phía đám đông dần trở nên yên lặng.

Thời gian cũng đứng lại.

Bóng dáng quen thuộc trong chiếc áo dạ dài đen bảnh bao đó chậm rãi bước về phía cô từ lối vào thảm đỏ.

“Anh đã nói rồi, em không được phép ăn mặc hở hang như vậy.” Do Min Joon đến bên Cheon Song Yi, vội vàng cởϊ áσ dạ quấn chặt lấy cô.

Cheon Song Yi không tin vào mắt mình, cẩn thận đưa tay ôm lấy mặt của Do Min Joon: “Do Min Joon.”

Do Min Joon cũng đưa tay lau đi nước mắt của cô: “Đúng vậy, là anh đây.”

Nhìn vẻ mặt không tin nổi của Cheon Song Yi, anh lại dịu dàng nói lại một lần nữa: “Là anh đây.”

Cheon Song Yi ôm chầm lấy Do Min Joon.

“Xin lỗi em, anh về muộn nhỉ?” Do Min Joon ôm cô và nói.

Họ hôn nhau say đắm. Khi thời gian đóng băng kết thúc, mọi người kinh ngạc nhìn cặp đôi đang hôn nhau trên thảm đỏ, đèn flash không ngừng nhấp nháy. Cách đó không xa, màn hình chiếu hình ảnh hai người đang hôn nhau...

Cuối cùng, Do Min Joon đã có thể trở lại trái đất thường xuyên, thời gian anh ở lại trái đất cũng càng ngày càng dài hơn… Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng anh cũng có thể ở bên cạnh người con gái mình yêu.

“Anh ơi, câu chuyện này là câu chuyện rất ấm áp.” Xem xong rồi, Cố Thời Khuynh vẫn dựa đầu vào vai Cố Thời Hạc, lười nhác nói. Từ lần trước vô tình dựa vào vai anh ngủ, anh giống như đã thầm đồng ý cậu làm động tác này.

“Đúng vậy, A Khuynh cũng thích câu chuyện này sao?” Cố Thời Hạc xoa đầu cậu, hỏi.

“Dĩ nhiên là thích rồi.”

Được xem phim Hàn Quốc cùng với anh là một niềm hạnh phúc vô bờ đối với cậu.

Đó là trải nghiệm hạnh phúc, mà dù có tốn cả đời cậu cũng sẽ không quên được.

Tác giả có lời muốn nói: “Ngả mũ trước hai bộ phim truyền hình Hàn Quốc tôi thích nhất! (Tôi sẽ không thừa nhận rằng tôi đã viết thêm rất nhiều tình tiết của phim truyền hình Hàn Quốc vào chương này để tỏ sự ngưỡng mộ và cũng để bù số từ, ừm, là để bày tỏ sự ngưỡng mộ thôi!!! :))
« Chương TrướcChương Tiếp »