Chương 20: Hiểu.

Sau tám giờ lửng lơ ở trên trời xanh, cuối cùng hai chị em cũng đến được điểm dừng chân.

Theo lời Hắc Kha thì có lẽ đây chính là căn biệt thự nhỏ mà hắn chuẩn bị cho hai chị em. Một căn biệt thự nhỏ sương sương bằng tòa lâu đài thôi.

Không những vậy, Hắc Kha còn chuẩn bị một màn chào đón l*иg lộn cho hai chị em ngay trên sân thượng của biệt thự.

Hàng trăm con người mặc vest đen đang đứng xếp hàng chờ đợi cả hai hạ cánh.

"Hai vị là Hắc Huyền và Hắc Diệu?"

"Phải."

"Tôi là Vu Minh, là quản gia của căn biệt thự này ạ".

"Ừm, chào anh."

"Kha lão đại có căn dặn, sau khi hai vị đáp xuống phải ở đây nghỉ ngơi xong mới được phép đi làm nhiệm vụ. Mời hai vị đi theo chúng tôi."

Hắc Huyền gật đầu một cái rồi bế Hắc Diệu lên, khoác đồ, đi theo hắn.

"Xin hãy để chúng tôi xách đồ ạ."

"Không cần đâu."

"Huyền lão đại xin đừng làm khó chúng tôi."

"Huyền lão đại?"

Hắc Diệu hơi hoang mang về cách gọi của bọn họ.

"Kha lão đại có dặn, chỉ cần hai vị xuất hiện, thì hai vị chính là lão đại của chúng tôi, tất cả những người ở đây đều phải nghe theo chỉ thị của Huyền lão đại và Diệu lão đại."

"Oh. Vậy đây."

Hắc Huyền liền đưa balo của mình cho Vu Minh cầm, còn em thì tiếp tục từ chối.

Để tránh bị phát hiện, Vu Minh cẩn thận cho đóng mái vòm để che đi chiếc trực thăng. Sau đó mới đưa hai chị em Hắc Huyền xuống dưới.

"Đây là phòng nghỉ mà chúng tôi sắp xếp." Vu Minh cúi người, đưa tay mời.

Hắc Huyền và Hắc Diệu gật đầu, "ừm" một tiếng, nhưng vẫn không đi vội vô trong, họ muốn nán lại xem qua căn nhà một lượt.

Nhìn sơ qua thì căn nhà này cũng chỉ là một căn biệt thự xa hoa bình thường. Màu chủ đạo của nó là vàng kem và trắng. Cả ngôi biệt thự được bài trí theo truyền thống người Italy. Mọi thứ ở đây đều được sắp xếp đối xứng, kể cả bàn ghế, tường, tượng, hay cầu thang cũng vậy. Toàn bộ đồ trong biệt thự đều được làm từ gỗ quý và vàng nguyên chất. Đến những trùm đèn ở trên trần của mỗi gian phòng cũng không ngoại lệ.

"Có chuyện gì sao thưa Huyền lão đại?"



"Không có gì."

"Vậy xin lời hai vị lão đại vô trong nghỉ ngơi."

Hai chị em, bốn mắt nhìn nhau, nhún vai một cái rồi cười, đồng thanh ra lệnh.

"Các người lui xuống đi, bao giờ chúng tôi cần gì sẽ gọi."

"RÕ!"

Vu Minh cùng toàn bộ đàn em có mặt ở đó nghe lệnh, lập tức cúi người. Tất cả nhanh chóng đi xuống nhà dưới, đợi chỉ thị.

Hắc Huyền mở cửa ra, đi vô trong. Hai chị em ngay lập tức bị choáng ngợp về căn phòng này.

Một căn phòng được trang trí theo cách flex của những ông hoàng. Tường sơn bóng vàng kem, bên trên trần cũng được treo trùm đèn. Trên tường còn treo tượng gỗ đầu của một con vật lạ. Xung quanh bốn góc tường là tượng của những con rồng.

Tiếp đó là chiếc giường gỗ to rộng đặt chính giữa sát tường của căn phòng. Bên cạnh giường còn đặt một cái tủ đầu giường, kèm theo một máy chơi đĩa loa kèn cổ, nếu không nhầm thì nó được đúc bằng vàng khối nguyên chất. Bên cạnh tủ đầu giường là cửa sổ lớn, có thể nhìn ra biển.

Cuối cùng là bộ bàn tròn hai ghế nhỏ được đặt ngay giữ căn phòng, bên cạnh là một bộ sofa lớn và chiếc tủ quần áo. Nhìn sơ cũng biết, tất cả nội thấy tròn đây đều làm từ gỗ ngọc am.

"Tên Hắc Kha này cũng biết chăm sóc cho chị em mình quá ha?"

"Một trong những người nắm giữ mạch máu kinh tế Châu Âu thì như này có là gì đâu hả bé cưng."

"Hừ. Được rồi, thả em xuống đi. Chị nên nghỉ ngơi rồi đó."

"Ừm."

"..."

"Sao vậy?"

"Cục cưng à em đói chưa?"

"Cũng có hơi."

"Vậy để chị.."

Hắc Huyền còn chưa kịp nói hết câu thì Hắc Diệu liền kéo tay cô lại, nhanh miệng nói:

"Ở đây nghỉ đi, em xuống kiếm đồ ăn cho."

Hắc Huyền thấy vậy cũng vui vẻ ở lại. Cô nhanh chóng nhảy thẳng lên chiếc giường mềm mại kia thư giãn.

Hắc Diệu thấy chị mình thoải mái vậy cũng nhẹ cả người.

Em nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng của hai chị em, sau đó xuống lầu.



"Diệu lão đại."

Vừa nhìn thấy Hắc Diệu, tất cả những kẻ có mặt ở đó liền cúi đầu chào.

"Ừm. Có gì ăn không? Chúng tôi đói rồi."

"Nhà bếp đã chuẩn bị hết rồi ạ, mời Diệu lão đại."

"Không cần phải làm quá như vậy, cứ gọi tôi là Hắc Diệu là được."

"Cái này không phải phép, mong Diệu lão đại thông cảm tụi em."

"Hừm. Thôi vậy, đồ ăn còn nóng không, nếu không thì hấp lại đi, một lúc nữa nhớ mang lên cho chị tôi."

"Dạ lão đại."

"Giờ dẫn tôi xuống tầng hầm trước được không?"

"Tuân lệnh!"

Nhận lệnh, Vu Minh lập tức đưa cô xuống tầng hầm.

"Chỗ này trang bị rất nhiều thứ, Diệu lão đại cứ thoải mái sử dụng, cần gì thêm cứ căn dặn ạ."

"Được rồi, lui đi, xíu đừng ai xuống làm phiền tôi là được."

"RÕ!"

Đợi Vu Minh đi khuất, Hắc Diệu mới bắt tay vô làm việc.

Em bắt đầu đi dò đường trong Tần Cung. Khoanh lại tất cả các điểm đen ở đó. Xử lý xong bản đồ Tần Cung, cô bắt đầu quét qua một lượt. Điểm lại tất cả các vị trí có camera theo dõi có vệ sĩ thường xuyên lui tới và các vị trí bị đặt bẫy.

*Gay rồi, đường xuống tầng hầm có quá nhiều bẫy chết.*

Cạch.

"Tôi đã bảo.."

"Ăn đã rồi làm việc sau."

Hắc Huyền nhẹ nhàng lại gần, đặt đĩa cơm lên bàn sau đó quay người em lại.

Cô ôm chặt em vào lòng, xoa đầu em rồi dịu dàng nói: "Chúng ta cần nhiều thời gian để tính kế đột nhập, đừng gượng ép bản thân."

"Dạ..."