Chương 28: Bị Thương

Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Thổ phỉ thảo nguyên có bao nhiêu đáng sợ. Từ nhỏ A Lộc đều đã từng nghe qua.

Họ gϊếŧ người như ma.

Họ có bốn cái tay, ba con mắt.

Mặt họ đầy sẹo, trông như ác quỷ.

Hiện tại A Lộc cũng là thổ phỉ thảo nguyên. Dung mạo hân thanh tú, thân hình thon gầy, có hai tay và hai mắt.

Trên mặt không có sẹo, dưới thân là một con ngựa chồng chất vết thương.

A Lộc nghe tiếng kêu, nhìn những người khác đều đã phi xuống dưới.

Hắn chần chừ một chút rồi lập tức lao theo.

Thổ phỉ làm việc, chính là đi cướp bóc. Không đi cướp bóc, không đủ tư cách là thổ phỉ.

A Lộc nghe được tiến hét chói tai, nhìn thấy máu. Không phải máu của người khác, mà chính là máu của thổ phỉ.

Đằng trước lao xuống một người, bị một người trong đội ngũ áo giáp một đao bổ tới. Một cánh tay liền bay lên. Máu giống như nước suối phun ta.

A Lộc thấy rõ mắt mình thực sự tốt, thấy rõ ràng tỉ mỉ cánh tay bị chặt đứt kia, chính là thịt nát.

A Lộc cưỡi “Thứ” lao vọt xuống. Giờ khắc này hắn cảm thấy chính mình cũng sẽ chết.

Gϊếŧ người hay bị gϊếŧ đều diễn ra trong nháy mắt. Thời điểm như vậy hắn thấy mắt hắn chính là lợi thế. Hắn nhìn rất rõ ràng tinh tế.

Thậm chí khi đao người khác không cẩn thận chém lại đây, hắn liền theo bản năng tránh được. Hắn cứ như vậy tráng được rất nhiều lần, từ lúc bắt đầu cơ thể cứng đờ đến linh goạt ứng phó dần. A Lộc vốn dĩ là người có năng lực học tập kiên cường.

Đao kiếm vung như ánh sáng, hắn có thể ứng phó như cá gặp nước. Máu vẩy lên mặt hắn .

có chỗ ẩm ướt.

Hắn không rảnh lo gϊếŧ, một bên hắn lo né tránh đao, một bên tới gần xe bò phía sau của tiểu đội thương nhân.

Mắt hắn rất tốt, tuy rằng người nọ so với người mẹ trong trí nhớ của hắn khác biệt rất lớn, chính là béo, đầu cài đầy trang sức bạc, nhưng A Lộc sẽ không nhận nhầm.

Đó là mẹ.

Vô số lần A Lộc nằm mơ đều mơ thấy mẹ.

Mặt mẹ hắn tròn tròn, cười rộ lên, răng không đều, có răng khểnh.

Một mình A Lộc một thân máu tiến về phía xe bò, hắn vẫn luôn né tránh, không chủ động làm ai bị thương.

Người phụ nữ hét lên chói tai.

Một người mặc áo giáp ngã xuống.

Trâu ngựa hỗn loạn.

A Lộc nhìn mẹ ôm gắt gao một hài tử béo. Ruy rằng gặp nhau ở cái hoàn cảnh này nhưng A Lộc vẫn thực kích động.



Hắn tiến lên, che trước mặt mẹ hắn, hắn sợ mẹ sẽ bị thương. Che từ đội ngũ phía trước đến đội ngũ phía sau quả thật gian nan. Mắt hắn tốt, thân thủ linh hoạt, nếu chỉ né tránh căn bản sẽ không bị thương.

Chính là hắn chiến đấu quên mình che chắn cho phía sau, nên vẫn bị thương một chút.

Đại hán tử trong nhóm thổ phỉ nhìn hắn tiến lên vào trận đánh, đáy lòng bội phục, giờ phút này nhìn thân thủ hắn linh hoạt , một chút cũng không giống tân binh lần đầu đi ăn cướp.

Một đoạn đường ngắn ngủi mặt A Lộc đã bị vẩy đầy máu. Hắn rốt cuộc cũng vọt tới trước mặt mẹ. Hắn nhìn thấy ánh mắt mẹ kinh ngạc nhìn mình, biết mẹ nhận ra mình.

A Lộc nghe Lão Ba nói, khi cướp bóc sẽ không gϊếŧ phụ nữ, chỉ cần không bị thương sẽ mang theo lên núi. Nếu bị thương liền không mang theo, trên núi không có nhiều đại phu như vậy, rất phiền phức.

Đương nhiên cũng có khi cướp bóc không thành công, đối phương nhiều người làm bọn họ ổn thất nặng, phải tháo chạy.

Mẹ tất nhiên không thể bị thương, như vậy mới có thể thoát được.

A Lộc tới gần mẹ, mặc kệ kết quả thế nào hắn đều che chắn ở phía trước, nhìn đến ánh mắt king ngạc của mẹ, A Lộc vui mừng. Giống thiếu niên ở trước mặt mẹ chứng minh mình trưởng thành.

Trước mặt mẹ không có người mặc áo giáp, mẹ ngồi trên xe bò, liền biết mẹ ở đây địa vị cũng không cao, có thể là tôi tớ. Hoặc là gả cho tôi tớ. Ở chỗ này chính là dễ dàng bị thương nhất.

A Lộc cầm đao, dựa vào ánh mắt hắn chắn hai mũi lên bắn tới.

Ngọc nương ôm hài tử ở trên xe bò run bần bật, tránh cũng không thể tránh. Nàng muốn chạy, nhưng nàng không dám. Nếu chồng nàng biết nàng muốn ném lại hài tử béo ở lại bỏ trốn một mình thế nào cũng bị đánh chết.

Lúc này nàng thấy được một người trên thân toàn là máu, trông giống như một thiếu niên choai choai, chạy lại đây.

Ngọc nương sợ hãi hét chói tai, chính là ngươif nọ tới trước mặt, Ngọc nương không thể tưởng tượng nổi mở mắt trừng trừng.

Thiếu niên thổ phỉ này lại chính là A Lộc.

Tại sao A Lộc lại trở thành thổ phỉ?

( editer: hỏi hay lắm, chính mình béo mẫm bỏ 2 đứa con 1 chết bệnh, đói, 1 đứa k đc ăn no mà còn tại sao tại sao )

Nhìn hắn trên lưng ngựa giúp mình chắn mũi tên, tâm tình Ngọc nương trở nên phức tạp.

Lần đó A Lộc tới tìm mình nói nữ nhi sắp chết, bị nàng đuổi đi........

A Lộc hồng mắt. Đứng gần bên người mẹ, hắn tưởng có thể cùng mẹ nói chuyện.

“Mẹ, mẹ đừng sợ, ta có thể bảo vệ.....”

Lời nói chưa dứt câu, A Lộc cúi đầu, phát hiện thân thể mình cắm một con dao.

Mẹ dữ tợn cắm dao vào thân thể mình, mẹ dùng sức thật lớn, ra sức cắm thật thật, thật rất đau. Hắn gục ở trên lưng ngựa.

Hắn nhìn thấy mẹ hoảng hốt ôm lấy hài tử béo, ôm lấy nam nhân kia.

Sau lại thấy nam nhân kia vì tránh mũi tên đem mẹ đầy ra.

Mẹ trong tình thế cấp bách đem hài tử béo trong ngực ném ra ngoài.

Mọi thứ diễn ra thật nhanh.

A Lộc bị thương nhưng ámh mắt vẫn như cũ, rất tốt.

Bên dưới có vô số các chết của người lẫn ngựa, trước đây Xương cá phải đem roi quật thật mạnh ngựa mới chạy đi, nay ngựa cõng A Lộc chạy thật nhanh về phía rừng.



A Lộc chảy máu ngày càng nhiêu, thân thể treo trên lưng ngựa nhỏ giọt.

Tiếng kêu, tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu mạng, hỗn loạn đan xen. A Lộc không có quay đầu nhìn lại.

Mẹ cho hắn sinh mệnh, nay hắn đã trả lại mẹ.

Hắn nằm ghé vào lưng ngựa, tuy trên ngươig hắn có nhiều vết thương, nhưng đều không nằng vết thương mẹ cấp thêm.

Đội ngũ thổ phỉ thắng lợi trở về, đại gia nỗ lực kéo đồ vật mang về.

Thân thể A Lộc cắm một cây đao, hắn không có rút, Lão Ba nói ở bên ngoài nếu bị thương, nếu rút đao ra sẽ chết càng nhanh.

Hắn có chút mơ hồ đi theo đội ngũ, trở về núi xương khô.

Lên lần đầu hắn còn có chút sợ hãi. Lần này trở về, chính là có chút cảm giác an tâm. Hắn muốn sống sót trở về.

Thời điểm trở về, đường rất rất dài. A Lộc nhìn đến một người không thể chịu đựng được nữa, nửa đường lăn xuống vách núi. Không có tiếng la.

Buổi sáng đoàn xuất phát còn hi hi ha ha. Thời điểm trở về, người ít đi rất nhiều, đồ cũng thêm rất nhiều.

Đại hán tử cũng bị thương, nhưng không tính là nghiêm trọng. Nhìn A Lộc một thân là máu, hắn cũng không nhắc lại lời trào phúng, cũng như sự tình thanh đao.

Đường xương khô đã đi qua, tới đỉnh núi chính là toà núi xương cốt. Nhìn người phía trước xuống ngựa, làm lễ bái. A Lộc cũng xuống ngựa, hắn vươn tay trái, nắm tay, đặt ở tim, cung kính cúi người bái lễ rồi mới tiếp tục đi.

Thời điểm khom lưng, máu chảy xuống càng nhiều, nhỏ giọng lên xương trắng.

Đại đương gia đứng ở biẻn giới núi xuong đón đội ngũ trở về.

Lạc nương tử đứng cạnh Đại đương gia, trong ngực nàng ôm một trẻ sơ sinh.

Đứa trẻ kia thời điểm nhìn thấy A Lộc trên người đều là máu, oa lên một tiếng, khóc lớn lên.

A Lộc nghe thấy tiếng muội muội khóc. Hắn từng bước từng bước đi về phía muội muội, đều là gắng hết sức.

Đi tới trước mặt muội muội, hắn xoa xoa tay, trên tay cũng có vết máu, xoa thế nào cũng không sạch. Hắn vãn rất có ý thức lau một lần.

Hắn duỗi tay ôm muội muội.

“Lạc nương tử, ta đã trở về, ta tới đón muội muội.” A Lộc nói có chút khàn khàn, giống như đi theo hét nhiều lần tiếng “gϊếŧ”.

Lạc Vô Lượng nhìn thiếu niên trước mặt, không biết phát sinh chuyện gì, buổi sáng lúc ra đi tính tình còn một thân tính trẻ con, tuy rằng có chút trầm ổn. Nay thời điểm trở về lại như một con sói hoang. Toát ra khí thế hung ác, làm người ta hoảng sợ.

Nàng theo bản năng đưa Tiểu Thần Hữu đưa qua.

Đại đương gia nhìn hắn gật gật đầu.

A Lộc ôm muội muội, thong thả rời đi. Hắn đi rất chậm.

Tiểu Thần Hữu không có khóc, nhưng trong mắt lại tràn đầy nước mắt.

“Ca cao, đau.”

A Lộc cười lắc đầu.

“Không đau, về sau đều sẽ không đau, ca ca sẽ trở lại.”