Chương 23: Cưỡi Ngựa

Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Trời càng thêm lạnh.

Ánh mặt trời rất tươi đẹp, chiếu lên trên người tuy rằng không quá ấm áp, nhưng khiến tâm tình thật tốt.

Trên mặt gió lạnh thổi, thật sảng khoái.

Hôm nay Tiểu Thần Hữu không có chờ thấy Lạc nương tử, mà chờ đến một đám người.

Bình thường trừ bỏ Lão Ba, cũng chỉ thấy Lạc nương tử cùng tỳ nữ của nàng, cũng không có được thấy thêm ai khác.

Bỗng nhiên nhìn thấy một đám người tới A lộc bỗng nhớ tới một màn tối hôm qua.

“Tiểu tử Xương Cá kia hôm nay không biết lười nhác ở nơi nào, tìm không thấy người, Lão Ba người có thấy không?”

Lão Ba lắc đầu.

“Trại nuôi ngựa chỉ có ta và hai tiểu tử, không có ai khác.”

“Đại đương gia kêu chúng ta tới chọn ngựa, Lão Ba ngươi mau đem những con mà mã vương chết tiệt kia xem trọng.” Người nọ nói xong liền đưa ra một thẻ bài gỗ. Lão Ba tiếp nhận, nhìn thoáng qua, gật gật đầu.

“Năm con nựa này các ngươi tự chọn đi, ngựa nhỏ nửa năm tuổi cũng đừng chọn tới, không có sức lực.”

Người kia hỏi tới Xương Cá cũng chỉ là thuận miệng hỏi tới, mục đích chính tới đây chủ yếu vẫn là chọn ngựa.

Thấy Đại Hắc đi tới có một cái đầu khác nhô ra cùng, chính là nhìn đến hai cái tiểu tử, bọn họ liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

A Lộc nghe được bọn họ nói, không thấy Xương Cá, mà hai người đêm qua tựa hồ có chút quen thuộc, hắn đã gặp qua hai người đó. Vậy người bị đẩy xuống hồ hôm qua chính là Xương Cá, người đẩy A Lộc có thể mơ hồ biết là ai, nhưng không dám xác nhận.

Năm người vọt vào đàn ngựa.

Toàn bộ đàn ngựa một trận hỗn loạn, con hí, con chạy vội. Lão Ba lạnh mắt nhìn.

Chờ bọn họ chọn xong, cưỡi ngựa đi một vòng, cầm roi quất ngựa chạy đi mà đi, cũng không cùng Lão Ba chào hỏi.

Lão Ba đứng phía sau, lưng còng thực âm trầm.

Mà A Lộc nhìn mấy người cưỡi ngựa kia, có một chút hôm mộ. Bộ dáng bọn họ cưỡi ngựa thực có sinh khí.

“Ba thúc, ta có thể cưỡi ngựa không?” A Lộc hỏi Lão Ba.

Lão Ba quay đầu lại nhìn thiếu niên choai choai định lắc đầu, nhưng mà nhìn đến ánh mắt khát vọng đó, vẫn là gật đầu.

“Có thể.”

A Lộc nghe thấy chính mình cũng có thể cưỡi ngựa, thực hung phấn.



“Cảm ơn Ba thúc.”

Lão Ba lắc đầu, không có gì cần cảm tạ, sớm học được một chút, lại càng sớm chút đi chịu chết thôi.

Bất quá vẫn không nhịn được nói một câu:

“Chọn con dịu ngoan, không cần đánh chủ ý lên mã vương, có thể bị đá chết…”

Lão Ba còn chưa nói xong, nghe được tiếng cười truyền đến.

Lão Ba cùng A Lộc cùng quay đầu nhìn lại.

Thấy Tiểu Thần Hữu đang ở từ lưng mã vương cười hì hì đi xuống, mã vương rất lớn, vì để tiểu gia hỏa chơi vui vẻ nói đáp đầu xuống mặt đất, Tiểu Thần Hữu từ lưng trượt xuống, đến thời điểm xuống đến thảm cỏ bên dưới, phát ra tiếng “Ha ha ha” cười to.

Sau đó Tiểu Thần Hữu lại bò đến sườn núi nhỏ, mã vương dịu ngoan ngồi xổm thân thể xuống, Tiểu Thần Hữu bò đến trên lưng, lại trượt xuống….

Lão Ba nhìn đến thực mất hồn, lưng còng đều run rẩy.

A Lộc nhìn đến biểu tình của Ba thúc, có diểm muốn cười, lại nhịn xuống.

“Ba thúc, ngươi dạy ta chọn ngựa đi, như thế nào mới là ngựa dịu ngoan?” A Lộc nhìn đến Ba thúc ngày càng giận, liền chạy nhanh lôi Ba thúc đi.

Lão Ba có điểm phát hỏa.

Mã vương chạm vào đều không cho chạm, hiện tại xoay người một cái liền làm cây cầy trượt của một nhãi ranh.

Đang nổi giận đùng đùng bị A Lộc kéo vào đàn ngựa.

Nghe được tiếng cười của trẻ sơ sinh truyền đến, lông mày Lão Ba run thật lợi hại.

Bất quá vào đàn chọn ngựa, Lão Ba liền nghiêm túc.

Sơn trại kẻ bên trên luôn xem thường lão lưng còng hắn, trên thực tế mỗi lần chọn ngựa lại phải thật chú ý, có đôi khi chính ngựa cứu lấy mệnh ngươi.

A Lộc tuy rằng nôn nóng muốn thử, rất muốn nhanh chóng lên lưng ngựa, nhưng vẫn thật nghiêm túc nghe Lão Ba giảng, khó có được lúc Ba thúc nguyện ý nói nhiều như vậy.

“Ngươi nhìn vó ngựa, loại đầu nhọn này chạy nhanh, nhưng sức chịu đựng không tốt, loại này thịt dày cộm, có thể chạy xa lộ, lông mao dày có thể chịu được rét…”

Một cái hỏi một cái nói, một cái nói một cái nghe. Hai người thực nhập tâm.

A Lộc thực vui vẻ, học bộ dáng của Lão Ba chạm vào ngựa này, chạm vào con ngựa kia.

Tiểu Thần Hữu trên lưng ngựa trượt xuống một hồi liền không còn cảm thấy thú vị, nàng ở trên lưng ngựa nhìn không thấy ca ca đâu. Nàng đói bụng………….

Hôm nay người cho nàng bú sữa không có tới.

Tiểu thần Hữu vỗ vỗ đầu Đại Hắc, nghĩ nghĩ, từ túi mình móc ra một hạt châu, lắc lắc trước mặt Đại Hắc. Đại Hắc gật gật đầu. Mang theo Tiểu Thần Hữu chậm rì rì đi tìm sữa.

Dọc đường không có gặp người, Đại Hắc thực trầm ổn, trải qua một đường sơn động, đến nơi ở của Lạc nương tử.



Lạc Vô Lượng hôm nay muốn đi xem tiểu gia hỏa, buổi sáng sớm chính là bị ngăn cản. Tiểu Xuân nói thân thể nàng không khỏe, Đại đương gia không cho nàng ra khỏi cửa, phải chờ đại phu tới.

Đêm qua tuy rằng nôn ra máu, nhưng chính Lạc Vô Lượng cảm thấy cơ thể mình so với trước kia còn tốt hơn.

Bất quá Lý Xấu không cho nàng ra khỏi cửa, nàng cũng chỉ có thể nghe theo. Lạc Vô Lượng biết địa vị của chính mình có thể không kiêng nể gì, chính là được Đại đương gia sủng ái.

Đại phu khai dược cho nàng, lúc này đang uống thuốc.

Tiểu Xuân trông chừng, Tiểu Đào phơi thuốc.

Lạc Vô Lượng ngồi ở trước bàn, ngày hôm qua không có viết chữ, hôm nay tiếp tục viết.

Phòng nàng thực thanh nhã, dựa theo sở thích của nàng mà được bố trí.

Trừ bỏ ngoài kia nhiều xương cốt, cái khác nàng đều thích.

Ngồi ở trước bàn, có thể nhìn đến trong gương mỹ mạo của chính mình.

Bất quá thường ngày nàng dùng miếng vải đen che lên, nàng không muốn nhìn mỹ mạo của chính mình. Liền không giống như trước kia nàng thích xem mỹ mạo của mình.

Nàng nhìn ngoài cửa sổ, có xương trắng, cũng có cây. Còn có trúc. Lý Xấu ban đầu vì muốn nàng vui vẻ vẫn tận tâm tận lực.

Lý Xấu làm việc nghiêm túc, giống như việc hắn giết người cũng vậy, không chút cẩu thả.

Bên cạnh cây trúc còn có hồ nước nhỏ, hồ nước có có, chính là loại không xinh đẹp, một hồ toàn cá chuối.

Lạc Vô Lượng thích từ cửa sổ trông ra một vài nhánh cây, kia một bụi trúc tàn lụi, kia một cái ao cá không nhìn thấy được cá, kia một cái xương trắng.

Nàng giỏi cầm kỳ thi họa, vẽ cực đẹp. Trước mắt thấy một màn này, xương khô, lá khô, đường khô có thể tạo thành một bức tranh cực đẹp, làm người nhìn đến đều cảm thấy thương cảm. Cho nên tuy đẹp, Lạc Vô Lượng cũng không muốn vẽ.

Nàng không muốn là người nhìn qua nàng đều biết suy nghĩ của nàng, thậm chí viết chữ, nàng cũng không nghiêm túc viết. Nàng cầm bút, cúi đầu viết, lại ngẩng đầu.

Sau đó, trong sân viện của nàng nhìn thấy một con Đại Hắc.

Mạnh mẽ cường tráng.

Ngồi trên lưng ngựa là một cái tiểu gia hỏa.

Tiểu gia hỏa vẻ mặt tò mò đưa mắt nhìn xung quanh.

Sau đó dẫn ngựa đưa mình tới đây.

Cảnh trước cửa sổ khô khốc, một con hắc mã đầu to phun khí.

Tiểu Thần Hữu nhìn đến người trong cửa sổ, vẻ mặt vui vẻ, tìm được rồi.

Nàng lớn tiếng hô: “Lượng lượng.”