Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Ranh giới hồ lô rất nhanh dựng lên một hàng rào cọc gỗ. Đây chính là thành quả suốt mười ngày cảu A Lộc, hắn ra sức làm việc, cũng thực sự thông minh, tuổi không lớn lại rất kiên nhẫn.
Hắn mỗi ngày chôn cọc gỗ, ngày hôm có cọc gỗ bị ngã xuống, cũng không có nhụt chí, không ngừng cải tiến.
Đầu tiên chôn cục đá, phát hiện sẽ còn lảo đảo, lại đào hố thật sâu chôn đá thật nhiều, kết quả sáng mai như thườn lệ vẫn có cọc gỗ bị đổ xuống.
Lúc sau, A Lộc không còn tiếp tục đào hố sâu, chôn đá nữa mà tìm dây leo, thời điểm chôn cọc gỗ đem buộc mấy cục đá cùng cỏ chôn đất lên. Hôm nay buổi sáng lại đây cọc gỗ không còn đổ nữa. Lão Ba rốt cuộc cũng gật đầu.
Nhìn A Lộc cũng hài tử mở miệng nói: “Hôm nay ngươi bắt đầu chăm sóc ngựa, mỗi ngày sẽ cho ngươi thêm một cái bánh bao trắng.”
Vẻ mặt A Lộc vui sướng.
Tuy rằng mỗi ngày muội muội được từ Lạc nương tử có thêm đồ ăn, nhưng rốt cuộc không phải cách lâu dài, tính tình Lạc nương tử hỉ nộ vô thường, A Lộc có chút lo lắng.
Nếu có thể có nhiều hơn một cái bánh bao trắng, muội muội có thể ăn bánh bao trắng.
A Lộc đi theo Lão Ba rời khỏi ranh giới hồ lô, Lão Ba rất thích tiểu tử này nên không có làm khó lắm. Móc ra một cái bình đồ ra chất lỏng màu vàng, rải lên người A Lộc, Tiểu Thần Hữu liền bị dính lên người một ít.
Thật khai.
“Trên núi nhiều ngựa đều là hoang dã, người bình thường đến gần đều bị coi là cọc gỗ mà đá, ta rải cho ngươi ít nướ© ŧıểυ ngựa thì tốt rồi. Ngươi đừng nói cho ai khác, đâu là phí phương của ta.”
A Lộc chịu đựng mùi khai kia gật gật đầu.
“Cảm ơn Ba thúc.”
Lão Ba thu hồi lại bình, trên thực tế hắn không sợ tiểu tử ngày tiết lộ, bởi vì trước kia có một tiểu tử mật báo bí kíp này ra, trong sơn trại có nhiều người đỏ mắt vì hấn được giao nuôi ngựa.
Nhưng mà cái người kia một thân nướ© ŧıểυ cũng vô dụng, đi vào nghênh ngang giữa đàn ngựa, kết quả bị đá vào đầu.
Tuy cùng là nướ© ŧıểυ ngựa nhưng nướ© ŧıểυ của hắn là của mã vương. Loại tầm thường không có hiệu quả, đây mới là bí kíp.
A Lộc dính nướ© ŧıểυ ngựa có điểm kích động, mỗi ngày ở chỗ kia chôn cọc gỗ nhìn về phía này thấy đàn ngựa chạy qua, trong lòng hắn nhiệt huyết lại sôi trào. Hắn chưa từng được cưỡi ngựa.
Trước đây khi còn ở cùng cha mẹ, hắn mộng tưởng chính mình một con đường, cưỡi một con ngựa. Hắn có thể cưỡi ngựa đi chăn dê.
Thiếu gia của Tư gia có ngựa, chính là một con ngựa hồng tía đẹp đẽ. Sau này, hắn chỉ là muốn sống.....
Tựa hồ cảm nhận được ca ca buồn bã, Tiểu Thần Hữu duỗi tay nắm tai ca ca. A Lộc quay đầu nhìn muội muội cười.
”Cưỡi ngựa lâu rồi ca ca sẽ đem ngươi đi cưỡi kỵ mã.”
Tiểu Thần Hữu “Ha ha ha” cười rộ lên.
Lão Ba không có quay đầu lại, nghe được tiếng nhãi ranh kia cười, chân bước chậm lại một bước, sau lại tiếp tục bước nhanh.
Nhìn ngựa ở rất xa với nhìn gần cảm giác thật khác. Lão Ba thích ngựa, hắn mỗi ngày chăm sóc ngựa như những đứa con của mình.
“Mã vương tính tình quyết liệt nhất, những con khác đều có thể chạm vào, mã vương thì đừng đυ.ng.” Lão Ba cảnh cáo.
A Lộc ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại có điểm buồn bực. Buổi tối hôm trước con ngựa nhìn thấy rất giống mã vương mà Lão Ba nói, A Lộc liền nhìn trong đàn ngựa, liền thấy một con.
“Mã vương trên đầu vì sao có cục u?” A Lộc nhịn không được tò mì hỏi.
Lão Ba cũng không biết vì sao trên đầu hắc mã lại có cục u, giống như bị đâm, có điều đây chính là mã vương, Lão Ba nói: “Trên đầu mã vương là sừng, chính là từ rồng hoá thành, mã vương trên đầu có cục u, chính là có huyết mạch của long tộc.”
Vẻ mặt A Lộc kinh ngạc: “ long mã?”
Lão Ba chỉ thuận miệng nói, cũng không phải chuyện gì có rõ ràng, không muốn A Lộc hỏi lại nên mở miệng nói: “Dù sao ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, không được trêu chọc mã vương. Năm nay thời tiết thất thường, mùa đông đến sớm, ngựa sợ lạnh liền chịu không nổi mà sinh bệnh, ngươi nhìn kỹ tròng mắt chúng, tròng mắt đυ.c chính là bị bệnh, ngươi liền cách li ra khỏi đàn, bằng không các con khác sẽ nhanh lây bệnh.”
A Lộc thành thành thật thật gật đầu, đi theo ở phía sau Lão Ba xem hắn sờ sờ con ngựa này, vỗ vỗ con kia, nhìn mắt của mỗi con.
Quả nhiên trong chốc lát hắn liền dắt ra một con ngựa xám xịt, tròng mắt cũng xám xịt.
“Bờm hôi, nhiễn cũng bị bệnh.” Lão Ba nhẹ nhàng vuốt con ngựa kia.
A Lộc nhìn đến cảnh này trong lòng đều chua sót, thật giống với lúc trước khi muội muội trở bệnh.
Lúc này muội muội bò tới khoa chân múa tay chỉ về một hướng, không biết bên kia có cái gì.
Sau đó hắn lại nhìn về phía mã vương, nó đứng cách những con ngựa khác rất xa, một mình đứng đơn độc. Nó nhìn muội muội cùng A Lộc.
A Lộc nhìn đến tròng mắt nó, là màu xám.