Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Chiều hoàng hôn mùa thu, chân trời một vòng ánh sáng. Ánh sáng ngả màu, xuyên bóng qua bức tường nguy nga.
Vừa lúc chiếu vào bước chân thêu thượng hạt châu trên giày của hai cung nữ đang chạy chậm.
Tiểu cung nữ chạy, một bên ánh sáng chiếu phản xạ lên hạt châu , sáng lấp lánh, giữa sự trang nghiêm nơi thâm cung càng làm tăng thêm một tia nghịch ngợm.
Tiểu cung nữ chính là không rảnh lo về ánh sáng phản chiếu nghịch ngợm kia, vẻ mặt nôn nóng hướng Hi Hòa Cung chạy tới.
Trước đây hoàng cung luôn yên lặng, hôm nay lại dồn dập tiếng bước chân liên tiếp. Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, thập phần chói tai.
Ánh sáng bao phủ dần dần hạ xuống, xuyên pha một khung cửa sổ. Dừng lại trên một đôi tay.
Đôi tay kia, mượt mà phấn nộn. Chủ nhân đôi tay tuổi còn rất trẻ. Chỉ là bụng thiếu nữ này lại cao phồng lên.
Đôi tay xinh đẹp kia gõ nhịp nhàng lên chiếc bàn.
"Cô cô, các nàng nói lần này Hoàng Hậu, là mang thai một thần nữ, hoài thai suốt mười sáu tháng, hôm nay mới muốn sinh."
Ngồi bên cạnh thiếu nữ là một lão cung nữ, một bên giúp bóp tay thiếu nữ, lắc đầu nói:" Tiểu Chiêu, ngươi yên tâm,
Hoàng Hậu không sinh ra một thần nữ, trong bụng ngươi mới là thần nữ, Hoàng Hậu không có cái phúc khí kia."
Thiếu nữ tay vẫn gõ bàn, tựa hồ bên ngoài vang lên từng nhịp tiếng kêu gào thảm thiết, nàng nhẹ nhàng gõ bàn một chút, tiếng kêu thảm thiết kia liền truyền đến một tiếng.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong lúc nhất thời, cảm thấy cả phòng tràn ngập bầu không khí êm dịu.
"Cô cô, ta cảm thấy, ta cũng muốn sinh."
Lão cung nữ vừa nghe, lập tức đứng lên, biểu tình nghiêm túc, động tác lại không hoảng hốt, bắt đầu phân phó cung nữ, đâu vào đấy chuẩn bị.
Hoàng Thượng đứng tại cửa Hi Hòa Cung, nghe thái giám tới báo, Chiêu Phi cũng phát động.
Hoàng Thượng ngây ngẩn. Lúc này mới nhớ tới Chiêu Phi này là ai, lúc Hoàng Hậu có thai, Kinh quốc cống nộp nữ tử, diện mạo cực kỳ đẹp, thân hình kiểu mỵ, hắn luôn tự nhủ thật tốt nhưng vẫn không cầm lòng được.
Sau quần thần lại khuyên can, hắn mới tỉnh ngộ, Hoàng Hậu mang thai, hắn cả ngày bên Hoàng Hậu, đối với Chiêu phi cũng phai nhạt, nay nghe thái giám nhắc tới, mới nghĩ đến nữ tử mỹ lệ kia.
"Phái người đến nhìn một chút." Hoàng thượng ném lại một câu, liền tiếp tục sân viện Hi Hòa Cung, đi đi lại lại.
Hi Hòa Cung, vẫn luôn là nơi ở của Hoàng Hậu, nối liền là sân viện Ngô đồng.
Phượng tê ngô đồng.
Tuổi trẻ Hoàng Thượng cũng thường cùng Hoàng Hậu đến sân viện này dưới tán cây đại thụ, uống trà đọc sách chơi cờ.
Chính là giờ phút này, hắn một thân long bào, cũng chỉ có thể đứng dưới tán cây đi loanh quanh, nghe Hoàng Hậu, một tiếng so với một tiếng lại thảm thiết hơn.
Đây là đứa con đầu tiên của hắn, hơn nữa Hoàng Hậu lại hoài thai suốt mười sáu tháng.
Tương truyền, năm đó tổ tiên Chiêu Hoàng cũng trong bụng mẫu thân suốt mười lăm tháng mới sinh ra.
Mà hài tử của hắn, cư nhiên lại hoài thai mười sáu tháng. Đây tất nhiên là phải sinh ra một cách rầm rộ.
Mỗi ngày hạ triều, hắn chính là tới Hi Hòa Cung xem Hoàng Hậu mạnh khỏe hay không.
Mà giờ khắc này, không biết dưới tàng cây hắn đã đi bao nhiêu vòng, tâm tư hắn rối loạn, từ đắc ý biến thành thấp thỏm.
Tiểu cung nữ bưng chậu nước đẩy cửa phòng đi ra, ánh sáng chiều xuyên qua cửa cung, bóng cây ngô đồng ngự trên thành giường của Hoàng Hậu. Ánh sáng chiếu từng tia.
"Oa" Một tiếng khóc lớn vang lên.
Hoàng thượng cả người ngây dại.
Sinh rồi.
Hoàng Hậu của hắn sinh rồi.
Không rảnh lo cái khác, Hoàng Thượng vọt vào trong phòng. Cung nữ tuy rằng hoảng loạn, nhưng lúc này trên mặt tràn ngập ý cười.
Hoàng Hậu đau ngất đi, nhưng trên mặt vẫn còn treo lại một nụ cười.
Hoàng Thượng nhìn Hoàng Hậu, thấy nàng vẫn mạnh khỏe, lúc này mới tiếp nhận đứa trẻ sơ sinh.
Đứa trẻ mới sinh còn nhăn nhúm, ngăm đen trông giống như một con trâu nhỏ. Hoàng thượng ôm tiểu hài tử có chút thận trọng.
"Thật xấu, về sau nhũ danh là Tiểu Sửu đi, còn đại danh, kêu là Thần Hữu, Thần Hữu của Thiên Quốc ta."
Đại thái giám thấy Hoàng Thượng vui mừng, cũng chạy nhanh tiến đến, mở miệng nói:
"Hoàng Thượng, Chiêu phi cũng sinh ra một cái tiểu công chúa, cầu ngài ban tên."
Hoàng thượng trêu đùa tiểu gia hỏa trong ngực mình, nghe được lời này, giương mắt nhìn đại thái giám, nhớ mang máng đến Chiêu phi bên kia, hắn gặt gật đầu, không chút để ý nói: " Chiêu phi mỹ mạo, kêu nàng đặt tên đi.”