Thẩm Ngư nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, dựa vào ánh sáng u ám ánh sáng nhìn gương mặt dữ tợn của Lâm Uyển Uyển, "Lâm Uyển Uyển, cô muốn hại tôi?"
"Tao muốn mày chết!" Lâm Uyển Uyển cười vặn vẹo, "Tiện nhân, nếu bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ để mày chết một cách tử tế."
Thẩm Ngư sắc mặt không biến, "Được thôi, cô đừng hối hận."
Lúc này, năm sáu người từ phía sau Lâm Uyển Uyển đi tới, hai bên tản ra, đèn pin chiếu sáng mặt mỗi người, ánh mắt làm người không thoải mái đảo qua lại trên người Thẩm Ngư, giống như muốn xuyên thấu qua quần áo nhìn được thân thể.
"Đây là người cô nói?" Một tên liếʍ liếʍ khóe miệng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Ngư, trước mắt sáng ngời.
Lâm Uyển Uyển che dấu đáy mắt chán ghét, cười nói: "Đúng vậy, cô ta là lần đầu đó, anh hãy chơi đùa với cô ta một chút."
Người kia nghe vậy càng thêm vui vẻ, đến gần một bước: "Lớn lên thật xinh đẹp."
Thẩm Ngư bị ghê tởm buồn nôn, giơ tay ngăn lại ánh sáng chói mắt chiếu đến.
Người đàn ông vẫy vẫy tay, mấy người phía sau tới gần Lâm Uyển Uyển, Lâm Uyển Uyển hét lên một tiếng, " Anh làm gì vậy?"
"Tất nhiên là làm chuyện vui vẻ rồi, em bảo tôi gọi anh em lại đây, không được lợi ích gì sao."
Lâm Uyển Uyển giãy giụa lui về phía sau, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi, "Lúc trước anh đâu có nói như vậy, tôi cầu xin anh, đừng làm như vậy."
Người đàn ông bực bội phất tay, ý bảo bọn họ bịt lại miệng của cô ta.
Miệng Lâm Uyển Uyển bị một bàn tay to che lại, một bàn tay đang không ngừng vuốt ve trên người cô ta, ghê tởm mà kịch liệt giãy giụa, ôm hận ý dùng ánh mắt sợ hãi trừng mắt nhìn mấy người đang đè bên trên.
Người kia lúc này mới vừa lòng đi tới gần Thẩm Ngư.
"......" Nhìn thoáng qua động tĩnh bên kia, Thẩm Ngư không hề có cảm giác gì, tự làm tự chịu mà thôi.
Lui về phía sau nhìn người đàn ông đang tới gần, Thẩm Ngư lạnh mặt, "Đừng tới đây,"
Trên mặt hắn ta đầy mụt nhọt, nhìn gần, gồ ghề lồi lõm bóng dầu, đôi mắt híp lại, Thẩm Ngư ghê tởm đến nỗi muốn nôn những thứ vừa ăn ra.
Người kia vươn tay định chạm vào mặt cô, "Đừng sợ, người đẹp, anh chỉ muốn cùng em chơi một trò chơi mà thôi."
Thẩm Ngư cong miệng cười, ôn thanh nói: "Được nha ~"
Bàn tay chế trụ tay gã, trong lúc gã đang vui mừng dùng sức bóp, tiếng khớp xương ngón tay gãy vang lên, gã còn chưa kịp hét lên, đã im lặng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thẩm Ngư.
Hai mắt trống rỗng đi theo Thẩm Ngư, không một lát liền biến mất trước mặt mọi người.
Mấy người kia đang vội vàng làm việc nên không phát hiện.
Đi vào một chỗ bên cạnh cột điện, Thẩm Ngư nhìn nhìn bống phía không có một bóng người, cầm lấy di động phát định vị chk Hà Nhất Trạch, ngay sau đó đi đến bên cạnh gã, nhấc chân đá đá, "Thuốc khống chế này có thể duy trì trong thời gian bao lâu?"
【 Nửa tiếng. 】
"Được, vậy cũng đủ rồi." Thẩm Ngư click mở đạo cụ thương thành, hờn dỗi một tiếng, "Nha, thêm chút kí©h thí©ɧ."
【............】 Hệ thống nhìn Thẩm Ngư mua một gói xuân dược, giọt nước mắt hối hận xẹt qua khóe mắt, lo lắng gì đó đều gặp quỷ đi thôi.
Uống gói xuân dược kia xong, đầu lưỡi Thẩm Ngư bị vị ngọt của thuốc làm nhíu mày, "Xuân dược sao lại ngọt vậy?"
【 Có người khiếu nại xuân dược quá đắng, quản lý cửa hàng đành thêm mật ong trong xuân dược. 】
Thẩm Ngư ngọt đến không nghĩ uống lần thứ hai.
Vài phút sau, cảm giác khô nóng nháy mắt từ ngực tràn ngập toàn bộ thân thể, đôi mắt mang theo ánh nưỡ mê li, tầm mắt càng lúc mơ hồ, hơi thở dồn dập, "Thuốc này sao lại nặng như vậy?"
【 Đã quên nhắc nhở ký chủ, ký chủ mua xuân dược là phiên bản mới nhất được chế taoh, đặc biệt mạnh, sung sướиɠ như muốn lên trời. 】
Thẩm Ngư có một câu MMP không biết có nên nói hay không.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ