Chương 11: TG1《 Nam thần lãnh khốc: Độc sủng cô vợ nhỏ 》(11)

Trong cốt truyện, chuyện hôm nay nữ chủ sẽ trải qua, Mộ Cung Mặc bị thương, nữ chủ vừa lúc đi qua, mang Mộ Cung Mặc về nhà, cẩn thận băng bó.

Thẩm Ngư tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.



Mấy tuần sau.

Tháng 11 thời tiết biến đổi thất thường, ngày hôm qua lạnh đến mức phải mặc áo len, hôm nay lại nóng.

Ánh mặt trời giống như một cái lò lửa lớn trên đỉnh đầu, một lớp đang xếp hàng chỉnh tề đứng ở sân thể dục.

Thầy thể dục nhìn học sinh đang xếp hàng, cất cao giọng nói: “Đầu tiên chạy 3 vòng sân thể dục! Ai không đuổi kịp chạy 4 vòng!”

Dứt lời, mọi người kêu gào, bị thầy thể dục quát một tiếng đột nhiên im bặt.

Thẩm Ngư chạy cuối cùng, thể chất của cô rất kém cỏi, ở nhà trừ học thì không làm gì cả, cũng không thích vận động, không chạy được bao lâu đã liên tục thở dốc.

Không ai chú ý đến cô, chạy xa hơn 10 mét.

Thầy thể dục nhìn thấy cô, mày nhăn lại.

Người bên cạnh đều biết, Thẩm Ngư chết chắc rồi.

Thẩm Ngư thật sự muốn chết, ba vòng còn chưa chạy xong, thầy lại bắt chạy thêm một vòng, những người đã chạy xong ngồi xuống nhìn cô chạy, tiếng cười nhạo vang lên.

Vừa chạy xong 3 vòng thì ngất đi, bạn bè không một ai đứng dậy, cuối cùng một nữ sinh lớp bên cạnh chạy đi gọi thầy giáo.

Lúc Thẩm Ngư tỉnh lại thấy mình đang nằm trong phòng y tế.

Bên tai truyền đến giọng nói.

“Ngô Cấm, cậu mặc kệ cô ta đi, cô ta là quái thai, cậu xem có ai trong lớp bọn họ nói chuyện với cô ta.”

“Cậu đừng nói người khác như vậy.”

“Được được được, tớ không nói.”

Thẩm Ngư mở to mắt, mọi thứ mơ hồ dần dần rõ ràng hơn, một khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu hiện lên trước mắt.

“Cậu tỉnh rồi? Bạn học.” Ngô Cấm cúi xuống nhìn vẻ mặt lo lắng.

Thẩm Ngư nhìn nhìn bốn phía, nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”

Ngô Cấm cười lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, cậu không có việc gì thì tốt rồi, tớ tên là Ngô Cấm, học lớp bên cạnh.”

Thẩm Ngư trong lòng khẩn trương, trong phòng có rất nhiều người, đều tới phòng y tế khám bệnh, có mấy người đi cùng người con gái trước mặt.

Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậh, Thẩm Ngư khẩn trương nói không ra lời, lui về phía sau dán đầu giường, cúi thấp đầu xuống.

Không thấy cô trả lời Ngô Cấm hơi xấu hổ, người bên cạnh kéo tay, tức giận nói: “Tớ nói mà, Ngô Cấm, chúng ta đi thôi, mặc kệ cậu ta, cậu có lòng tốt, người khác còn không biết cảm ơn đâu.”

Ngô Cấm cứ như vậy bị người kéo đi ra ngoài.

Ngón tay Thẩm Ngư siết chặt chăn, làm ngón tay cô càng thêm tái nhợt nhỏ gầy.

Xốc chăn đi xuống giường, những ánh mắt thành kiến của người trong phòng dừng trên người cô, Thẩm Ngư rũ đầu ra khỏi phòng.

Từng bước một đi đến cầu thang, đi đến một chỗ không ai nhìn thâhs, bàn tay nắm chặt, nhịn không được rơi lệ.

Không muốn đi học, ở nhà thật tốt, một mình đọc sách……

“Ồn muốn chết!”

Một túi khăn giấy ném đến, rơi xuống đến trên mặt đất.

Thẩm Ngư vừa ngẩng đầu, mơ hồ không thấy rõ phía trước, cô tháo kính ra lau lau rồi đeo lại, mới thấy rõ người trước mặt.

Đồng tử co rụt lại, Thẩm Ngư sợ hãi lui về phía sau, hốt hoảng thất thố xin lỗi: “Thực… Thực xin lỗi… Tôi không phải cố ý khóc ở đây, thực xin lỗi.”

Người nọ ngồi ở cầu thang, sau khi nhìn thấy nước mắt cô bực bội nhíu nhíu mày, hung tợn nói: “Cô lại khóc tôi sẽ ném cô xuống!”

“Tôi… Tôi không khóc! Không khóc……” Thẩm Ngư vội vàng xoa xoa nước mắt, xoay người đi.

“Chờ một chút!” Người nọ gọi lại, ngồi xổm xuống nhặt lại túi khăn giấy ném vào trong ngực cô, ngữ khí không tốt nói: “Mang đi!”

Thẩm Ngư ngơ ngẩn nhìn khăn giấy trong l*иg ngực, lúc lấy lại tinh thần, đã không thấy người nọ.

Thẩm Ngư rút ra một tờ xoa xoa nước mắt, hanh hanh nước mũi, ném vào thùng rác, cười cười, đi xuống tầng dưới.

Nguyên thân nhìn không dễ gây thiện cảm, Thẩm Ngư diễn cũng mệt mỏi, thật hy vọng thế giới sau có thể là loại hình kiêu ngạo tùy hứng, không sợ ai.