Trì Nhan không hiểu sao anh lại lôi Trình Thích ,kẻ phản diện vào chuyện này, chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cô liếʍ nhẹ môi, khuôn mặt trắng trẻo lúc này ửng lên một sắc đỏ mê hoặc, pha trộn giữa sự thuần khiết và quyến rũ, đẹp đến ngạt thở, nhưng cô lại không hề hay biết. Không thèm nhìn anh, cô hừ lạnh một tiếng:
"Liên quan gì đến anh."
Nói xong, cô thấy anh vẫn đứng im bất động, liền vội vàng chạy thoát.
Đến phòng thi, Trì Nhan thở ra từng hơi nhỏ, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp
,Cô không sao chứ?
Đây còn là nam chính nữa sao? Rõ ràng là cường đạo!
Trì Nhan lắc lắc đầu, rút ra một tờ giấy, cẩn thận lau vết thương ở khóe môi, đau đến mức khẽ rêи ɾỉ.
Khi giám thị bước vào với đống đề thi, cô lập tức ngồi thẳng dậy, cầm bút và chăm chú làm bài.
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày cuối cùng cũng kết thúc vào một buổi chiều mùa đông lạnh giá, tuyết rơi tầm tã.
Cô thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi không khí lạnh, cảm giác đầu óc mơ màng cũng dần trở nên tỉnh táo hơn.
Khi cô vừa bước ra khỏi cổng trường, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt. Từ trong xe bước ra vài người đàn ông to lớn, không nói một lời đã lôi cô vào trong xe.
Lúc này, ngoài cổng trường chỉ còn lác đác vài người qua đường, thậm chí chẳng có một học sinh nào chứng kiến cảnh này, lại còn ở góc khuất của camera giám sát.
Nửa tiếng sau.
Cha của Trì Nhan vội vã cùng cảnh sát đến phòng giám sát của trường, lật xem từng đoạn video, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Trì Nhan.
"Nhiệt độ quá thấp, mấy hôm trước camera đường phố đều bị hỏng, chỉ có mỗi camera này hoạt động." Bảo vệ nói.
Sắc mặt cảnh sát trở nên nghiêm trọng.
Khi cha Trì Nhan bước ra ngoài, ông nhìn thấy Diên Trì Vô đang đứng đó.
Hình bóng của anh cao gầy, mái tóc đen rũ xuống trán, đôi mắt đen lạnh lẽo chứa đựng vẻ hoảng loạn và lo lắng.
"Tôi sẽ đi tìm cô ấy." Nói xong câu này, chàng trai quay lưng bước đi.
Cha Trì Nhan xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu vì đau, sau đó lập tức gọi điện, huy động tất cả các mối quan hệ trong thành phố để tìm cô con gái yêu quý.
Trì Nhan tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, trước mắt là một tấm khăn đen che khuất tầm nhìn. Cơ thể cô yếu ớt, mềm nhũn, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không thể nhấc lên nổi.
Trong phòng có máy sưởi, nhiệt độ ấm áp. Chiếc giường cô đang nằm rất mềm mại và thoải mái, nơi chóp mũi thoảng qua một mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra là ở đâu.
Trì Nhan, đừng sợ. Tiểu Hắc an ủi cô một cách dịu dàng.
Khuôn mặt trắng bệch của Trì Nhan đầy vẻ sợ hãi, đôi mắt dưới lớp khăn đen đã ướt đẫm nước mắt, cô chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
"Tiểu Hắc, đây là đâu?"
Ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở cổng trường, khi bị mấy gã đàn ông lực lưỡng lôi lên xe.
Tiểu Hắc... Cô sẽ biết ngay thôi.
Ngay khi tiếng Tiểu Hắc vừa dứt, cô liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa phòng. Tiếp theo là một tiếng "cạch", cánh cửa mở ra. Cơ thể cô run lên, hàng mi dưới lớp khăn đen khẽ rung rẩy vì sợ hãi.
…
Mười phút trước.
Trình Thích vừa về đến nhà trên chiếc mô tô, bước vào phòng khách liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa ở góc trong. Gương mặt anh ngay lập tức căng cứng, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, toát ra vẻ nguy hiểm. Anh xoay người, định rời đi ngay lập tức.
Người đàn ông ngồi trên sofa với dáng vẻ tao nhã, tay lướt nhẹ trên chiếc máy tính bảng. Không ai có thể ngờ được rằng người này chính là nhân vật quyền lực đứng đầu Y quốc, một kẻ máu lạnh gϊếŧ người không chớp mắt – Trình Xuyên, cha của Trình Thích. Ông là người thừa kế của gia tộc họ Trình nhưng chưa từng theo bước cha ông mà phục vụ quân đội như truyền thống gia đình.
Cánh cửa lớn phòng khách khép lại từ bên ngoài, chặn đường Trình Thích.
Người đàn ông từ tốn đặt chiếc máy tính bảng xuống, giọng nói nhàn nhạt: “Vào phòng con xem đi, ta có chuẩn bị cho con một bất ngờ.”
Trình Thích không chút biểu cảm, lạnh lùng nói:
“Ra ngoài.”