Sợi dây căng trong đầu Diên Trì Vô đứt phựt, cậu ngừng lại nửa giây, rồi vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần.
Đôi môi của cô mềm mại như chính con người cô, ngọt ngào đến mức chỉ chạm nhẹ cậu đã nghe cô rêи ɾỉ một tiếng, như thể bị ai đó bắt nạt.
Vốn dĩ định dừng lại ở đó, nhưng Diên Trì Vô không thể kiềm chế được nữa, cậu ép cô vào góc tường, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, không chút quy củ mà tiến sâu vào.
Nụ hôn vụng về của cậu thiếu niên khiến họ va chạm lúng túng.
Trì Nhan, người sợ đau nhất, khóe mắt bắt đầu rơi xuống một giọt lệ nóng bỏng, không còn sức lực tựa vào ngực cậu, đôi môi đỏ sưng, đầu óc choáng váng, thậm chí còn quên cả việc đẩy cậu ra.
Trong hành lang tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nước vang lên đầy ám muội.
Cho đến khi bảo vệ tuần tra đi qua, tiếng bước chân càng lúc càng gần, rõ ràng hơn trong sự tĩnh lặng.
Diên Trì Vô cuối cùng cũng buông tha cho cô, ôm cô đến một góc khuất, chờ bảo vệ đi qua rồi mới nắm tay cô rời khỏi tòa nhà.
Gió lạnh thổi qua, Trì Nhan cuối cùng cũng tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi ong ong, còn cơn đau ở môi làm cô tức giận. Cô giận dỗi hất mạnh tay cậu thiếu niên bên cạnh, rồi đưa tay lên che miệng, tức tối trừng mắt nhìn cậu, giận đến mức không thốt nên lời.
Diên Trì Vô tiến lại gần, chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ đang quấn trên cổ cô, giọng nói không giống mọi khi, khàn khàn nhưng mang theo chút dịu dàng: "Tôi cũng thích cậu."
Trì Nhan sững người, quên cả tức giận, ngây ngốc hỏi: "Cái gì cơ?"
Diên Trì Vô cúi đầu, trán chạm nhẹ vào mái tóc đen của cô, khoảng cách gần trong gang tấc, ánh đèn lúc tỏ lúc mờ phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của cậu, ánh lên sự chân thành nơi đáy mắt.
"Trì Nhan, tôi nói tôi cũng thích cậu."
Trì Nhan bỗng nhiên đưa tay đẩy mạnh cậu ra, đôi mắt đen láy ướŧ áŧ tràn đầy sự không tin tưởng.
"Không... không được."
Diên Trì Vô hơi ngạc nhiên, "Tại sao không được?"
Cô cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, lùi lại mấy bước.
Nhìn thấy sự chống đối toát ra từ cả cơ thể cô, Diên Trì Vô mím chặt môi mỏng, nhưng vẫn tiến đến gần cô hơn, giọng nói nhẹ nhàng: "Xin lỗi, tôi không nên hôn cậu."
Lúc này, Trì Nhan chẳng thể nghe lọt bất kỳ lời nào, đầu óc cô hỗn loạn. Trong lòng đầy rẫy những thắc mắc, chỉ có thể về nhà hỏi hệ thống mới có câu trả lời.
Cô kéo chặt khăn quàng cổ, che đi gương mặt tái nhợt, cố giấu sự bối rối trong lòng, lẩm bẩm: "Tôi muốn yên tĩnh một mình."
Nói xong, cô cất bước, đôi chân mềm nhũn từng bước một đi về phía cổng trường.
Diên Trì Vô lặng lẽ theo sau, trong bóng tối mờ ảo, khuôn mặt đẹp như điêu khắc của cậu lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm không rời khỏi bóng lưng cô.
Trên đường về nhà, bầu không khí giữa hai người chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Xuống khỏi xe đạp, Trì Nhan lặng lẽ đi vào nhà, chưa đi được mấy bước, bóng dáng cao lớn của cậu thiếu niên như một bức tường chắn ngay trước mặt cô, khoảng cách giữa họ rất gần, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy cô.
Trì Nhan muốn lùi lại để tránh, nhưng cậu đã tiến thêm một bước, không để cô có cơ hội trốn thoát.
"Nhan Nhan."
Giọng nói của cậu trầm thấp, hơi khàn khàn, có chút run rẩy.
"Tôi đã làm gì sai sao? Cậu có thể nói cho tôi biết không?"
Cậu thiếu niên trước mặt hoàn toàn khác với Diên Trì Vô thường ngày, đến mức Trì Nhan thậm chí nghi ngờ cậu có phải thật không.
Có lẽ tất cả những chuyện xảy ra tối nay chỉ là một giấc mơ, cô thầm nghĩ để tự trốn tránh.
"Em buồn ngủ rồi." Từ đầu đến cuối, Trì Nhan không dám ngẩng đầu nhìn cậu một lần, cách Diên Trì Vô gọi cô khiến da đầu cô tê dại, chỉ có thể viện cớ để thoát thân: "Chuyện khác để mai hẵng nói."
Cô hơi lo lắng, sợ cậu không để mình rời đi. Đêm đông tối đen như mực, nghĩ đến cảnh bị cậu ép vào góc tường và cưỡng hôn trong hành lang, cảm giác lo sợ trong lòng khiến cô gần như khó thở.
"Được." Thiếu niên trước mặt cuối cùng cũng đồng ý.
Trì Nhan như được giải thoát, chạy trốn như một chú thỏ con trên tuyết.