Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắc Hóa Nam Chủ Vì Ta Thay Đổi Triệt Để

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếng bước chân nặng nề dừng lại trước bàn cô, rồi quay trở lại. Một hộp sữa dâu ngọt ngào được đặt xuống bàn, cậu thiếu niên hít thở đều đặn, tóc đen trước trán có chút lộn xộn, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.

Trì Nhan thấy sữa dâu, ánh mắt sáng lên, nhưng cố gắng che giấu, không kiên nhẫn vẫy tay xua đuổi: “Được rồi, đừng cản trở ở đây nữa.”

Diệp Trì Vô với đôi lông mày dài lạnh lùng, nhìn cô một cái sâu sắc rồi quay người bước đi.

Cậu đến và đi nhanh chóng.

Những bạn học ngồi cạnh nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc. Đó là Diệp Trì Vô đấy! Vậy mà lại nghe lời Trì Nhan.

Có một, hai bạn không thể kìm nổi sự tò mò, chạy đến trước bàn cô hỏi.

“Trì Nhan, cậu với Diệp Trì Vô quen nhau à?”

“Tớ thấy cậu ấy mua sữa cho cậu, thật là tốt với cậu.”

Trì Nhan vội vàng cầm ống hút lên, hút hai ngụm, đôi mắt nheo lại, khóe môi nhếch lên một chút. Tâm trạng rất tốt, cô đáp lại: “Không quen.”

Lúc đó tiếng chuông vào lớp vang lên, bọn họ cũng không tiện hỏi thêm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thán phục.

Cô khác trước rất nhiều. Đẹp hơn, đôi môi hồng hồng, ống hút xanh trắng càng làm tôn lên làn da trắng ngần của cô, đuôi mắt hơi xếch, như được phủ một lớp phấn hồng nhạt.

Nếu trước đây Trì Nhan chỉ đẹp, thì bây giờ cô trở nên quyến rũ đến mê người.

Trì Nhan thấy họ vẫn đứng bên bàn, sững người một chút, rồi ngước mắt hỏi: “Đã vào lớp rồi, các cậu còn đứng đây làm gì?”

Hai nam sinh đối diện với đôi mắt trong veo của cô, mặt đỏ bừng, loạng choạng trở về chỗ ngồi.

Trì Nhan chỉ thấy kỳ lạ, không để ý thêm, tập trung uống sữa trong tay.

Hương vị dâu đậm đà, ngọt lịm, không phải ai cũng uống được, nhưng cô lại thích ngọt. Chưa vào giờ học mà cô đã uống hết cả chai sữa.

Trì Nhan thòm thèm liếʍ môi, nghĩ rằng, sau tiết học này là giờ nghỉ trưa, lúc đó sẽ bảo Diệp Trì Vô mua cho cô thêm một chai nữa.

“Diệp Trì Vô, cậu cố ý đúng không?”

Đứng trước cửa lớp, Trì Nhan mím chặt đôi môi hồng, thân hình nhỏ bé chỉ đến ngực cậu, khiến cô phải ngẩng đầu lên. Dưới ánh sáng, chiếc cổ mảnh khảnh của cô tạo nên một đường cong tuyệt đẹp. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp long lanh một lớp sương mỏng, trông như cô đang rất tức giận.

Diệp Trì Vô lại bị thu hút bởi nốt ruồi mờ mờ ẩn hiện nơi đuôi mắt cô, dường như có một sức hút kỳ lạ, khiến người ta không thể kìm nén mà muốn chạm vào xem cảm giác thế nào.

Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh lại, nhớ đến suy nghĩ vừa rồi của mình, hàm cậu lập tức căng cứng, ánh mắt trở nên lạnh lùng và sắc bén.

“Gì cơ?”

Trì Nhan nghe thấy liền nhướng mày, hành lang không có điều hòa, thời tiết tháng Chín nóng bức. Chỉ đứng ở cửa một lát mà làn da trắng như tuyết của cô đã rịn mồ hôi, tóc đen trước trán ướt đẫm và quăn lại, cô nhỏ giọng thở dài, khó chịu nói:

“Tôi đã nhắn tin cho cậu, bảo cậu ra cổng trường lấy cơm.”

Cô nhắn tin cho cậu khi gần hết tiết học, đợi trong lớp nửa ngày cũng không thấy cậu mang cơm đến.

Cô từ nhỏ đã có hệ tiêu hóa yếu, không thể ăn cơm bên ngoài. Cha cô đã mời vài đầu bếp tại nhà, buổi trưa nấu xong sẽ mang đến trường. Người giúp việc nhà cô không vào trường được, nên chỉ có thể nhờ ai đó ra lấy.

Trời nóng như vậy, Trì Nhan không muốn tự mình đi lấy.

Diệp Trì Vô lấy từ túi ra chiếc điện thoại cũ kĩ như cục gạch, mới thấy tin nhắn cô gửi.

Cậu trầm giọng nói: “Tôi không để ý điện thoại, giờ tôi sẽ đi lấy.”

Nói xong, cậu định rời đi, nhưng mới đi được vài bước thì cảm thấy áo đồng phục bị kéo lại.

Diệp Trì Vô dừng chân, quay đầu lại thấy đôi bàn tay trắng mịn đang nắm lấy góc áo đồng phục của mình, những ngón tay thanh mảnh như cọng hành, mạch máu xanh dương nhạt nhòa hiện lên.

“Tôi vẫn chưa nói xong.” Cô mở khẽ đôi môi đỏ rực vì nóng, giọng nói không còn cao ngạo lạnh lùng như trước mà mềm mại như đang làm nũng.

Lần đầu tiên Diệp Trì Vô không rút tay áo ra, đứng yên tại chỗ, lắng nghe cô nói tiếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »