Edt: Mítt~~~~~~~~~~Tô Vãn cứ theo lẽ thường đi vào trường học, lúc tiến vào phòng học liền cảm giác được không khí hôm nay có chút quái dị.
“Tiểu Vãn, bữa sáng của cậu.”
Hôm nay Tiết Huệ đến sớm hơn Tô Vãn cười tủm tỉm chỉ chỉ bữa sáng nóng hổi trên bàn Tô Vãn.
“Nam thần đưa tới! Không phải là nam thần đích thân làm chứ?”
Hả?
Nghe Tiết Huệ nói, Tô Vãn lúc này mới chú ý tới trên bàn mình có đặt một cái hộp cơm, còn tỏa ra mùi thơm..
“Là…… Hắn đưa tới?”
Trách không được hôm nay trong phòng học không khí kì quái như vậy.
Tô Vãn ngồi trở lại chỗ mình, Tiết Huệ đã cười tủm tỉm ngoi lên: “Tiểu Vãn, Tiểu Vãn Vãn, cậu cùng nam thần nhà mình, ách, mình nói là cậu cùng với Tô lão sư……”
Nói xong Tiết Huệ cười hì hì làm thủ thế trái tim.
“Hai người có phải đang yêu đương hay không?”
Yêu đương?
Tô Vãn ngẩn ra một chút, yêu đương là cảm giác gì?
Ở bên Hình Dật hai năm, bọn họ thật ra vẫn luôn bình đạm, Hình Dật có thể bao dung cô, quan tâm cô, Tô Vãn liền cảm thấy mình đã rất thỏa mãn.
Nhưng hiện tại……
Tô Vãn rũ mắt cười cười: “Tiết Huệ, cậu nói bừa cái gì đó? Mình là người đã có bạn trai!”
“Cậu nói Hình Dật?”
Nói đến Hình Dật, Tiết Huệ nhịn không được bĩu môi.
“Ngày hôm qua mình đi sớm, nhưng mình không có mù, ai cũng nhìn ra được hắn và Tô Du mắt đi mày lại, tình chàng ý thϊếp, củ cải hoa tâm như vậy, cậu nên quăng hắn đi, cậu xem Tô lão sư nhà chúng ta vừa giỏi văn vừa giỏi võ, lên phòng khách xuống phòng bếp, thật sự là lão công quốc dân mà! Ai nha, càng nói mình càng ganh tị với cậu mà.”
Ganh tị sao?
Tô Vãn nhịn không được ngước mắt nhìn những nữ sinh xung quanh cách đó không xa đang khe khẽ nói nhỏ, các cô ấy cũng đang ganh tị sao?
Tưởng tượng đến đây, tâm tình Tô Vãn hình như càng thêm sung sướиɠ, hộp cơm Tô Duệ đưa tới đều bị cô ăn sạch, lại nói tiếp, hương vị thật sự rất ngon, là khẩu vị mà cô thích.
Cho nên, hình như hắn nói, hắn hiểu mình hơn bất kì ai, hắn chính là……
Thấy Tô Vãn một mình ánh mắt lấp lánh ngồi cười ngây ngô, Tiết Huệ một bên lập tức nghiêng qua.
“Tiểu Vãn Vãn, cậu nói xem có phải cậu đã động tâm, động tâm đúng không? Mình đã nói mà, Hình Dật kia không phải chồng tương lai của cậu đâu! Ai, bổn cung thật là mắt sáng như đuốc, thật lợi hại!”
Hình Dật……
Nghe Tiết Huệ nói, khóe miệng tươi cười của Tô Vãn cứng một chút: “Tiết Huệ, cậu còn có nhớ ba năm trước chúng ta đi ngoại ô thành phố B chơi, gặp được người bị thương kia?”
“Ba năm trước?”
Nghe Tô Vãn nói, Tiết Huệ nhíu mày suy nghĩ nửa ngày: “Có phải cái người cả người đầy máu ở chân núi hay không?”
Hiện tại ngẫm lại cô còn cảm thấy rất đáng sợ.
“Thì ra cậu cũng nhớ rõ.”
Khóe môi Tô Vãn lướt qua tia cười lạnh ——
Hình Dật, tôi không nghĩ tới ba năm trước thế nhưng chúng ta từng gặp qua.
Anh vẫn luôn nghĩ là Tô Du cứu anh?
Nhưng anh lại không biết chính tôi là người tiến hành cấp cứu cho anh, hơn nữa là tôi gọi điện thoại cấp cứu.
“Tiểu Vãn, sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”
Tiết Huệ một bên lúc này còn mơ mơ màng màng, cô và Tô Vãn quen biết đã lâu, ba năm trước hai người cùng nhau đến thành phố B leo núi, kết quả tại chân núi gặp được một người cả người đầy máu.
Nghĩ đến đây, Tiết Huệ không thể không bội phục lá gan Tô Vãn, người kia thoạt nhìn đáng sợ như vậy, lại trông như sắp chết, Tô Vãn lại dám giúp hắn tiến hành xử lý khẩn cấp, còn giúp hắn cầm máu miệng vết thương nguy hiểm nhất.
Sau đó cũng là Tô Vãn gọi điện thoại cấp cứu, hơn nữa sau khi xác nhận người kia không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, hai người mới rời đi.
Thật ra Tiết Huệ vẫn luôn cảm thấy không đáng, Tiểu Vãn Vãn phí tâm phí lực cứu một người qua đường như vậy, nhưng đến cơ hội được người kia cảm tạ cũng không có.
Đến cứu người mà vẫn cao lãnh như vậy, không hổ là Tiểu Vãn Vãn nhà mình……
Ai, tóm lại thế giới của nữ thần học bá, phàm nhân như mình là không thể lý giải.
Rất nhiều người đều nói Tô Vãn tùy hứng kiêu ngạo tính tình đại tiểu thư, nhưng Tiết Huệ nhìn thấy lại là một Tô Vãn đặc biệt thiện lương đặc biệt đáng tin cậy.
Cho nên nói Tiểu Vãn Vãn thiện lương cùng với nam thần quốc dân nhà chúng ta vô cùng xứng đôi.
Còn Hình Dật tra nam hoa tâm kia, mặc kệ hắn đi tìm chết……
Sinh hoạt trong trường học vốn dĩ đối với Tô Vãn mà nói là rất nhàm chán, nhưng từ khi Tô Duệ xuất hiện trên lớp học, Tô Vãn lập tức cảm thấy lớp học vốn dĩ nhàm chán buồn tẻ trở nên có ý tứ hơn nhiều.
Loại cảm giác này thật là kỳ diệu, cô lớn như vậy, lần đầu tiên biết có một loại cảm xúc kêu là canh cánh trong lòng.
Tan học, Tô Vãn giống như ngày hôm qua cầm bài thi đến văn phòng Tô Duệ, lúc này đây Tô Duệ đã làm xong công việc của mình, mặc xong áo ngoài đứng ở cửa chờ Tô Vãn: “Tối hôm qua để quên máy tính, anh muốn đi mua một cái mới, em đi với anh, ừm, lần này anh trả!”
Khi nói chuyện Tô Duệ giơ tay quơ quơ thẻ ngân hàng mới làm của mình.
“Thì ra bất đồng thời không còn có thể vượt thời không làm thẻ ngân hàng? Lấy thân phận gì đưa tôi nhìn xem!”
Tô Vãn vừa nói một bên vẻ mặt mỉm cười nâng cằm, nâng tay nhỏ đưa lên trước mặt Tô Duệ.
Tô tướng quân:……
Cmn! Mình làm sao giải thích? Chẳng lẽ nói thân phận là Từ Sách giúp mình làm?
“Khụ khụ, cái này không phải tự anh làm, là một người bạn, hắn giúp anh làm.”
Tô Duệ không muốn nói dối Tô Vãn, hiện giờ cũng chỉ có thể nói hàm hồ.
“Anh còn có bạn? Tôi làm sao lại không biết, là ai?”
Lúc này, ánh mắt Tô Vãn nhìn Tô Duệ đã dần dần hoài nghi.
“Là Từ Sách, chính là Từ Sách mà anh từng nói với em.”
Thấy vợ mình sắc mặt không tốt, Tô tướng quân thuộc tính thê nô lập tức tước vũ khí đầu hàng: “Từ Sách hắn thật ra là đồng nghiệp của anh, ừm đồng nghiệp tương lai, sau này anh và em đều sẽ làm việc cùng một chỗ với hắn, nhưng mà hắn…… Hắn đi……”
“Hắn thích…… Tôi?”
Tô Vãn liên tưởng đến lời nói lần trước của Tô Duệ, lập tức thử thăm dò hỏi một câu.
“Không, không phải, hắn làm sao lại thích em chứ?” Tô Duệ nghe Tô Vãn nói lập tức phủ nhận một câu.
Tình địch gì đó ghét nhất.
“A, hắn không thích tôi, chẳng lẽ hắn thích anh?”
Tô Vãn híp mắt vẻ mặt giảo hoạt nhìn Tô Duệ.
Tô Duệ:……
"Được rồi, hắn thích em, nhưng em làm sao có thể thích hắn!”
“Không phải nha, tôi cảm thấy Từ lão sư rất tốt, người thì đẹp trai tuấn lãng, chủ yếu chính là đối với mọi người đặc biệt ôn nhu.”
Tô Vãn nhớ tới Từ Sách trong trí nhớ của mình, người kia thoạt nhìn thật sự đặc biệt quý khí, đặc biệt ôn nhu.
Nghe Tô Vãn liên tiếp khen Từ Sách, Tô Duệ lập tức có chút luống cuống, hắn tiến lên một bước giơ tay ôm Tô Vãn vào trong lòng ngực: “Vợ, thật ra anh cũng có thể ôn nhu, cái kia, em không cảm thấy anh lớn lên đẹp trai hơn Từ Sách sao?”
Nhìn thấy Tô Duệ vẻ mặt nóng lòng biểu hiện, Tô Vãn nhịn không được nhấp môi cười cười, người này, thật đúng là có ý tứ.
Chẳng lẽ chỉ vì mấy câu nói đó lại cảm thấy không an tâm sao?
Này, mới là tình yêu sao?
Tô Vãn thu hồi tâm tư, cố sức từ trong lòng ngực Tô Duệ thoát ra: “Anh đẹp trai, anh đẹp trai nhất, được chưa? Hôm nay tôi hẹn Hình Dật, tự anh đi mua máy tính đi.”
“Em hẹn hắn?”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ ngẩn ra, vợ mình đây là cố chấp tới trình độ nào! Ngày hôm qua bị tra nam kia hại thảm như vậy.
Xem ra mình vẫn nên mau chóng chơi chết Hình Dật mới được.
Dù sao ở thế giới này, Hình Dật chết thì thế giới cũng sẽ không biến mất.
Thấy Tô Duệ sững sờ, ánh mắt Tô Vãn chợt lóe, đem bài thi trong ngực mình đặt lên tay hắn.
"Anh mua máy tính xong thì đến tiệm cơm ngày hôm qua chờ tôi, lát nữa tôi sẽ đi tìm anh…… Cùng anh ăn cơm.”
Nói xong, Tô Vãn nhanh chóng xoay người rời đi.
Hôm nay cô xác thật hẹn Hình Dật, hẹn hắn, ngả bài.
~~~~~~~~~~~~