Edt: Mítt~~~~~~~~~~Thấy Tô Vãn xoay mặt sang một bên hình như có chút không cao hứng, Tô Duệ nhịn không được cười cười.
"Ngoan, anh nói cho em biết được chưa?"
Nói xong, hắn ôn nhu nắm lấy chân Tô Vãn, đẩy đẩy váy cô lên trên.
"Uy, anh đừng, đừng sờ loạn."
Tô Vãn lập tức khẩn trương ấn chặt váy của mình, cả khuôn mặt đều đỏ.
Khó khi được nhìn thấy bộ dáng vợ mình ngây ngô thẹn thùng như vậy, ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, vẻ mặt giảo hoạt nhẹ nhàng nói.
"Em thẹn thùng cái gì? Toàn thân trên dưới của em chỗ nào anh chưa nhìn thấy? Trên ngực em có một nốt ruồi đỏ, phía sau lưng em còn có một vết sẹo nhợt nhạt, em nói với anh đó là khi em còn nhỏ tự mình làm bị thương, lúc ấy không có người ở nhà, chảy rất nhiều máu, sau đó thì...... Lưu lại một vết sẹo."
Nói tới đây ánh mắt Tô Duệ trầm xuống: "Vợ, thật là khổ cho em."
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn đã hoàn toàn ngây ngốc ở nơi đó, bởi vì Tô Duệ nói mỗi một chữ đều là sự thật.
Cô theo bản năng duỗi tay sờ phía sau lưng mình, bởi vì vị trí vết sẹo nằm phía dưới, cho dù cô mặc lễ phục trễ vai cũng sẽ không bị phát hiện.
Đúng vậy, mấy năm nay, cho dù là Tô Khải Kiều hay là Tần Thi Vịnh, bọn họ đều không phát hiện vết sẹo kia của mình, thậm chí, đến lần đó mình xém chút nữa chết ở trong biệt thự hai người bọn họ đều hoàn toàn không biết gì cả.
Tô Vãn chịu đựng đáy lòng đau khổ, ngẩng đầu nhìn Tô Duệ, ánh mắt vô cùng bắt mắt: "Tô Duệ, anh thật sự đến từ tương lai?"
"Ừ."
Tô Duệ gắt gao nắm chặt Tô Vãn.
"Vợ, anh biết em hiện tại rất khổ sở, hiện giờ khả năng em còn chưa qua được vấn đề của Hình Dật, nhưng...Con người mà, trong cuộc đời khó tránh khỏi sẽ gặp được rất nhiều suy sụp, cho dù là tình cảm hay là sự nghiệp, em ngàn vạn lần không cần thương tâm, cũng không cần cực đoan, bởi vì...... em còn có một anh chồng tương lai đặc biệt tốt đẹp, còn có nhà của chính mình, con cái của chính mình, ừm, chúng ta thậm chí còn có một bé cháu ngoại rất đáng yêu."
Khụ khụ, tuy rằng đó là một cô cháu gái phá phách.
Con cháu mãn đường, hạnh phúc mỹ mãn.
Này, còn không phải là cuộc sống hạnh phúc mà mình mong muốn sao?
"Thật giống như một giấc mơ."
Tô Vãn nói nhỏ với chính mình một câu: "Tô Duệ, cho dù anh nói đều là sự thật, anh có thể nói cho tôi biết, Hình Dật vì sao thích Tô Du, không thích tôi không?"
Đây thật là một vấn đề mà Tô Vãn không bỏ qua được.
Mối tình đầu, thật sự rất khó buông bỏ.
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ thở dài một hơi, hắn tự nhiên sẽ không nói với Tô Vãn, Hình Dật sẽ thích Tô Du thậm chí còn yêu đến muốn chết muốn sống, đó đều là yêu cầu của cốt truyện, đó là nam nữ chính hấp dẫn lẫn nhau.
Nói như vậy không khỏi quá tàn khốc.
"Thật ra, Hình Dật ngay từ đầu ở bên cạnh em là vì hắn nhận lầm em là Tô Du, ba năm trước lúc Hình Dật đi leo núi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, được Tô Du cứu, mà hắn lúc ấy lại hôn mê, mơ mơ màng màng chỉ liếc mắt một cái, mơ hồ nhớ kỹ bộ dáng người kia, mà sau khi trở lại Vân Thành, trong trường học hắn nhìn thấy em, cho rằng em chính là người kia."
Hình gia tuy rằng cũng là gia tộc lớn ở Vân Thành, nhưng Hình Dật thời niên thiếu lớn lên ở nhà ngoại, hắn ở lần ngoài ý muốn ba năm trước mới trở lại Vân Thành, rồi sau đó gặp được Tô Vãn.
Cốt truyện an bài như, thật sự rất giống đang hố Tô Vãn.
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn sửng sốt một chút.
Ba năm trước......
Hình Dật chưa bao giờ nhắc với mình chuyện ba năm trước, trước đó không có, hiện tại và về sau hắn càng sẽ không nhắc tới đúng không?
Nhưng......
Hắn làm sao chắc chắn người cứu hắn nhất định là Tô Du?
Thật là buồn cười.
"Nếu, nếu tôi nói, ba năm trước người cứu hắn, thật ra là tôi, Tô Duệ, anh tin tôi không?"
Tô Vãn đột nhiên nâng đôi mắt, sáng lấp lánh nhìn Tô Duệ.
Này......
Tô Duệ sửng sốt, lại theo bản năng gật đầu: "Anh tin em, cho dù em nói cái gì, làm cái gì anh đều tin em."
"A."
Nghe Tô Duệ trả lời, Tô Vãn đột nhiên cười ha hả, trong ánh mắt không tự chủ được cười ra nước mắt: "Tôi cũng tin anh."
Tôi tin anh, là người đến từ tương lai.
Bởi vì, anh là người tôi vẫn luôn tìm kiếm.
Chính là anh.
"Tô Duệ, tôi rất vui."
Tô Vãn đột nhiên giang hai tay ôm chặt lấy Tô Duệ --
Mỗi một cô gái khi trải qua cuộc sống đầy đau khổ, cô gái nào cũng từng tưởng tượng rằng ở thời điểm cô ấy cô đơn bất lực, tuyệt vọng nghèo túng nhất, sẽ có một người từ trên trời giáng xuống, hắn sẽ ôm cô ấy an ủi cô ấy và cưng chiều cô ấy, nói với cô ấy rằng --
Hắn là tương lai của cô ấy.
Đó, giống như là một giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại.
"Không được đi, đừng tỉnh lại."
Đêm khuya, Tô Vãn trên giường vẫn như cũ nắm chặt tay Tô Duệ, mơ mơ màng màng nói mê.
Cô gái càng có mặt ngoài kiên cường thì nội tâm lại càng yếu ớt.
Tô Duệ nhìn khuôn mặt Tô Vãn, theo bản năng nâng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt thẳng đôi lông mài của cô: "Vợ, ngủ cho thật ngon, anh vẫn luôn ở đây."
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tô Vãn tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Duệ đang nằm ngủ ở mép giường.
Không phải mơ sao?
Tô Vãn chớp chớp mắt, nghĩ đến hành động ngày hôm qua của mình, cô lập tức ảo não dùng chăn trùm cả người lại --
Mình nhất định là điên rồi, hoặc là bị hắn lây bệnh!
Cô thế nhưng, thế nhưng lại tin tưởng người đàn ông này là chồng tương lai của mình.
Nhưng......
Nhìn khuôn mặt Tô Duệ lúc ngủ, Tô Vãn lại nhịn không được ngưng mắt, hắn đối với mình thật sự rất tốt, cũng không có bất kì ác ý gì, thậm chí, hắn là hacker lợi hại, hắn cũng sẽ không để ý tài sản Tô gia.
Chẳng lẽ, hắn chính là cái loại đầu đất chỉ cần trả giá không cầu hồi báo sao?
"Đầu đất."
Tô Vãn nhịn không được cúi mặt nói nhỏ một câu, một bên nâng ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm mặt Tô Duệ, thấy vẫn Tô Duệ ngủ ngon lành, lúc này cô mới mỉm cười rón ra rón rén xuống giường vọt vào phòng tắm.
Nghe tiếng Tô Vãn đóng cửa phòng tắm, Tô Duệ lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Vợ ngốc, hai chúng ta rốt cuộc ai mới là đầu đất?
Chờ Tô Vãn thay xong quần áo đi ra thì đã không thấy Tô Duệ.
Tô Vãn nhìn chăn được hắn gấp chỉnh tề, cả người ngẩn ra trong chốc lát, cái loại cảm giác đột nhiên vắng vẻ này thật là kỳ quái.
Tô Vãn thở dài một hơi, xoay người đi xuống lầu.
Dưới lầu chỉ có một mình Tô Du, bữa sáng vẫn là món Tây sở trường của dì Trương, nhìn chằm chằm bữa sáng trăm năm như một kia, Tô Vãn đột nhiên nhớ tới đồ ăn sáng hôm qua Tô Duệ làm, Tô Du nói hắn làm ăn rất ngon, mà mình lại một miếng cũng chưa ăn thử.
Đột nhiên thật khó chịu.
"Tiểu Vãn, em đến đây! Tô lão sư ngài ấy......"
Vừa rồi Tô Du đã biết chuyện Tô Duệ trở thành giáo viên của Tô Vãn, bởi vì thời điểm Tô Duệ đi làm kêu mình chuyển lời đến Tô Vãn, gặp nhau ở trường.
"Tôi không ăn."
Tô Vãn giống như bình thường mang cặp sách ra cửa.
"Tiểu Vãn!"
Tô Du ở phía sau nhịn không được gọi cô lại.
"Em và Tô Duệ, hai người......"
"Đây là chuyện của tôi, cô quản nhiều như vậy làm gì?"
Tô Vãn nghe Tô Du nói, nhịn không được quay đầu nhìn cô ta một cái.
"Cô thật sự cho rằng bản thân trở thành chị của tôi!"
"Không phải, Tiểu Vãn, em và Hình Dật anh ấy......"
"Tôi và Hình Dật cũng là chuyện của chúng tôi, Tô Du cô tốt nhất nhớ rõ thân phận của mình."
Nói xong Tô Vãn không chút do dự xoay người rời đi, nhìn bóng dáng Tô Vãn đi xa, Tô Du thở dài một hơi.
Thật ra, mình làm sao không biết Hình Dật thích mình?
Nhưng anh ấy là vị hôn phu của Tiểu Vãn, Tô Du cũng không muốn phá hư hạnh phúc của Tô Vãn, mà hiện tại Tô Vãn và Tô Duệ lại không rõ ràng, cô ngược lại bắt đầu lo lắng cho Hình Dật.
So sánh với nữ chính đại nhân do dự không quyết đoán, lúc này Tô Vãn đã lên xe trong lòng cũng rất không bình tĩnh.
Cô vẫn luôn cho rằng mình không thể tha thứ cho sự phản bội của Hình Dật.
Chết cũng không thể.
Nhưng, từ khi gặp Tô Duệ, Tô Vãn đột nhiên phát hiện, thì ra cuộc đời mình còn có một loại khả năng khác......
~~~~~~~~