Chương 2: Cậu thật sự rất đáng giá

Edit: Chanh

Chương 2

Dưới lớp mặt nạ lộ ra một gương mặt đẹp phi giới tính, làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt trong veo như hắc diệu thạch, bảo thạch rực rỡ nhất cũng không sánh bằng, mi mắt rung nhè nhẹ như những cánh bướm, đuôi mắt được quét lên một màu đỏ thẫm mỹ lệ, đó là sự quyến rũ của toàn bộ gương mặt thêm một chút nét đẹp tự nhiên.

Một Omega với gương mặt như vậy có thể được coi là tuyệt sắc trong tuyệt sắc!

Mấy vị khách phía dưới gần như cùng lúc bấm chuông đấu giá, không bao lâu, giá đã tăng lên tới 500 nghìn tệ.

Cùng lúc này, người điều giáo đột nhiên đi đến trước mặt Hạ Tê, bóp lấy hàm dưới của cậu.

Đau đớn truyền đến, cậu khóc thầm một tiếng, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Hạ Tê: "Đau......"

Âm thanh êm dịu giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua từ đáy lòng, trong chốc lát cướp đoạt đi trạng thái tinh thần của mọi người trong sàn đấu giá.

Cận Kiệt: "1 triệu tệ!"

Đây hiện tại là giá cao nhất trong sàn đấu giá, không có ai kêu giá cao hơn nữa, mà người kêu giá này chính là người đàn ông ở khu vực VIP lúc đầu muốn tháo mặt nạ của Hạ Tê xuống.

Hắn nhìn Hạ Tê, hận không thể đem người đi ngay lập tức.

Nhưng theo quy định của Kessel, sau khi đấu giá xong, Hạ Tê sẽ được đưa đến phòng VIP để đợi người khách đã đấu giá làm thủ tục thanh toán.

Trong phòng VIP của Kessel có thể chơi rất nhiều trò tình thú, còn có nhiều thứ thú vị khác, cho nên có rất nhiều khách quý khi đấu giá xong đều ở lại một đêm, sau khi tận hưởng mỹ vị xong thì hôm sau mới mang người rời đi.

Người điều giáo: "1 triệu tệ, cậu đáng giá thiệt đó!"

Người điều giáo kéo tay Hạ Tê đi lên phía trước, Hạ Tê đau đến nhíu mày, rên một tiếng, rưng rưng nước mắt.

Hạ Tê: Cái cơ thể này chắc chắn là có bệnh trong người, chỉ là bị kéo tay một cái, sao mà đau như vậy được!

Nhưng hệ thống vẫn không phản hồi cậu, cũng không có ai có thể giải đáp thắc mắc này của cậu.

Người điều giáo: "Đi vô đi, xíu nữa khách sẽ tới, cậu phải phục vụ cho tốt. Khách quý mà được phục vụ thoái mái thì ngày tháng sau này của cậu mới êm đềm!"

Người đàn ông mở một phòng VIP ở cuối dãy hành lang, đẩy Hạ Tê vào trong, trước khi rời đi còn giả vờ quan tâm khuyên cậu một câu.

Cửa phòng bị đóng lại, Hạ Tê nhìn đồ bày biện trong phòng, còng tay và thứ đồ kỳ quái trên tủ đầu giường, xiềng xích được treo trên mấy cột giường, còn có một dây roi da nhỏ màu đen, cạnh giường còn có cái khung có thể khóa người, phía trên là một cái nhìn giống như ghế mát-xa, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống lắm.

Tóm lại, căn phòng này đâu đâu cũng là mùi quái lạ.

Hạ Tê lập tức đi mở cửa nhưng cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài, hoàn toàn không mở ra được.

Cũng may là kiếp trước ở bệnh viện, lúc rảnh rỗi không có gì làm nên đã học từ một ông lão làm thợ khóa mấy kỹ thuật mở cửa, tốn chút thời gian cuối cùng cậu cũng mở được.

Cậu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, kết quả chạy chưa được bao xa thì thấy có người đi về phía bên này, nhất thời sốt ruột cậu liền tìm đại một phòng gần đó rồi trốn vào.

Vừa vào cửa liền nghe thấy ở bên ngoài có tiếng người quẹt thẻ mở cửa.

Hạ Tê giật mình, lấy tốc độ nhanh nhất trốn sát vào cánh cửa của phòng thay đồ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Kiều: "Tiên sinh......"

Có hai người đi vào phòng, trong đó có một người gọi là Kiều, cậu ta là người của sàn đấu giá ngầm Kassel, bình thường cũng sẽ tiếp vài vị khách đến đây tham gia đấu giá.

Cậu ta không nghĩ rằng người tối nay mua cậu ta lại là người đàn ông cực phẩm như thế, vừa bước vào phòng liền nhịn không được mà sáp lại gần.

Alpha trước mặt, ngoài hình hoàn hảo không chổ chê, vóc dáng tựa người mẫu, khí thế mạnh mẽ bức người khiến người ta vừa nhìn liền mê mẫn.

Ánh mắt cậu ta dần dần trở nên si mê, cơ thể cũng phóng ra pheromone thanh ngọt, mùi hương ấy không ngừng cám dỗ Alpha trước mặt.

Nhưng Alpha đẹp trai ấy lại mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, đột nhiên duỗi tay kéo mạnh một cái, ngửi ngửi mùi hương phóng ra từ nơi giữa cổ.

Pheromone mùi hoa nhài của Kiều chính là mùi khiến Alpha say mê nhất, khiến ai ngửi được đều hận không thể ngay lập tức chiếm đoạt cậu ta, thậm chí là đánh dấu, nhưng Alpha trước mặt này thế mà một chút phản ứng cũng không có.

Ở khoảng cách gần như thế Kiều có thể cảm nhận được hơi thở trên người Alpha, cơ thể trong chốc lát đều mềm nhũn, cậu ta không kiềm chế được mà đưa tay ôm lấy một cái chân của người kia, dùng đôi má ửng hồng mà cọ cọ lên.

Giây sau, "phịch" một tiếng, Alpha đá văng cậu ta ra.

Ti Kình Thương: "Cút!"

Cả người Kiều bị đá đâm vào bên cạnh cái tủ, trán đập vào một góc, máu tươi lập tức chảy ra.

Nhưng cậu ta bây giờ đã chìm đắm trong hơi thở của Alpha khiến người ta si mê kia, đến cơn đau cũng không thèm đế ý tới, lảo đảo bò đến bên chân người kia.

Kiều: "Tiên sinh, đừng đuổi em đi mà, em sẽ phục vụ anh thật tốt, đảm bảo sẽ làm cho anh thoải mái, cái gì em cũng làm được hết!"

Trong lúc Kiều nói chuyện, máu tươi trên trán cậu ta nhỏ giọt rơi xuống mặt giày của Alpha, ánh mắt vốn dĩ không chút gợn sóng đột nhiên trở nên nham hiểm và tàn nhẫn.

Hắn xách mạnh Kiều từ trên đất dậy, khí thế cường đại trực tiếp xuyên qua đại não của Kiều, sự áp bức tinh thần mạnh mẽ từ Alpha ùn ùn kéo đến mà đè ép xuống.

Cơ thể Kiều mất kiểm soát mà phát run, sắc mặt tái xanh, mồ hôi lạnh trên trán nhiễu xuống từng giọt, ánh mắt cũng trở nên rã rời, mở miệng cầu xin hắn.

Kiều: "Tiên...tiên sinh, tôi...tôi không dám nữa......tha cho tôi đi!"

Giây sau, cả người bị đá ra, đập mạnh xuống đất, nữa ngày cũng không động đậy nổi.

Tiếng rên la đầy đau đớn ấy làm cho Hạ Tê đang trốn trong phòng thay đồ hoảng sợ mà lùi một bước, lại không cẩn thận đυ.ng phải giá treo quần áo.

Cậu vội vàng đỡ lấy, nhưng vẫn phát ra tiếng động nhẹ.

Ánh mắt sắc nhọn của Alpha nhìn về phía phòng thay đồ đang đóng cửa, chậm rãi đứng dậy đi qua.

Kiều lúc này mồ hôi lạnh đầy đầu bò dậy từ dưới đất, không dám nhìn Alpha đáng sợ kia một cái liền trực tiếp mở cửa lao ra ngoài.