Hoàng Viết Lực và Thục Nhã Phương đi đến mọt góc của tòa nhà dạy học, chỗ này bình thường sẽ không có mấy người đi qua, rất thích hợp để làm nơi nói một số thứ người khác không cần thiết phải biết.
Thục Nhã Phương tay chân xoắn xuýt đứng trước mặt Hoàng Viết Lực, cô ta còn thậm chí không dám nhìn thẳng vào hắn. Đây cũng không biết là sợ hãi hay ngượng ngùng.
Hoàng Viết Lực dựa lưng vào tường, hắn rũ mắt không nói lời nào đợi chờ Thục Nhã Phương mở miệng. Hắn không muốn nhiều lời với loại người không ra gì này.
" Phải mua cái gì đây...? "
Hoàng Viết Lực mặt mày lạnh tanh không cảm xúc nhưng trong đầu đang vắt óc ra nghĩ. Hắn phải mua một cái gì đấy cho cậu, nếu không cậu sẽ không để ý hắn cả từ nay về sau luôn. Nghĩ đến thế hắn cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
" Tôi... tôi không cố ý ép mọi người xa lánh cậu ta, là mọi người tự thấy tôi tránh xa cậu ta nên mới làm theo tôi. "
Cuối cùng Thục Nhã Phương cũng nói được một câu, cô ta đã sớm ngắt tay mình đến đỏ ửng rồi. Cô ta đang đứng trước mặt người cô ta thích, vậy mà lại là vì người khác. Thục Nhã Phương ngoài mặt căng thẳng nhưng trong thâm tâm liền thấy vô cùng tức giận.
Hoàng Viết Lực bị câu nói của Thục Nhã Phương lôi ra khỏi dòng suy nghĩ đang chảy loạn trong đầu hắn từ nãy tới giờ, hắn nhướng mày lạnh giọng hỏi:" Không cố ý sao? "
Ngữ điệu của Hoàng Viết Lực đầy rét lạnh, ánh mắt của hắn sắc như lưỡi dao đâm thẳng vào người của Thục Nhã Phương. Uy áp vô hình hắn tạo ra đã khiến cho Thục Nhã Phương vô cùng sợ hãi. Đầu óc cô ta lúc này đã quay cuồng trong run rẩy, cơ thể cũng bất giác run lên theo sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn cô ta.
Hoàng Viết Lực lạnh lùng thản nhiên nhìn cô ta đợi chờ cô ta mở miệng lần nữa để kết thúc câu chuyện này. Đây chính là cái người ta gọi là " khí chất của kẻ đứng đầu ". Hắn không cần dùng đến một chút tin tức tố nào đã khiến cho người khác run như cầy sấy. Trước giờ cho dù đánh nhau với Alpha đi nữa Hoàng Viết Lực cũng chưa từng dùng tin tức tố để đàn áp họ. Đơn giản vì hắn là cấp cao nhất, nếu hắn trấn áp bọn họ thì đánh nhau có ý nghĩa gì? Thêm nữa chính là ngộ nhỡ có Omega nào trong đó thì không phải sẽ loạn hết sao?
Thục Nhã Phương mồ hội lạnh đã chảy thành dòng trên sống lưng của cô ta, ánh mắt cô ta đảo loạn xạ không dám nhìn vào Hoàng Viết Lực.
Cuối cùng cô ta cũng phải ngoan ngoãn nói ra lời mà Hoàng Viết Lực muốn nghe.
" Tôi.. tôi sẽ xin lỗi Túc Hạ Chu, sau này... sau này sẽ không dám bắt nạt ai nữa. "
Hoàng Viết Lực nghe thế thì xem như hài lòng, hắn một cái quay người liền rời đi. Hắn không nghĩ nữ nhân ngu ngốc này sẽ tái phạm ngay trước mắt hắn. Thục Gia chỉ là con giun cái dế dưới chân hắn, hắn vươn chân một cái sẽ đạp nát hoàn toàn. Thân là người thừa kế Hoàng Gia, hiện tại hắn đã có được một số quyền hành quan trọng rồi, tiện cho việc tương lai kế vị toàn bộ mọi thứ trong nhà.
Thục Nhã Phương sau khi Hoàng Viết Lực rời đi thì quỳ sụp xuống thở dốc, đến hiện tại cô ta mới dám thở mạnh. Trái tim của cô ta vẫn còn đập loạn, cơ thể vẫn chưa hết run rẩy vì sợ hãi. Vốn dĩ cô ta đã nghĩ rằng nhan sắc của mình đủ xinh đẹp để khiến Hoàng Viết Lực mủi lòng. Nhưng cô ta đã sai hoàn toàn rồi, hắn không hề có một chút mủi lòng nào, đến cả thương hại một chút cũng không có!
Trong lớp, Ninh Đình Phúc đang cố gắng mở to đôi mắt thanh tỉnh để viết bài, nhưng hình như chuyện này rất khó khăn. Hiện tại đầu óc cậu quay cuồng như đi tàu lượn siêu tốc vậy, đôi mắt cậu mông lung, cậu cảm thấy mình sắp không viết nổi chữ nữa rồi. Hiện tại cậu chỉ muốn nằm xuống ngủ mà thôi.
Ninh Đình Phúc không hề nghĩ mình sẽ bị như vậy, trận rối loạn này có chút phiền phức hơn cậu tưởng, Omega cấp S thật phiền mà. Cậu cũng không biết tình trạng này đến bao giờ mới kết thúc, cậu đang suy nghĩ tới bản thân mình nên xin nghỉ mấy ngày để cho tình trạng ổn hơn rồi thì mới đi học lại. Nếu không ở trạng thái này cậu cũng chẳng thể nào có thể tập trung được, viết còn run tay không viết nổi kìa.
Diệp Hồng Ngân nhìn thấy được sự mệt mỏi của Ninh Đình Phúc, cô lén quay đầu xuống nhìn, đồng tử của cậu sắp tan rã đến nơi rồi, có vẻ hình như cậu muốn ngủ lắm.
Diệp Hồng Ngân chỉ đơn giản nghĩ cậu bị bệnh sau đó quay xuống nhẹ nói với cậu:" Tiểu Ninh, cậu có mệt lắm không? Hay đi xuống phòng y tế nhé? "
Viên Thu Huyền nghe thấy xưng hô kia từ miệng Diệp Hồng Ngân thì suýt nữa đã nhảy dựng trợn mắt cấu véo Diệp Hồng Ngân mấy cái.
Diệp Hồng Ngân đã quyết định kệ xừ Viên Thu Huyền, cô rất thích xưng hô này nha, cho nên cô quyết định bất chấp dùng nó luôn, dù sao cô cũng không nghĩ bản thân sẽ bị mắng.
Hạc giấy bạc ở tay bị Diệp Hồng Ngân động vào, Ninh Đình Phúc theo bản năng hơi tránh né một chút nhưng cậu không còn phản ứng mạnh như trước kia nữa.
"... Tôi không sao. ": Một hồi Ninh Đình Phúc mới mệt mỏi nói, cậu bóp bó ấn đường đang nhíu lại của mình. Hiện tại cậu thực sự rất buồn ngủ, đầu óc cậu hiện tại đã nặng trịch rồi.
Cậu lần này cũng chẳng để ý tới cái xưng hô Tiểu Ninh trong miệng của Diệp Hồng Ngân, cậu là thực sự không còn hơi sức nào để để ý tới nữa.
Viên Thu Huyền thấy cậu rõ ràng mệt mỏi nhưng vẫn mạnh miệng thì nói:" Mệt thì cứ xuống phòng y tế, thầy cô sẽ không nói gì đâu. "
Ninh Đình Phúc nghe được bèn nhẹ gật đầu sau đó nhẹ giọng nhàn nhạt nói:" Tôi không sao, hai người không cần quan tâm tôi. "
Nói xong cậu không nhịn nổi nữa mà nằm úp xuống mặt bàn mơ màng thϊếp đi.
Thấy Ninh Đình Phúc như vậy thì hai người kia quay lên trên.
Diệp Hồng Ngân ấn chặt cánh tay Viên Thu Huyền, vẻ mặt đầy đau khổ:" Huyền Huyền à, tôi đau lòng quá đi!! "
Viên Thu Huyền vỗ vỗ bàn tay Diệp Hồng Ngân:" Được rồi, hiện tại chúng ta với cậu ấy không thân. Người ta không lườm cậu vì cái xưng hô kia chẳng qua là vì người ta mệt thôi. "
Diệp Hồng Ngân đánh Viên Thu Huyền mấy cái sau đó lại kéo người chụm đầu lại thảo luận:" Nè Huyền Huyền, trạng thái này của cậu ấy rất giống chúng ta thời kì phát tình đó. Cũng mệt mỏi như vậy nè. "
Viên Thu Huyền ngay lập tức phủ nhận:" Ninh Đình Phúc là Beta, cậu ấy đã nói với chúng ta như vậy cơ mà. Hơn nữa người ốm bình thường cũng có biểu hiện mệt mỏi như vậy mà, cậu đừng tự ảo tưởng rồi làm mình đau lòng nữa đi! "
Diệp Hồng Ngân ỉu xìu:" Tại sao Tiểu Ninh không phải là Omega chứ..? "
Chuông vào lóp vang lên cũng không đánh thức được Ninh Đình Phúc, cậu hơi va tay vào cái bút bên cạnh khiến cho Hạc Nhi vang lên mấy tiếng.
Ninh Đình Phúc trong cơn mơ màng liền nỉ non nói loạn.
" Mẹ... cho con ngủ... "
Cậu không biết lúc đó Hoàng Viết Lực đã đứng ngay trên đầu cậu.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, cậu đã nhắm mắt mà bắt đầu đi vào trạng thái ngủ rồi. Ninh Đình Phúc vùi cả khuôn mặt vào trong cánh tay mình, chỉ để lại bên trên là mái tóc đen nhánh đang lay động bởi những con gió lùa vào ngoài cửa sổ.
Lúc này giáo viên đã vào lớp, đây là tiết Quốc Ngữ của giáo viên chủ nhiệm Dư Tiên Vũ.
Cô vào lớp liền lập tức nhìn thấy hình ảnh Hoàng Viết Lực đứng nhìn chăm chú Ninh Đình Phúc đã khuất sau lưng của Diệp Hồng Ngân.
" Bạn học.. "
Dư Tiên Vũ chưa nói hết thì Hoàng Viết Lực đã ra hiệu dừng lại. Dư Tiên Vũ thực sự không nói thêm từ gì, cả lớp hiện tại cũng hướng ánh mắt xuống chỗ của hắn và cậu.
Hoàng Viết Lực cho mọi người một ánh nhìn, đa phần mọi người đều đã không còn để ý đến nữa.
Hình ảnh cậu ngủ vùi như hiện tại kết hợp cùng hình ảnh khuôn mặt xanh xao và đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi lúc nãy của cậu đã khiến cậu trong mắt hắn hiện tại rất yếu ớt. Hình ảnh kia tập kích quá nhanh và đã làm ham muốn che chở trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ. Thiên tính của Alpha là bảo vệ kẻ yếu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy mình bộc phát ra cái này. Người hắn muốn bảo vệ ấy vậy mà lại không phải một Omega mà là một Beta.
" Yếu ớt. "
Nghĩ thì nghĩ vậy, Hoàng Viết Lực cảm nhận được từng trận gió bên ngoài ngày càng thổi lớn hơn, hắn đi vòng qua rồi vươn tay đóng cửa sổ lại, hắn không muốn cậu bị lạnh.
Hoàng Viết Lực ngồi xuống, hắn nhìn sang Ninh Đình Phúc đang ngủ vùi bên cạnh. Thấy mái tóc đen nhánh bồng bềnh của cậu, không hiểu sao hắn lại không kìm được mà nghĩ.
" Xúc cảm chắc chắn rất tuyệt.. "
Sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hoàng Viết Lực lại vươn tay không chút do dự ấn lên mái tóc của Ninh Đình Phúc, hắn còn ấn ấn mấy cái.
Trong mắt Hoàng Viết Lực đầy thỏa mãn biếng nhác nghĩ.
" Đúng là rất mềm. "