Chương 6: Chuộc Tội - Địa Cầu Đỏ [4]

chương 6

“Đó… đó là cái gì…” Ethan không phát giác giọng nói của mình run rẩy hơn trước rất nhiều, một cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng lan xuống gót chân.

Không biết tại sao khi nhìn thấy video, cậu dường như muốn cúi người nhảy xuống rơi vào vực sâu tuyệt vọng khủng bố.

Tanysell thu hồi vạn tức cầu, đặt nó trong lòng bàn tay thưởng thức: “Cậu cũng cảm nhận được đúng không, cái loại cảm giác run rẩy khi nhìn thấy thứ cực độ tà ác và hỗn loạn. Cậu chỉ là một nhân loại, người Eve chúng tôi còn cảm nhận gấp mấy lần các người, lúc trước khi mới nhìn thấy đoạn video này, rất nhiều tư tế hoảng sợ bị mất ngủ cả tháng. Khủng bố thuần túy như thế, chúng tôi chưa từng thấy qua trước đây.”

“Các người cũng không biết đó là thứ gì?” Ethan cảm giác l*иg ngực căng thẳng, thở ra hơi dồn dập: “Cho nên các người muốn dùng Phi nhân để làm thực nghiệm?”

“Đừng đặt người Eve chúng tôi vào cùng chỗ với ‘các người’, đó là quyết định của Địa Cầu Liên Minh.” Ngữ khí Tanysell nhẹ nhàng bâng quơ càng khiến Ethan thêm khϊếp sợ và phẫn nộ. Cách thấu kính, đôi mắt cậu bốc hỏa trừng mắt nhìn chằm chằm gương mặt băng cơ ngọc trác của tư tế kia, tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, siết chặt nắm đấm, thân thể cao gầy hơn so với Beta khác đang run nhè nhẹ. Trong mắt tư tế, có chút giống con thỏ bị ép bức.

Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, không biết quý ông lịch lãm này cắn người sẽ có dáng vẻ như thế nào? Tanysell rất có hứng thú nghĩ.

Một lúc sau, người đàn ông trước mắt dần dần thả lỏng thân thể sau nỗi khϊếp sợ bên bờ vực hỏng mất, nắm đấm từng chút buông lỏng. Ethan lui về phía sau một bước, hít một hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh rồi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Hoặc phải nói là giả vờ trấn định.

“Anh chủ động đối tốt với chúng tôi, còn nói điều cơ mật cho tôi nghe, xem ra anh cũng không hy vọng chúng tôi, ít nhất không hy vọng Samuel chết đúng không? Anh muốn chúng tôi làm gì?" Ethan hỏi.

Khóe mắt Tanysell cong lên, nở nụ cười sáng lạn: “Đúng là tôi có một phỏng đoán, nếu các người đồng ý phối hợp, nói không chừng có thể sống sót.”

……………….

Lúc Samuel tỉnh dậy đã là ngày cuối cùng, xung quanh tối đen như mực, mùi thơm ngọt ngào của bản thân còn chưa tan hết, ngửi vào cảm thấy thật buồn nôn. Cơn đau nhói nặng nề không ngừng giật giật bên huyệt Thái Dương khiến hắn ước mình có thể hôn mê lần nữa.

Ethan vùi đầu ngủ thϊếp đi ở một bên nhỏ hẹp khác, cuộn người lại, mắt kính cũng vứt qua một bên; hai vệt xanh tím hiện lên dưới mắt rõ ràng, có lẽ kiệt sức vì hai ngày nay chiếu cố hắn. Samuel ngồi dậy, mò mẫm thấy chai nước trong bóng tối, ực ực uống sạch. Hắn mơ hồ nhớ mình nhìn thấy một người Eve tóc vàng, hương vị Alpha trên người người nọ cực kỳ hấp dẫn, đến nay vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn.

Ở Cấm Thành, mùi vị Alpha hoàn toàn khác với Alpha trên Địa Cầu, không có tính công kích mạnh, nhưng vẫn tràn ngập lực lượng và uy quyền.

Hắn kiểm tra quanh thân trên dưới một hồi rồi xác nhận chính mình không phát sinh quan hệ gì cùng Alpha kia. Mùi Omega nồng đậm hắn tích lũy ba năm nay thế mà không làm cho Alpha kia mất đi lý trí, dưới tình trạng này không chủ động nhào vào ngực người ta, quả thật đúng là kỳ tích.

Chỉ là... Tại sao người Eve kia lại ở chỗ này? Hắn ta phát hiện thân phận của mình, không biết sẽ gây ra sóng gió gì.

Hắn hơi suy tư nhìn về phía Ethan, là cậu ta mang cái tên người Eve kia đến? Tiểu tử này đang làm gì?

Có lẽ nghe được động tĩnh của hắn, Ethan mở to mắt. Nhìn thấy đôi mắt Samuel khôi phục bình tĩnh, hơn nữa khí vị kia cũng dần tiêu tán, cuối cùng cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nằm liệt ra sau, nói: “Tổ tông, cuối cùng anh cũng trở lại bình thường, cho dù mẹ tôi tới thời kỳ mãn kinh cũng không khó hầu như anh...”

Samuel vô cùng bất mãn với cách nói này, huống chi trước đó không hiểu sao lại nhảy ra một tên Alpha; hắn tiến tới trước mặt Ethan, khoảng cách gần tới mức khiến người ta cảm thấy không khỏe, phải ngưỡng cổ ra sau. Giọng nói Samuel nghẹn ngào, phát ra nồng đậm lực uy hϊếp: “Tên Alpha người Eve kia có phải cậu tìm tới hay không?”



Ethan nuốt nuốt nước miếng, do dự nói: “Đúng vậy...” Ngay sau đó lập tức giải thích nói: “Bất quá anh yên tâm, hắn sẽ không tiết lộ chuyện của anh ra ngoài đâu!”

“Phải không? Cậu rất quen thuộc với hắn sao?” Ngữ khí của hắn càng thêm nguy hiểm, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, Ethan không ngừng lắc đầu: “Không quen! Không quen! Tôi cũng mới nhận thức hắn thôi!”

“Mẹ nó không thân quen mà dám tin tưởng hắn?! Làm không tốt hiện tại toàn bộ Phi nhân trên thuyền đều biết lúc này có một Omega trên thuyền!”

Giọng điệu tràn ngập chỉ trích khiến trong lòng Ethan khó chịu, nghĩ thầm lão tử không màng ngày đêm chăm sóc anh, kết quả vừa tỉnh liền tác oai tác quái, có chút lương tâm nào hay không? Cậu bỗng lớn tiếng quát lên: “Mẹ nó bằng không tôi phải làm sao đây! Lúc đó có một Phi nhân ngửi thấy mùi hương của anh vương trên người tôi, suýt nữa coi tôi là Omega mà đánh dấu, nếu không phải hắn cứu tôi phỏng chừng tôi cũng không về được! Hơn nữa người ta đường đường là tư tế, đáng giá vì một Phi nhân như anh mà quậy cho phi thuyền không an bình sao? Người ta có ý tốt giúp anh, anh đừng suốt ngày vọng tưởng bị hại nữa được không!”

Nói xong nhét lọ thuốc nhỏ vào trong tay Samuel, hầm hừ nói: “Người ta còn đưa thuốc trị liệu tác dụng phụ cho anh, thích lấy thì lấy.”

Samuel chưa bao giờ thấy bí thư nói chuyện to tiếng như thế, khϊếp sợ vài giây chưa tìm được từ ngữ cãi lại.

Ethan xoay người bắt đầu thu dọn túi ngủ vứt tứ tung ngang dọc trên mặt đất: “Muốn nói sợ hãi thì cũng nên là tôi, chờ người đàn ông râu ria kia trở về chắc chắn nói với thế giới này tôi là Omega, mẹ nó về sau có người tới quấy rầy tôi thì làm sao bây giờ?”

Samuel không nói gì, chỉ nhìn Beta vừa bận rộn công việc vừa lầu bầu một mình, trong lòng bướng bỉnh thế mà sinh ra vài phần có lỗi.

Lúc này dường như thật sự liên lụy bí thư thật thảm.

Hắn hắng giọng một cái, mấp môi nói: “Ừm... Nếu cậu thật sự lo lắng, thì nói thật cũng không sao, tôi có năng lực tự bảo vệ mình.”

“Tự bảo vệ cái đầu anh, tôi phí công che dấu tung tích giúp anh, hiện tại nói ra không phải rách việc sao?” Ethan hít một hơi thật sâu, quay đầu bất đắc dĩ nhìn về phía Samuel, không quá xác định hỏi: “Dù sao tôi đã một mực khẳng định anh là Alpha của tôi, nhìn quan hệ của anh với mấy người Otto kia không tệ, hẳn là không ai dám động đến tôi đi?”

Samuel vươn tay nắm lấy vai cậu, dùng sức bóp mạnh: “Cậu yên tâm, có tôi ở đây không ai dám động đến cậu.”

Nghe ngữ khí thâm trầm mười phần chắc chắn của hắn, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc, quả nhiên có phong phạm một Alpha thề bảo vệ Omega của mình. Ethan bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, cúi đầu đẩy đẩy mắt kính, thở dài một tiếng: “Chỉ cần anh đừng làm loại chuyện ngu ngốc như này, tôi liền cảm tạ trời đất.”

…………….

Hai người tranh thủ lúc mọi người ngủ say về chỗ đất trống tụ tập nhóm Phi nhân, có một hai Phi nhân còn chưa ngủ thấy bọn họ trở về cũng không nói gì. Ethan đưa thức ăn cho Samuel lúc này đang đói bụng, Samuel đưa cho cậu mẩu bánh mì áp súc cuối cùng còn dư lại, thấp giọng an ủi: “Nhịn một chút, chút nữa tôi đoạt thêm đồ ăn về cho cậu.”

Ethan nhai bánh mì khô cằn, trong đầu đều là bít tết nướng, ốc sên hấp kiểu Pháp, hải sản Ý, bánh kem chocolate dung nham... Ba tháng trước ăn bữa cơm cuối cùng tại nhà hàng Hy Lạp gần nhà, còn dư lại nửa khúc chân dê nướng không ăn hết đã đi, hiện tại nhớ tới thật là hối hận, lúc trước sao không gặm sạch luôn cho rồi?

Thật vất vả chờ đến trời sáng, người máy đưa đồ ăn xuống. Quả nhiên Samuel không nuốt lời, đằng đằng sát khí nhắm về phía mấy cái rương lớn đựng đồ ăn, bên đường không ai dám đứng chắn trước mặt hắn. Cõi lòng vui vẻ ôm từng túi thực phẩm chân không, Otto đứng ở bên cạnh hắn cười: “Hai ngày trước còn buồn bực không thấy anh đâu, hóa ra là cùng tân hoan tìm chỗ vui sướиɠ?”

Samuel lườm anh ta: “Anh nói bậy bạ gì vậy.”

“Đừng giả vờ, ngày hôm qua Scott trở về nói với chúng tôi, tên bí thư kia của anh kỳ thực là Omega? Chậc chậc chậc, giả thật giống Beta, ngay cả tôi cũng không nhìn ra.”



Samuel đột nhiên nắm cổ áo Otto, mắt như mắt sói làm người sau túa mồ hôi lạnh.

“Tôi nói rồi, không cần đánh chủ ý lên hắn.”

Tuy Otto được coi là nhân vật có uy tín danh dự trong Cấm Thành, nhưng vô luận thế nào cũng được coi là cùng một phe với Samuel. Ai cũng biết không thể chọc đến thiết quyền Samuel, nếu không có khả năng sống sờ sờ bị đánh chết. Vì thế giờ phút này Otto vội vàng lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Lão ca thả lỏng nào, tôi đùa một chút thôi, nghiêm túc vậy làm gì?”

Samuel đột nhiên cười, buông lỏng cổ áo Otto ra, còn săn sóc giúp hắn chỉnh nếp gấp trên cổ áo: “Tôi cũng nói đùa với anh thôi, nghiêm túc vậy làm gì?”

Nói xong xoay người rời đi, thời điểm Otto thở phào được một nửa, liền nghe Samuel thản nhiên hỏi: “Vừa rồi anh nói, ngày hôm qua có ý đồ đánh dấu Eldridge chính là Scott?”

Otto nhún nhún vai: “Tôi không biết, không biết hắn chạy từ chỗ nào về, sau đó hoang mang rối loạn nói cho chúng tôi biết.”

Nhìn Samuel cuối cùng cũng đã rời đi, Otto thở ra một hơi, có phần đồng tình liếc nhìn Scott nằm ngủ đằng xa.

Ethan chưa bao giờ biết bản thân có thể ăn mấy túi thực phẩm áp súc đến nông nỗi gió cuốn mây tan như này, giữa chừng còn suýt bị mắc nghẹn, trước mặt bỗng nhiên đưa tới một bình nước, dọc theo bình nước nhìn lên thì thấy Samuel dùng ánh mắt ‘nhìn thế là đủ rồi’ với cậu: “Cẩn thận bị sặc.”

Ethan lúc này mới ý thức được tướng ăn của mình có bao nhiêu xấu, trên mặt có chút nóng lên. Cậu cầm lấy bình nước uống mấy ngụm, cuối cùng nuốt đồ ăn còn trong miệng xuống cổ họng.

“Tôi còn tưởng mấy người làm công tác văn hóa ăn uống văn nhã lắm chứ.” Samuel chế nhạo nói.

“Tôi cũng tưởng Omega mấy người sẽ dịu dàng lắm chứ.” Ethan thỏa mãn thở dài, dựa vào cỗ máy móc đằng sau không biết dùng làm gì: “Còn hai ngày nữa là tiến vào quỹ đạo Địa Cầu Đỏ, ngày hôm qua tư tế Eve tinh - người đã giúp chúng ta kia đã nói cho tôi biết một số sự tình về tinh cầu này.”

“Phải không?” Samuel nhớ tới người ngoài hành tinh kia liền cảm thấy khó chịu, có lẽ là vì giới tính thật của mình thế mà bị một Alpha biết được, khiến hắn cảm giác bị uy hϊếp: “Hắn ta đúng là có lòng nhiệt tình.”

“Nghe này, việc này liên quan đến việc chúng ta có thể sống sót trở về Địa Cầu hay không.” Ethan nghiêm mặt nói: “Năm mươi người Phi nhân chúng ta sẽ bị vận chuyển đến Địa Cầu Đỏ, những người khác và người Eve tinh sẽ ở lại Mẫu Thuyền, chỉ huy từ xa chúng ta hành động tìm kiếm. Nhưng họ căn bản không trông cậy vào việc chúng ta tìm được gì, trên thực tế, họ chỉ đang chờ đợi một thứ gì đó... xuất hiện.”

Samuel cau mày, không hiểu ý cậu.

“Thứ đó tựa hồ ba năm mới xuất hiện trên Địa Cầu Đỏ một lần, mỗi lần xuất hiện người ở trên tinh cầu sẽ biến mất. Tiểu đội phái đi khai hoang và tiểu đội cứu viện lần trước đều mất đi liên lạc như thế, cho nên lần này bọn họ muốn đưa chúng ta đến Địa Cầu Đỏ làm mồi nhử, còn bọn họ ở bên trong vũ trụ tương đối an toàn tiến hành quan sát từ xa.”

“Cho nên rốt cuộc là thứ gì?”

“Không biết……”

“Không biết?!”

“Nếu biết thì đã không cần dẫn chúng ta tới đây. Nhưng tôi biết..” Ethan nhớ tới khối vật thể màu đen bao trùm bầu trời kia, còn có những thứ như tiêm mao từ bầu trời kéo dài xuống dưới, khiến cậu sinh ra cảm giác cực kỳ ghê tởm và lo sợ không yên: “Tôi biết đó chắc chắn không phải là một thứ gì tốt.”

*******