Vốn nên là ngọt ngào mật mật trong cuộc sống sau hôn nhân, chỉ sợ là chuyện tình lần trước chọc giận Tỉnh Thiên Thu, vài ngày vắng vẻ Tiêu Thịnh giống oán phụ trong thâm cung quay quanh ở cửa đối tiểu cây tiên nhân cầu khô héo, nhất thời thở dài.
“Ai........”, Tiêu Thịnh vặn vẹo cổ,một tay không có chút phản ứng lấy di động, một bên ngửa mặt lên trời bốn mươi lăm độ rơi lệ. Theo lý thuyết, hiện tại mà xem, chính mình còn có bất mãn cái gì đây? Hai người có thể nói là thỏa thuận ngầm là kết giao, tuy rằng Tỉnh Thiên Thu chưa từng nói thích chính mình, tuy rằng đến bây giờ,cho tới bây giờ đều là chính mình điện thoại liên hệ Tỉnh Thiên Thu hoặc là chủ động mặt dày mày dạn dán lấy. Nhưng là Tiêu Thịnh biết, ở trong lòng Tỉnh Thiên Thu đã muốn vì chính mình mở cánh cửa tâm hồn ra.Nhưng mà vô luận vẫn là muốn bị chính mình nhìn trúng người ta nói thích đi.
Trong phòng ngủ,nam sinh đối với trạng thái vu xuân,Tiêu Thịnh đã tập mãi thành thói quen. Nhưng là đại khái ai cũng không biết, bên người này,bạn cùng phòng cũng không biết hắn là ngốc khuyển.
Tỉnh Thiên Thu đã nhiều ngày chưa làm báo cáo, bị gây sức ép sắp hóa thành yêu quái mà thăng thiên. Tiêu Thịnh đều là mỗi ngày đúng giờ gữi tin nhắn cho chính mình, lời ngon tiếng ngọt hoặc là nhắc nhở chú ý thân thể. Tỉnh Thiên Thu chưa từng có hồi đáp, tựa hồ quan hệ hai người ngay từ đầu chính là như vậy, thói quen Tiêu Thịnh hay ôn nhu sủng nịch, thừa nhận tất cả cảm giác đến từ sinh khí, bi thương hoặc là vui sướиɠ. Tỉnh Thiên Thu không biết biểu đạt, nghĩ đến đây có thể là cách duy trì cảm tình tốt nhất. Mở ra di động, dò đến hộp thư, mới phát hiện Tiêu Thịnh gửi cho mình một tin nhắn cuối cùng là hôm trước. Tỉnh Thiên Thu không khỏi nhíu mà, lấy lại bình tĩnh ngồi trở lại máy tính trước mặt, bắt đầu tiếp tục công tác báo cáo, viết viết, ánh mắt cũng không rời hướng di động, giống như sẽ tùy thời hội nhảy ra một kinh hỉ, trong lòng giống như là có vô số con kiến, Tỉnh Thiên Thu dĩ nhiên ngồi không yên ổn. Cuối cùng vươn tay do do dự dự mở ra, đến chỗ tin nhắn,mới phát hiện nguyên lai chính mình chưa từng chủ động nhắn cho Tiêu Thịnh,thời điểm đói sẽ có hắn đưa đến bên miệng những đồ ăn ngon nồng đậm, thời điểm cảm bệnh sẽ có hắn ở bên canh giữ chiếu cố, ngay cả hôn môi đều là cho tới bây giờ dựa theo cách thức của chính mình, tất cả khoan dung cùng sủng nịch, bản thân Tỉnh Thiên Thu lúc này mới cảm nhận được.
Ngoài cửa sổ phía dưới là căn tin huyên náo, theo căn tin đi vào lại đi ra cả trai lẫn gái kết bạn thành đàn, tiếng hoan hô truyện cười không ngừng. Tỉnh Thiên Thu vén màn nhìn một loại không khí náo nhiệt như vậy, chính là bởi vì bên người không có người kia, chính là không có tiếng huyên náo cùng trêu đùa này, chính mình lại nhớ tới Tỉnh Thiên Thu tịch mịch mà cao ngạo ngày trước. Chỉ có Tiêu Thịnh, chỉ có hắn, không nghĩ tới tương lai, gần là một khắc ý thức được hắn không ở bên người, Tỉnh Thiên Thu thế nhưng không thể chịu đựng được.
Tìm được di động,duy nhất một số của vu lão sư, điện thoại kia nhưng không có vang lên âm thanh Tỉnh Thiên Thu đang chờ mong. Giọng nữ lạnh như băng lãnh đầu dây kia, điện thoại không người tiếp nghe.....Thỉnh gọi lại sau.
Tỉnh Thiên Thu cắt đứt, đứng đó một lúc lâu, ra phòng ngủ, máy tính còn mở, gió thổi qua phòng mang một tia hương vị quỷ dị.
Đi ra khỏi phòng ngủ Tiêu Thịnh, phía sau truyền đến một trận các tiếng cười sang sảng của nam sinh, đây là từ lần trước sau khi Tỉnh Thiên Thu lần đầu tiên đến phòng ngủ Tiêu Thịnh, người không tìm được. Lại bị trêu đùa đến mặt đỏ.....
“Chúng ta còn tưởng rằng Tiêu Thịnh tiểu tử kia đi tìm ngươi,tư xuân sáng sớm” một người trong đó nói.
“Đúng vậy, đúng vậy....... Thái dương hoa khẳng định phải ngươi kia đi? Ngày hôm qua không thấy bóng người hắn....”
“Các ngươi cảm tình thật tốt......” Một người gầy teo xen mồm nói,
Nhìn trước mặt một đám nam sinh cũng không biết là thật hay giả vẫn là vui đùa, nhưng thật ra làm cho Tỉnh Thiên Thu trong lòng đỏ mặt, đành phải hoả tốc rời đi.
Vừa mới xuống lầu, lại nhìn thấy ở gần ký túc xá bên cạnh có đồ thư quán, có thân ảnh quen thuộc......
Tỉnh Thiên Thu bước nhanh đến gần, trong lòng lại bình tĩnh trở lại. Nhưng mà càng đến gần mới nhìn đến cây đại thụ che lấy nam nhân bên cạnh còn có một cô gái.....
Hai người tựa hồ trao đổi chút cái gì đó, cô gái mặt hồng hào,thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Thịnh, lập tức hai người nhìn chăm chú một lát lại cười ha hả,gió thổi qua bên người cô gái, hai người giống như là trời đất tạo ra vô cùng xứng, Tỉnh Thiên Thu nhu ánh mắt chua sót, lại ngẩng đầu nhìn hai người cách đó trăm mét,người đi tới đi lui rất nhiều, cố tình để hai người thấy được, Tiêu Thịnh nhẹ tay đặt trên vai cô gái như là cổ vũ mà vỗ vỗ, cô gái ngượng ngùng cười cười, khi tóc bị gió thổi loạn cuồn cuộn nổi lên.....
Không nghĩ xem.... Rồi lại nhịn không được đến xem...... Cho dù sự thật đều không phải là như thế, trong lòng lại bén nhọn đau đớn từ đâu mà đến?
Tỉnh Thiên Thu đè lại ngực, chậm rãi xoay người,.....Khi chung quanh chỉ còn lại có yên tĩnh cùng tiếng gió, đỡ lấy cái cây muốn nôn mửa, cái gì cũng phun không được.
Rõ ràng nhìn không tới, Tỉnh Thiên Thu vẫn quay đầu lại nhìn nhìn chỗ vừa rồi, phương hướng kia, trong mắt lại khôi phục trấn tĩnh cùng lãnh ngạo......