"Ông chủ, người kia chính là Tiêu Vũ ạ!" trong một chiếc xe benz màu đen đỗ phía xa, tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái quay xuống cung kính nói với người đàn ông mặc âu phục đen. Hữu Cảnh nhìn chàng trai mang theo nụ cười tươi rói đang khoác balo từ trong nhà đi ra ngoài, rồi nhìn xuống tấm ảnh thẻ trong tập tài liệu. Anh nhếch nhẹ khóe môi "Bắt đến đây!" Tên thuộc hạ khẽ "Vâng" một tiếng, hắn gọi một cuộc điện thoại. Chỉ vài phút sau, Tiêu Vũ đã bị hai tên áo đen bắt đến cạnh xe của Hữu Cảnh.
"Các người là ai? Mau buông tôi ra!" theo quan sát của mình thì Tiêu Vũ chắc chắn mấy người này không phải là người của Tiêu gia mà ba sai đến. Khí chất và thể lực của họ rất khác biệt, giống như sát thủ vậy. Đang trầm ngâm suy nghĩ thì một tiếng mở cửa xe làm anh bừng tỉnh. Một người đàn ông cao lớn, gương mặt đẹp tựa điêu khắc và khí chất áp bức chết người. Hắn là ai?
Dưới đôi mắt nghi ngờ của Tiêu Vũ, Hữu Cảnh chỉ cười lạnh hỏi "Tiêu Vũ?" hắn biết anh! Tiêu Vũ gật đầu hỏi lại "Anh là ai?" nhưng Hữu Cảnh không trả lời, anh lấy trong túi áo ra một bức ảnh, cô gái với mái tóc nâu ngang vai đang nhắm mắt ngủ say trên giường. Tiêu Vũ nheo mắt nhìn, cậu giựt lại bức ảnh trên tay Hữu Cảnh, nhìn đi nhìn lại, sau khi đã xác định rõ, cậu kinh ngạc thốt lên "An Minh Hạ!"
- Sao anh lại có bức ảnh này!? Anh có quan hệ gì với cô ấy!? - Tiêu Vũ tức giận nhào đến nắm lấy cổ áo của Hữu Cảnh kéo xuống.
"Ông chủ!" hai người áo đen thấy vậy định xông lên kéo Tiêu Vũ lại nhưng Hữu Cảnh lại ra hiệu không cần. Anh mỉm cười, một tay nhẹ nhàng hất mạnh Tiêu Vũ ra. Chỉnh lại cổ áo sơ mi cho ngay ngắn, anh nói "Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu cô ấy là người phụ nữ của tôi!" Tiêu Vũ bị đẩy lùi về sau vài bước, dáng vẻ không thể tin nổi trợn mắt nói "Người phụ nữ của anh!?" trong đầu cậu dần hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với An Minh Hạ:
"Bây giờ...em còn thích anh không?" "Em..." "Chỉ trước hôm anh tỏ tình với em, anh còn sự tự tin nhưng giờ đây anh lại cảm thấy rất tự ti...Em...đã yêu người khác rồi đúng không?" Cô đã yêu người khác, anh biết vì chỉ cần nhìn qua đôi mắt cô, cái vẻ ngập ngừng, ngại ngùng và trốn tránh đó. Người đàn ông cao ngạo này lại nói An Minh Hạ là người phụ nữ của hắn, chẳng lẽ người mà cô ấy yêu...
Hữu Cảnh hài lòng nhìn biểu cảm của Tiêu Vũ. Haha, dám cướp người với anh, không có cửa đâu.
- Tôi không biết anh từ đâu ra mà nhận cô ấy là người phụ nữ của anh nhưng tôi sẽ không tin cho đến khi cô ấy tự mình thừa nhận! - Tiêu Vũ bình tĩnh nói.
- ohh...xem ra cậu rất tin tưởng An Minh Hạ, là thích cô ấy sao?
- Phải, tôi thích cô ấy! Rất thích cô ấy!
- Tiêu thiếu gia lâu ngày rời khỏi cung điện có vẻ đã quên hết thân phận của mình rồi ha
- Anh...
- Nếu không muốn Tiêu gia sụp đổ thì hãy tránh xa An Minh Hạ ra, tôi không thích người khác có ý với người của tôi!
- Làm Tiêu gia sụp đổ? Anh có khả năng sao? - Hắn rốt cuộc là ai mà lại dám mạnh miệng nói về Tiêu gia. Ở Trung Quốc, Tiêu gia cũng là một gia tộc lâu đời, có quyền cao chức vọng, ai cũng phải nể sợ vài phần. Vậy sao người này...
- Cậu có thể thử! - Hữu Cảnh nhún vai.
- Hừ, anh bắt tôi tránh xa cô ấy thì được gì chứ? Nhìn anh chắc hẳn cũng chẳng phải người tốt, anh nghĩ bố mẹ cô ấy sẽ chấp nhận để con gái họ bên một người như thế sao?
- Việc đó không phải việc của cậu, ngoan ngoãn nghe lời đi chàng trai trẻ!
Nói rồi Hữu Cảnh lên xe rời đi, hai tên thuộc hạ cũng lên chiếc xe màu đen phía sau. Hai chiếc xe nhanh chóng biến mất ở phía xa. Tiêu Vũ hai tay nắm chặt lại, ánh mắt căm hận nhìn theo.
******************
Tại Hữu gia
"Ông chủ của các anh đâu rồi?" An Minh Hạ từ trên lầu đi xuống, nhìn đám vệ sĩ đang đứng nói chuyện cùng nhau liền hỏi. Một người quay ra trả lời "Ông chủ có việc sang Ý, hai tuần sau sẽ về ạ!" cô gật đầu như đã biết, lại quay chân bước lên tầng. Đi về phòng của mình mà lòng nặng nề. Anh ta chưa về thì vụ đi Mĩ tính thế nào đây hả trời!? Không xin cũng không được mà xin chắc gì đã được đi. Cô không muốn mất việc đâu nha...
An Minh Hạ thở dài mở máy điện thoại ra, thấy tin nhắn thời gian và địa điểm hẹn ở sân bay do ông chủ gửi. Thôi vậy, công việc của mình thì tự mình quyết định vẫn hơn. Để lại lời nhắn cho anh ta là được mà.
Nghĩ vậy, mấy ngày sau cô quyết định lên đường đi Mĩ, trước khi đi còn để lại một tấm giấy note màu vàng dán trên cửa phòng "Tôi đi mấy ngày sẽ về, không phải trốn đâu nên anh cứ yên tâm mà đợi nhé!" khỏi phải nói người nào đó sau chuyến đi dài ở Ý, gấp gáp về để gặp cô, không thấy người mà chỉ thấy tờ giấy note này tức giận đến mức nào.
Một cuộc gọi được điều động ngay lập tức "Đi Mĩ bắt người!"