Chương 49: Chạm Mặt

Xe vừa lăn bánh thành phố ồn ào, mắt Trần Ái Kỳ đột nhiên lạnh xuống, Trần Bá Phi nhận ra gì đó thốt lên: "Có người theo dõi."

Ông chuyển mắt nhìn sang Trần Ái Kỳ cả người hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt cô sắc bén như dao găm, lông tơ trong người ông đột nhiên dựng thẳng lạnh hết gáy. "Đáng sợ" nói trong lòng một câu như thế.

Ông xoay người nhìn phía sau mắt nhíu lại, đó là chiếc xe Volkswagen lần trước, miệng không nhịn được chửi: "Lại là mấy thằng nhãi ranh này."

Đúng là âm hồn không tan mà.

Tốc độ xe đang chạy bình thường, chân Trần Ái Kỳ đột nhiên nhấn ga xe lao nhanh, môi cô hơi nhếch lên: "Ông nội bám chắc."

Đã được bái kiến một lần cháu gái lái xe, Trần Bá Phi lập tức cả người căng thẳng bám chặt lấy thành xe, vừa mở miệng nhắc nhở: "Ái Kỳ, đi vừa vừa lão già này già rồi không chịu nổi tần suất cao như vậy đâu."

Mắt Trần Ái Kỳ hơi liếc ông nội không nói gì, nhưng tốc độ cũng giảm xuống một chút, nhưng thấy người đằng sau không muốn buông thì lại tăng tốc lên.

"Ui da, cháu đang doạ chết ông sao?" Ông dù sao tuổi cũng đã già, nhìn tốc độ này không phải muốn mạng ông sao?

"Ông nội cố gắng một chút, cháu cắt đuôi bọn chúng." Nói xong cô liền nhấn ga nhanh hơn, tốc độ so với bay còn gấp đôi.

Một đường một trước một sau đuổi nhau trên phố, người đi đường nhìn mà líu lưỡi trợn mắt giống như phim hành động, với tốc độ nhanh như vậy không ít xe đã mất tay lái tránh đường mà gây ra tai nạn, rất nhanh đã ảnh hưởng đến cảnh sát,chiếc xe đằng sau bị đoàn cảnh sát bám riết không buông. Trần Ái Kỳ nhìn qua gương xem màn rượt đuổi đằng sau bị cô cắt lại xa dần, rất nhanh đã cắt đuôi bọn họ.

Trần Bá Phi thấy Trần Ái Kỳ giảm tốc độ lại, như được sống lại vỗ vỗ ngực, lập tức tức giận quát: "Thằng nhãi chết tiệt kia vẫn còn muốn truy sát ông, tưởng bắt được ông mà dễ sao? Nằm mơ."

"Chỉ là mấy con ruồi, ông không cần phải lo lắng." Trần Ái Kỳ không quan tâm nói, nhìn đồng hồ chỉ 8 giờ 15 phút, vốn dĩ đến đó sẽ muộn một chút nào ngờ một đường bị theo dõi đã đến nhanh như vậy.

Trần Ái Kỳ lái xe rẽ vào một đường lớn, lập tức nhìn thấy khu quân đội rộng lớn, trước cổng còn có người mặc trang phục đứng canh. Rốt cuộc khi cô lái xe đến cổng lớn thì dừng lại, những nơi quân đội đều có quy định rất nghiêm khắc, những người ra vào phải có thẻ và bị kiểm tra. Khi cô dừng lại người canh cổng thấy mặt cô thì gật đầu, hiển nhiên là không cần qua kiểm tra. Đây cũng là do ông Chu đặc biệt dành cho cô.

Trần Ái Kỳ lái xe đến nhà xe thì dừng lại, bên kia cũng có mấy chiếc xe đang đỗ, thoạt nhìn có vẻ là có khách đến. Hai người vừa bước xuống xe đã thấy có người đứng đợi sẵn.

"Trần lão đại đến rồi, Chu tiên sinh đang đợi cô đấy." Người này là quản gia của Chu Lâm Kinh, nhìn thấy cô không nịnh nọt, lấy lòng mà rất kính trọng nói. Ông là một người đã có tuổi theo Chu Lâm Kinh bao nhiêu năm đương nhiên cũng lão luyện vài phần, chuyện của Trần Ái Kỳ thì ông biết rõ ràng, đối với cô lại càng kính nể.

Đột nhiên ông chuyển mắt sang nhìn người bên cạnh: "Vị này là...?" Nhìn nhìn một chút, sau đó đột nhiên mắt trợn to lên như sắp rơi khỏi tròng, không dám tin lắp ba lắp bắp: "Là là ông Trần, ông Trần đúng không? Chuyện, chuyện này...!"

Chuyện này là thế nào? Không đúng, thật hoang đường, cho dù đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt ấy, nhưng ông vẫn nhận ra được không hề nhầm lẫn. Suýt nữa ông không đứng vững mà té ngã, chuyện này rốt cuộc là cái gì vậy? Một người đã mất chục năm nay đột nhiên xuất hiện trước mặt, làm sao, làm sao mà tin được đây, không sợ đây. Người này, người trước mắt này thật sự là ông Trần, Trần Bá Phi ư?

Lão Lạc càng suy nghĩ càmg thấy hồ đồ, gióng như ảo giác vậy.

"Lão Lạc, sợ lắm sao? Đã lâu không gặp nên tôi nhớ ông về đây gặp ông." Trần Bá Phi nhìn biểu cảm như gặp quỷ của lão Lạc mà cực kỳ buồn cười, ông vươn tay chạm vào lão Lạc làm ông giật mình tránh ra.

"Haha"

Nhìn hai người một người cười đến run người, một người thì sợ hãi, Trần Ái Kỳ hơi bất đắc dĩ: "Lão Lạc, vào trong lát nữa mọi chuyện sẽ rõ."

Bị Trần Bá Phi trêu đùa nhỏ mồ hôi lạnh, nghe Trần Ái Kỳ nói lần này ông mới nhìn lại Trần Bá Phi suy nghĩ một hồi, hình như trong lòng phán đoán nửa phần: "Vậy Trần lão đại đi theo tôi."

Thường ngày Chu Lâm Kinh ngoài ở trong quân đội ra thì không đi đâu cả, nên ông cũng xem như đây là nhà mình mà ở, quản gia cũng được chuyển đến đây chăm sóc ông.

Nơi Chu Lâm Kinh ở cũng được sắp xếp đàng hoàng có trật tự, dọc đường đi Trần Ái Kỳ gặp một số binh lính đi lại, cũng nghe được xa xa binh lính luyện tập ở quân khu.

Lão Lạc dẫn đến một hành lang rộng sau đó rẽ trái, trước mắt liền thấy một dãy nhà rộng. Đây chính là nơi nơi ở của Chu Lâm Kinh, ông đặc biệt cho người xây dựng như nhà mình. Nghe có vẻ cực kỳ vô lý, vì nơi quân đội cực kỳ nghiêm khác vậy mà Chu Lâm Kinh cũng làm được, thì danh tiếng cửa ông không phải đùa.

Dẫn đến nơi lão Lạc nói vài câu liền đi pha trà, Trần Ái Kỳ nhìn Trần Bá Phi định mở miệng thì ông đã đi vọt đến trước cửa, mở miệng hét: "Lão già Chu thối đâu, mau ra đây cho ông."

Trần Ái Kỳ nhìn ông nội chống tay mồm miệng liên tục hét, không nhịn được đưa tay xoa trán.

Bên trong phòng khách Chu Lâm Kinh đang đánh cờ một mình, miệng lẩm ba lẩm bẩm đảo mắt qua đảo lại, hôm nay ông hẹn con bé kia đến đánh cờ, chờ cả nửa ngày mà chưa đến nữa. Đang định đánh bước cờ tiếp theo thì bị tiếng hét này làm cho giật bắn mình, tuổi già sức cũng yếu tim đập như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Ông tức giận, lá gan thật lớn nơi ông ở mà cũng giám la hét om sòm, ông đứng dậy người thẳng bước chân nhanh chóng ra ngoài, muốn xem người nào giám la hét.

Phải nói tuổi Chu Lâm Kinh đã cao nhưng lưng thẳng, bước chân vẫn nhanh nhẹn như còn trẻ, khí thế quân nhân vẫn còn hừng hực bao quanh.

"Lá gan thật lớn, dám ở trước cửa nhà ông la hét om sòm, đúng..." Câu nói Chu Lâm Kinh định nói tiếp theo nghẹn ở cổ họng, miệng mở nửa ngày không nói ra câu nào.

"Làm sao? Định làm gì ông đây, lá gan ông lớn thì làm sao hả?" Trần Bá Phi vọt vào nhìn Chu Lâm Kinh chống tay, bị biểu hiện của ông mà sắp phá cười.

Bị kích động không nhẹ Chu Lâm Kinh tay run run chụp lấy vai Trần Bá Phi, miệng cũng run run nửa ngày mới nói ra: "Có phải ông không? Phải ông không vậy?"

Mắt ông không hoa đúng không, người trước mắt này đúng là thật đúng không?

Lão Lạc trên tay cầm khay trà đứng cạnh Trần Ái Kỳ, lúc nãy ông cũng bị doạ một lần như vậy đây.

"Lão Lạc phiền ông nói với ông Chu tôi ra ngoài dạo." Nhìn hai người như vậy, cô cũng nên để cho họ nói chuyện cùng nhau.

Trần Ái Kỳ nghe theo tiếng hô to binh lính luyện tập bước đi, nhiều lần đến đây cô cũng được ông Chu dẫn đến. Ở trong này, khắp nơi đều mang khí chất riêng của quân đội, không khí căng thẳng mà lại khiến trong người có cảm giác hưng phấn, cái loại cảm giác này đối với cô cực kỳ thoải mái dễ chịu.

Trại huấn luyện binh lính luyện tập cực kỳ rộng, trên người đều mặc quân phục màu xanh thẫm, dưới cái nắng gay gắt một nhóm người đang chạy một hàng dài đông đúc như kiến. Mà một nhóm người không xa khác là đang tập bắn, những tấm bia dao động cực nhanh, luyện tập này chủ yếu vừa muốn nâng cao độ nhạy bén mà cũng huyến luyện thị lực của bọn họ. Nhóm người này được gọi là Hổ Lang, người chỉ huy là Thượng uý Lữ Đào.

Hổ Lang là là đội ngũ xuất sắc nhất ở đây, những người trong đội ngũ đều là người có thực lực mạnh mẽ, dáng người cao to vạm vỡ, mình đồng da sắt chỉ nhìn thôi đã khiến người khác khϊếp sợ, sức chiến đấu có thể so với một con hổ, gọi là Hổ Lang thì quả thật không hề sai.

Cô vừa đến đây rất nhanh liền thu hút sự chú ý của họ, trong này không ai biết cô là ai nhưng họ biết cô có quan hệ thân thiết với Thượng tướng Chu Lâm Kinh, suy ra thân phận của cô không tầm thường.

Những người trong quân đội đều có suy nghĩ rất đơn giản, họ cũng chỉ tò mò rốt cuộc cô là ai thôi, bình thường những người không phận sự đều không được vào đây, hơn nữa cô lại còn là một cô gái chưa trưởng thành như vậy. Suy đi nghĩ lại mặc dù quân đội phụ nữ có thực lực cũng có thể vào đây, nhưng cô gái này vẫn chư được coi là phụ nữ nha.

"Tư thiếu gia, đây là đội ngũ Hổ Lang có thực lực mạnh nhất ở đây." Cách nơi Trần Ái Kỳ không xa, liền thấy được ba người đang đi đến, họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau.

Cô nhận ra người vừa nói chuyện, là Thượng uý Lữ Đào, ngày thường anh ta rất nghiêm khắc ngoài mặt đều lạnh lùng, nhìn là biết người rất chính trực, anh ta tầm khoảng ba mươi tuổi, với tuổi tác này đã là thượng uý quả thật không hề dễ dàng. Còn hai người bên cạnh cô chưa gặp bao giờ, người đàn ông mà Lữ Đào nói chuyện với có vẻ rất kính nể, nghe cách giới thiệu hình như là lần đầu tiên đến đây, còn người đàn ông đằng sau hình như chỉ là người đi theo.

Cô không phủ nhận người đàn ông này cực kỳ đẹp, so với Lãnh Tuyết Tuyệt, Bạch Tử Dạ cô biết thì lại càng hơn, anh ta chỉ cần mím môi một cái cũng khiến nhiều người đổ ngục. Người đàn ông này rất cao, khoảng 1m90 khiến người ta có cảm giác đứng cạnh anh như thái sơn, tuổi tác rất trẻ cũng chỉ khoảng hơn hai mươi, trên người đàn ông này mang một loại khí chất lạnh lẽo, giơ tay nhấc chân đều thể hiện vẻ cao quý và tao nhã, trên người anh tỏa ra một loại khí chất áp bức khiến người khác không tự chủ muốn thần phục.

Ánh mắt người đàn ông màu nâu đen, cảm giác nhìn vào như vòng xoáy mang theo tia mị hoặc, khiến người khác đều không thể dời mắt, chỉ cần anh đứng ở nơi không ai để ý, nhưng vẫn khiến người ta chú ý đến.

Lần đầu tiên cô đánh giá cặn kẽ một người như vậy, nhưng người đàn ông này là ai? Chỉ cần nhìn khí chất cũng biết không thể là người tầm thường được.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Trần Ái Kỳ, người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt của anh ta lạnh lẽo không hề có độ ấm.

Không ngờ độ nhạy bén anh ta lại cao như vậy, Trần Ái Kỳ chỉ nhẹ nhàng nhếch môi đỏ, ánh mắt lạnh của cô cũng rất nghênh đón nhìn lại, xem nào lần đầu tiên có người nhìn cô như vậy.

Lữ Đào thấy người đàn ông nhìn về hướng khác chăm chú, anh cũng theo ánh mắt nhìn lại, thấy người là Trần Ái Kỳ liền nở nụ cười hiếm thấy: "Trần tiểu thư, thì ra cô cũng ở đây."

Anh biết Trần tiểu thư là người Thượng tướng Chu rất quý, cho nên đối với cô rất kính trọng. Cũng biết hôm nay cô được Thượng tướng Chu mời đến đây, nghiêng đầu nhìn Tư Dịch Long, anh ta cũng không ngoại lệ.

Khi Lữ Đào vừa lên tiếng tầm mắt hai người liền dời đi, Trần Ái Kỳ không biểu hiện gì chỉ lấy lệ chào hỏi: "Thượng uý Lữ."

Đối với biểu hiện của cô Lữ Đào ông không hề để ý, ngay từ đầu gặp anh vốn cũng bị thái độ này làm tức giận, chỉ là một cô gái còn trẻ vẻ mặt còn non nớt thế nhưng đốt với anh bất kính. Nhưng khi anh hoàn toàn đối diện với cô, anh mới cảm thấy ý nghĩ của mình sai rồi, cô gái này không hề đơn giản như vậy, chỉ cần ánh mắt lạnh lẽo như băng ấy thôi cũng đủ để anh hiểu, ngay cả anh cũng bị ánh mắt này làm cho sợ hãi.

Có nhưng người trời sinh đã có khí chất như vậy, từ trong xương tuỷ mà có, trải qua nhiều chuyện mà thành.

"Trần tiểu thư, giới thiệu với cô đây là Tư thiếu gia Tư Dịch Long." Rất nhanh khoảng cách hai người thu hẹp lại, Lữ Đào liền giới thiệu: "Tư thiếu gia, đây là Trần tiểu thư Trần Ái Kỳ."

Để một thượng uý phải nhường một cô gái trẻ giới thiệu, đã khiến nhiều người phải mở miệng to đến sắp rớt cằm.