Tại sân bay, một chàng trai có khuôn mặt hết sức thu hút sự chú ý, nếu ai đã nhìn thấy dung mạo của Bạch Tử Dạ và Lãnh Thiếu Tuyệt chắc chắn rằng cũng phải thốt lên vì quá đẹp, nhưng hôm nay thôi khi nhìn thấy chàng trai này mọi người sẽ phủ nhận. Không, người này thật sự mới xứng đáng với danh dung mạo như mỹ nam, quyến rũ chết người.
Anh ta mặc trên người một bộ vest đen, dáng người cao lớn khoảng mét chín, nhìn tuổi tác cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Khuôn mặt mọi góc cạnh đều hoàn mỹ, mái tóc được vuốt keo làm khuôn mặt trở nên thành thục rất nhiều, làn da căng mịn được ánh nắng chiếu vào, dưới cặp lông mày sắc là đôi mắt như chim ưng khẽ híp, chiếc mũi như điêu khắc cao vυ"t thẳng đứng, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.
Tuy anh chỉ đứng đó không có động tác gì khác, nhưng mọi người đi lại ai cũng phải ngước mắt quay lại nhìn. Hai tay anh đút túi quần, mặt tuy không có bất cứ cảm xúc gì nhưng lại trên người tỏa ra hỏi thở quyến rũ, vừa là hơi thở bức áp.
Suýt nữa có người bật thốt lên rằng: “Trời ơi! Thật là đẹp trai.”
Trên đời này lại có người đẹp như vậy, đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn mãi ngắm nhìn, nhưng lại sợ khi nhìn sẽ làm hỏng mất khung cảnh đẹp đấy.
Không lâu sau đó một chiếc xe ô tô đen bóng dừng trước mặt anh, trong xe rất nhanh được một người đàn ông mở cửa, đi đến trước mặt anh khom người: “Thiếu gia, mời lên xe.” Sau đó, người đàn ông mở cửa xe chỗ ngồi đằng sau, động tác như đã rất quen.
Anh không nói gì, như thường xuyên ngồi vào trong xe. Người đàn ông đợi anh vào xe nhẹ nhàng đóng cửa lại, động tác nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái, chiếc xe cũng dần rời khỏi sân bay.
Trên đường phố sầm uất chiếc xe lái như bay, người được gọi là thiếu gia cũng chính là Tư Dịch Long một người có thân phận rất thần bí, mọi người gặp anh ta chỉ biết thân phận anh ta không tầm thường.
Tư Dịch Long nhìn thành phố lớn này, môi chỉ nhếch lên ánh mắt lạnh lẽo hơi híp lại, tâm trạng rất tốt. Bao nhiêu năm không trở về nơi này rồi, sẽ có rất nhiều điều thú vị đây.
“Thiếu gia, tại sao người lại muốn về đây? Không phải người không thích nơi này sao?” Người đàn ông đang lái xe là Tích Lâm, một vệ sĩ bên cạnh Tư Dịch Long.
Khoảng tuần trước thiếu gia nói anh về đây xử lý một số chuyện, anh cũng nhận lệnh về đây. Nhưng vài ngày sau đó, thiếu gia nói sẽ đến đây.
Chuyện này cũng thật kỳ lạ!
Vốn dĩ thiếu gia nói ở đây không thích hợp với anh nhưng lại đến đây, hơn nữa lại đi bằng máy bay chứ không phải máy bay riêng, làm anh cực kỳ tò mò.
Tư Dịch Long mắt vẫn ngắm nhìn thành phố, giọng nói trong veo như nước chảy: “Tự nhiên đổi ý muốn đi.”
Miệng Tích Lâm giật giật, thiếu gia đổi ý cũng thật nhanh: “Mọi việc thuộc hạ điều đã xử lý xong, vậy khi nào thiếu gia sẽ quay về.”
“Tôi định không quay về, ở đây xem ra thú vị hơn nhiều.” Tư Dịch Long nói rất thản nhiên, ánh mắt hay khuôn mặt đều không mang chút ý cười đùa.
“A…vâng!” Tích Lâm cực kỳ bất ngờ với ý định của Tư Dịch Long, ở lại đây luôn sao? Sao thiếu gia đột ngột lại muốn ở đây vậy chứ? Thật kỳ lạ.
“Thế lực ở đây thế nào?” Im lặng hồi lâu Tư Dịch Long đột nhiên hỏi, nơi này anh cũng đã rất lâu chưa đặt chân đến, xem ra giờ chắc đã khác xưa rất nhiều rồi.
“Nơi này thế lực toàn bộ đều là của Băng Long .” Băng Long nói cách khác là Trần gia trong hắc đạo không ai không biết, không phải gọi là bá chủ một vùng mà là bá chủ toàn bộ thế giới. Nếu như nói ra thì thiếu gia so với không biết thế nào đây.
Băng Long? Trần gia sao? Thế lực này tồn tại thật vững chắc, một trận ám sát kia xem ra không thể đem thế lực này vứt bỏ.
Nghĩ nghĩ Tư Dịch Long thật muốn một lần nhìn thấy người kia.
Ngày hôm sau, Trần Ái Kỳ như thường ngày cùng bốn người Tâm Mỹ đến trường, cho một tuần học mới. Vì chuyện xảy ra hôm qua tâm trạng Trần Ái Kỳ khá là tốt, khiến cho ba người Tâm Mỹ cũng thật bất ngờ.
Cũng là vì chuyện xảy ra giữa Trần Ái Kỳ với Lãnh Thiếu Tuyệt, tất cả học sinh trong trường đều né xa bọn họ, bao gồm cả Kiều Anh, Nhã Lộ cũng không đến gây sự.
Người đánh được Lãnh Thiếu Tuyệt đến hôm nay vẫn bình thường đi học, không phải là bị chết một cách thê thảm, thì chính là người không nên động đến.
Bạch Tử Dạ cùng Lãnh Thiếu Tuyệt hôm nay cũng không có mặt trên lớp, tuy vậy buổi học không có gì đặc sắc mà trôi qua nhanh.
Chiều nay lớp Trần Ái Kỳ có buổi học chiều, tự nhiên bọn họ cũng không thể trở về, bởi vì hiệu trưởng có quy tắc nếu chiều có buổi học thì trưa học sinh sẽ không về nhà, cho nên bữa trưa chỉ có thể ăn trên trường.
Mà từ nay trở đi học sinh đều học cả buổi chiều, để ôn luyện cho kỳ thi sắp tới.
Ngồi trong canteen trường, mọi thức ăn cũng thật đầy đủ, riêng chỉ Trần Ái Kỳ không hợp khẩu vị chỉ tàm tạm uống cốc cafe.
Một buổi học mệt mỏi kết thúc trôi qua, mọi người cũng chỉ chăm chú ăn bữa trưa, không gian cũng không ồn ào quá.
Chỗ bốn người Trần Ái Kỳ ngồi là một góc khuất không ai để ý đến, ba người Tâm Mỹ rất chăm chú ăn, chỉ riêng Trần Ái Kỳ lâu lâu cầm cốc cafe uống, còn lại là ngồi nhìn ba người kia.
“Khụ khụ.” Cứ bị nhìn như vậy, Lưu Phong đang ăn không nhịn được ho vài cái, suýt nữa mà phun ra hết nhưng gì trong miệng, nhưng một câu cũng không dám nói.
Chỉ có Tâm Mỹ rất ăn từ từ, không lâu sau cũng đã ăn xong, cô cầm cốc nước uống một hơi, rất tự nhiên ợ một cái cực kì sảng khoái.
“Haha cái kia lão đại đừng để ý.” Tâm Mỹ nghĩ đến hành vi khoa trương của mình, nhìn đến Trần Ái Kỳ còn ở đây ngại ngùng nói.
Nhưng mà Trần Ái Kỳ cũng không biểu hiện gì, nhàn nhã cầm cốc cafe lên uống.
Không lâu sau đó Lưu Vũ, Lưu Phong cũng ăn xong. Tâm Mỹ nhìn đồng hồ trên tay: “Còn khoảng ba mươi phúc nữa thì vào học, chúng ta vẫn còn chút thời gian, bằng không ra ngoài thư viện một chút. Lão đại có muốn…” Ý tứ hỏi muốn đi cùng không?
Ở đây cũng không có cái gì thú vị, Trần Ái Kỳ cũng không nói gì đứng dậy ra khỏi canteen, theo sau ba người hiểu ý đứng dậy đi.
Khỏi nói thư viện trong trường này cũng rất rộng rãi, đầy đủ các loại sách cần thiết cho học sinh, Trần Ái Kỳ cũng không có hứng thú đọc mấy thể loại sách này, chỉ muốn đến đây nhìn xem một chút nhưng không ngờ lại chạm chán với Dương Uyển Như.
Học cùng lớp Dương Uyển Như vẫn không quên ánh mắt kia ngày đầu gặp Trần Ái Kỳ, tuy vậy cô vẫn cười nói: “Cậu cũng đến đây đọc sách sao?”
Tự nhiên gặp Dương Uyển Như như vậy, Trần Ái Kỳ không có chút hứng thú nào nói chuyện, mặt cũng vì thế hơi trầm xuống.
Biến hóa này cũng khiến Dương Uyển Như hơi xấu hổ, nhìn vào đôi mắt kia không tự chủ được có chút sợ, xấu hổi nói: “Có lẽ mình…” Câu mình làm phiền cậu rồi còn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt đứt.
“Uyển Như thì ra cậu cũng ở đây.”