🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm nay là buổi đầu tiên Ái Kỳ nhập học, cô mặc áo sơ mi và chiếc quần legging bó sát. Bước vào xe Ferrari màu bạc, Hắc Long đưa đến trường.
Chiếc xe sang trọng dừng trước cổng trường, Ái Kỳ nhìn ngôi trường qua cửa xe hơi nhếch mày, ngôi trường cũng không tồi.
Hắc Long bước xuống xe, nhẹ nhàng mở cửa xe, tay đỡ trên thành xe để Ái Kỳ bước xuống.
Tất cả học sinh nam lẫn nữ, bê đê lẫn đồng tính, đều đứng chen chúc ở cổng trường. Đột nhiên lại có chiếc xe sang trọng như vậy, không nhịn được bắt đầu bàn tán.
"Nhỏ kia hình như học sinh mới."
"Ừm, chắc vậy. Nhìn xe đẹp ghê, mới ra thị trường đó, giá mua được cả thị trấn nhỏ đấy."
"Woa, ai vậy? Xinh quá, lại còn đi xe đắt tiền nữa chứ."
"Lại có học sinh mới nữa sao? Nhìn xinh thật."
Thoáng chốc nơi này trở nên ồn ào, bàn tán.
Ái Kỳ lạnh lùng nhìn qua các học sinh ở đây, có chút khó chịu, quá ồn ào. Học sinh bàn tán ồn ào, bị Ái Kỳ nhìn như vậy, ai nấy cảm giác lạnh sống lưng, bất giác im lặng.
Đột nhiên có một chiếc xe Cadillac màu đỏ chạy cùng chiều với Ái Kỳ, dừng trước cổng trường. Ba người hai nam, một nữ bước xuống, mọi sự chú ý từ Ái Kỳ rời đi, không quan tâm việc khi nãy, học sinh bắt đầu hò hét.
Ái Kỳ không quay lại, đôi mắt lạnh lùng híp lại, khó chịu bắt đầu bước đi đi tìm phòng hiệu trưởng, Hắc Long thấy cô đi, mới vào xe đi về.
Không bao lâu, Ái Kỳ tìm được phòng hiệu trưởng.
Lớp cô là lớp 11A, trên tầng hai. Trường khá rộng, cũng may đã vào lớp, nên không lâu đã đến lớp.
Từ xa đã nhìn thấy cô giáo, Ái Kỳ gật đầu lạnh nhạt nói: "Học sinh mới."
Nghe Ái Kỳ nói, cô giáo hơi sửng sôt, lập tức mỉm cười giới thiệu: "Cô là Ánh Nguyệt GVCN lớp 11A, mời em vào lớp."
Vừa bước vào lớp, học sinh đều ồn ào làm việc riêng, chưa nói đây là lớp giỏi, toàn con nhà quý tộc. Nếu so sánh thì thành cái chợ.
"Cả lớp trật tự, đây là học sinh mới." Nhìn cả lớp trật tự, cô giáo cầm thước đáp xuống bàn, mặt nghiêm túc nói, cả lớp mới im lặng.
"Trần Ái Kỳ, mong giúp đỡ." Ái Kỳ lạnh nhạt nói ngắn gọn, tạo một khoảng cách riêng với mọi người.
Thấy cả lớp ngoan ngoãn im lặng, cô giáo nhìn một lượt quanh lớp, chỉ một chỗ cho Ái Kỳ: "Được rồi, em ngồi với Lưu Phong ở cuối lớp."
Ái Kỳ không nhanh không chậm đi xuống, chỗ cô ngồi là cạch cửa sổ, vừa ngồi xuống cô đã đưa mắt nhìn ra ngoài.
Lưu Phong vừa nằm ngủ dậy, day day mắt nhìn thấy có người ngồi cạnh, nhận ra học sinh mới, nhìn Ái Kỳ khó hiểu! Hình như có vẻ kiêu.
"Mình thấy bạn ý rất xinh nha, lát ra chơi phải làm quen mới được." Tâm Mỹ vừa nhìn thấy Ái Kỳ lần đầu tiên, là thích ngay giọng nói.
Giọng rất dễ nghe, không phải là hay mới đúng. Một chút êm tai, một chút lạnh lùng.
"Cậu không nhìn thấy cô ấy không dễ gần sao? Lại như không muốn quen ai, giống kiểu tự kỷ vậy." Lưu Vũ liếc Ái Kỳ, rồi nhìn Tâm Mỹ vẻ mặt khó hiểu.
"Đâu có, cũng không đến nỗi như vậy." Tâm Mỹ cũng quay lại nhìn Ái Kỳ, rồi lắc đầu nói. Cô nghĩ đó chỉ là bề ngoài, nếu không bắt tay làm quen làm sao biết được.
Lưu Vũ bĩu môi, cũng không nói gì thêm.
Reng...Reng...Reng
Vừa qua một tiết học, học sinh đã mệt mỏi chạy ra khỏi lớp, vào căn tin ăn uống.
Vừa có tiếng nghỉ giải lao, Tâm Mỹ đã nhảy ra khỏi ghế. Đi đi lại lại gần bàn Ái Kỳ, nhìn thấy cô chăm chú nhìn máy tính. Định tiến lên, lại không dám lại gần.
"Cậu làm cái gì vậy? Muốn làm quen thì nhanh đi." Lưu Vũ đập vai Tâm Mỹ, nhỏ giọng nói.
Bị đập một cái, Tâm Mỹ giật mình trợn mắt nhìn Lưu Vũ, bĩu môi nói: "Biết rồi."
"Chào bạn, mình là Tâm Mỹ mình làm bạn được không?'' Tâm Mỹ rón rén lại gần, xòe tay ra ý muốn bắt tay. Ánh mắt long lanh, mỉm cười rạng rỡ.
Lúc này Ái Kỳ dừng tay lại, rời mắt ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tâm Mỹ dò xét, cùng nghi hoặc.
Thấy Ái Kỳ nhìn mình như vậy, Tâm Mỹ có phần sợ hãi và ngại ngùng, định rút tay về.
Ái Kỳ là một người rất cẩn trọng, nhìn người cũng rất rõ, không tùy ý làm bừa bãi, đó là điều quan trọng với một người cảnh giác mọi thứ xung quanh.
"Được." Ái Kỳ đưa tay ra, bắt lấy tay của Tâm Mỹ.
Tâm Mỹ trợn mắt lên ngạc nhiên, lập tức vui vẻ cười rạng rỡ. Cô biết mà, cô ấy sẽ đồng ý, đâu có khó gần như Lưu Vũ nói, mà là rất dễ gần.
"Này này, còn mình..." Lưu Vũ đứng đằng sau chớp chớp mắt chỉ vào mình, cảm giác như bị bỏ rơi.
"Mình nữa..." Lưu Phong cũng chen chúc nói, cái cô gái mà anh cho là kiêu, nào ngờ lại dễ gần như vậy.
"Thôi xuống căn tin ăn đi." Tâm Mỹ không để ý đến Lưu Phong, Lưu Vũ, kéo Ái Kỳ đi. Có bạn mới nha, có bạn mới là phải ăn mừng.
Lưu Vũ và Lưu Phong nhìn hai người đi, bất đắc dĩ cũng chạy theo sau.