Đứng trước gương, Ái Kỳ ngắm nhìn rồi gật đầu. Phong cách của cô rất đặc biệt, không như các cô gái khác, ăn mặc nữ tính, yểu điệu. Cô lại có phong cách cá tính, mặc chiếc áo sơ mi, mặc chiếc quần legging, tóc buộc đuôi ngựa, đeo đôi giày thể thao, đeo thêm kính bản to. Nhìn rất đơn giản, nhưng giá tiền nói ra làm người khác đỏ mắt.
Dừng trước quán bar Hill Club, Hắc Tâm và Hắc Long xuống xe mở cửa, Ái Kỳ bước ra đã thu hút mọi người. Ánh mắt đảo một vòng Ái Kỳ tao nhã bước vào, theo sau là Hắc Long và Hắc Tâm.
Tiếng nhạc lanh lảnh đập vào tai, Ái Kỳ nhìn xung quanh, cô dừng lại chiếc bàn có bốn người, tiêu sái bước đến.
Tâm Mỹ nhanh mắt nhìn thấy Ái Kỳ, vẫy vẫy tay, nhìn thấy sau người cô có hai người, Tâm Mỹ mỉm cười chắc chắn là bạn, nhìn thấy Hắc Long cô hơi ngẩn ra.
Là một người tầm hai mươi tuổi, mặc bộ quần áo vest lịch lãm, dấp dáng khỏe khoắn mà người con gái nào cũng thích, khuôn mặt lạnh lùng, toát lên vẻ quyến rũ động lòng người. Đây là người đã cứu cô!
Ái Kỳ cũng không để ý, nhẹ nhàng ngồi xuống hai chân vắt chéo, tay bỏ chiếc kính xuống đưa cho Hắc Tâm.
Hắc Long không nhanh không chận, gọi phụ vụ chạy ra, Hắc Long lạnh lùng nói: "Một Whiskey loại mạnh.". Phục vụ vâng dạ nhanh chóng chạy đi.
Tự Dạ ngồi cạnh không xa, nhìn Ái Kỳ cầm ly rượu uống rất bình thường, trong lòng nổi lên tia khó chịu. Bản thân anh còn không uống được loại rượu đó hai hớp, mà cô ấy uống rất bình thường, như đã quen.
Tâm Mỹ thoáng bất ngờ, nhìn một nam một nữ đứng đằng sau Ái Kỳ, không phải bạn sao? Nhìn Hắc Long không rời mắt nói: "Hai người không phải bạn cậu sao?"
"Vệ sĩ." Ái Kỳ lắc lắc ly rượu, môi hơi nhếch lên nói.
Lúc đầu nhìn thấy Tâm Mỹ, Hắc Long đã không rời mắt, nhiều lần đã nhìn nhau đến không nhìn người xung quanh. Mà trong lòng vẫn đang nghĩ để vết thương của Tâm Mỹ.
Lưu Vũ, Lưu Phong ngồi cạnh huých vai Tâm Mỹ, hai bên đều ra hiệu. Tâm Mỹ bèn lấy một ly rót rượu, từ từ đứng dậy đi về phía Hắc Long, nhìn khuôn mặt đôi mắt đang nhìn mình, tim trong ngực nhảy loạn xạ.
Chỉ là thời khắc này, không hiểu sao Hắc Long lại không rời mắt được Tâm Mỹ.
"Chào anh, anh biết tôi chứ? Cảm ơn hôm qua anh đã cứu tôi, coi như tôi mời anh ly này, từ nay về sau có việc gì, cứ gọi Tâm Mỹ đây tôi đều giúp." Tâm Mỹ đưa ly rượu đến trước mặt Hắc Long, mặt nóng bừng mỉm cười.
"Được." Hắc Long môi hơi cong, trong lòng hơi buồn cười nhìn Tâm Mỹ, cầm ly rượu uống hết một hơi.
Hắc Tâm bên cạnh hơi bĩu môi, trong lòng lại thầm vui sướиɠ. Haha, sắp có chị dâu rồi.
"Tốt tổt, tửu lượng rất tốt. Nào hôm nay chúng ta ăn mừng tôi thoát đại nạn, cái chết tránh khỏi." Tâm Mỹ vỗ tay một cái, vẻ mặt rất là vui vẻ.
Không biết Tâm Mỹ uống bao lâu, khuôn mặt đã đỏ bừng vì uống nhiều, loạng choạng đứng lên: "Đi, đi vệ sinh." Rồi loạng choạng bước đi.
Lưu Vũ, Lưu Phong cũng chỉ biết lắc đầu, lại tiếp tục ăn uống. Đối với việc này đã qua rồi quen thuộc.
"Mời, tôi là Tử Dạ." Tử Dạ cầm ly rượu giơ hướng Ái Kỳ, môi hơi nhếch lên lạnh lùng nói.
Tính đến giờ Ái Kỳ đã được mười chai whiskey, mặt vẫn thản nhiên tỉnh táo. Tay cầm ly rượu vừa rót đầy, giơ lên: "Mời, Ái Kỳ." Sau đó đưa đến miệng uống cạn.
Hắc Long biết lão đại uống rượu rất giỏi, phải nói là một con sâu rượu. Nhưng cũng chỉ là một cô gái, uống nhiều quá cũng không tốt: "Tiểu thư, đừng uống nhiều quá, không tốt."
Ái Kỳ không nói gì, giơ tay lên ý nói yên lặng. Hắc Long cũng không dám nói gì thêm.
Thời gian trôi qua đã lâu, nhưng Tâm Mỹ vẫn chưa quay lại, Lưu Phong và Lưu Vũ trong lòng sốt ruột, ngồi không yên.
"Cậu ấy đi đâu mà chưa quay lại chứ?" Lưu Vũ đứng phắt dậy, mặt không giấu nổi sự lo lắng .
Tuy Tâm Mỹ đã say, nhưng tâm trí vẫn rất linh hoạt. Càng nói nơi này cô ấy rất quen thuộc, chứ đừng nghĩ đến lạc đường. Căn bản là có chuyện gì đó rồi.
Lưu Phong cũng đứng dậy, mắt nhìn xung quanh, vội vàng nói: "Mình phải đi tìm Tâm Mỹ, chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi."
Hai người chưa kịp rời khỏi chỗ, đã bị đám áo đen chặn lại, cũng không có thời gian đôi co, Lưu Phong sốt sắng quát lên "Tránh ra."
Ái Kỳ nhìn đám người nhíu mày, người của tổ chức sát thủ WS. Thật trùng hợp, nghĩ muốn bắt bọn họ, cướp người khỏi tay cô.
Một người trong đám áo đen bước ra, vẻ mặt lạnh lùng hơi khiêm tốn nói: "Lưu Phong, Lưu Vũ, Tâm Mỹ, tôi muốn nói cho các người biết hãy quay lại tổ chức."
Tiếng nhạc đã tắt, mọi người ồn ào chạy ra ngoài, bọn họ không muốn bị liên lụy đến việc này. Những người này chỉ đến vui chơi, chứ không phải đến để bị gϊếŧ.
Tử Dạ đương nhiên anh biết tổ chức này, nhàn nhã ngồi uống rượu hơi liếc nhìn Ái Kỳ, rồi xem chuyện diễn ra.
Lúc nãy do quá sốt ruột, không chú ý đến đám người, nghe người này nói, Lưu Vũ và Lưu Phong giật mình. Hai người nhìn nhau rồi ngước mắt lên, có chút khẩn trương. Tổ chức sao lại muốn bọn họ quay lại, không phải là hoàn thành nhiệm vụ rồi, bọn họ sẽ cho tự do sao.
Nghe xong Tử Dạ hơi nhíu mày, thì ra ba người này là người của tổ chức WS. Rất thú vị!
"Kính Lâm, nói với Thiên Lưu chủ chúng tôi sẽ không quay lại, như lời hứa chúng tôi sẽ được tự do khi hoàn thành nhiệm vụ." Lưu Vũ nhanh nhẹn nói, cũng không muốn dây dưa nhiều.
Kính Lâm là người cận vệ bên Thiên Lưu Hành, nhận được lệnh từ Thiên Lưu chủ nên mấy ngày nay đều tìm tung tích ba người này, thật may hôm nay đã tìm được.
Nghe được câu trả lời Kính Lâm nhíu mày, thản nhiên nói' "Vậy đừng trách chúng tôi không nương tay.". Thiên Lưu chủ đã nói, nếu không bắt được bọn họ quay lại, thì phải diệt cỏ diệt tận gốc.
Kính Lâm vừa nói xong, đám người áo đen xông lên, được tổ chức huấn luyện chặt chẽ, Lưu Vũ và Lưu Phong cũng không thể đánh lại, chả mấy chốc đã bị đánh ngã.
Ái Kỳ nhìn hai người bị đánh ngã, đứng dậy nheo mắt lại, ngữ khí lạnh băng: "Ba người này đã là người của tôi, về nói với Thiên Lưu chủ, tôi còn chưa tính sổ với ông ta đâu."
Nghe giọng nói lạnh lùng này, Kính Lâm giật mình nhìn Ái Kỳ, là...là Trần lão đại, sao cô ta lại ở đây? Là người của cô ta? Ba người họ có quan hệ gì với người này?
Về vụ lô hàng lấy rồi bị đoạt lại lần trước, Kính Lâm đã đi cùng Thiên Lưu chủ, lúc đó may mắn mà chạy thoát được. Lần trước đã tổn hại rất nhiều người của tổ chức, lần này càng không thể manh động.
Thấy phản ứng khác lạ của Kính Lâm, Tử Dạ nhìn Ái Kỳ khó hiểu, cùng tìm tòi.
Kính Lâm vừa bối rối vừa sợ hãi, bọn họ không đắc tội được người này. Lại nói lần trước lấy lô hàng thất bại, tổn thất đã rất lớn, nếu Trần lão đại này muốn phá hủy tổ chức, chỉ dễ như trở bàn tay.
"Không dám, không dám, chúng tôi sẽ đi ngay." Giọng Kính Lâm run run cúi người kính trọng, sau đó dẫn người rời khỏi. Nếu không đi sẽ bỏ mạng ở đây mất.