Chương 9: Em đã kết hôn rồi sao? (Phần 1)

"Chú làm cái gì vậy? Buông ba ba ra! Buông ra!" Tô Dịch Thần còn chưa kịp phản ứng, một bóng người nhỏ nhắn từ trong phòng ngủ lao ra, giơ nắm đấm hung hăng đánh Lạc Thiếu Kiệt: "Buông ba tôi ra! Buông ra!"

Lạc Thiếu Kiệt dừng lại, cúi đầu nhìn củ cải nhỏ lao ra, tâm trí hắn dường như bị chấn động, không thể không buông tay.

“Bảo bối!” Tô Dịch Thần cuối cùng cũng thoát ra được, ôm lấy Tiểu Bảo, cùng Lạc Thiếu Kiệt tách ra.

Lạc Thiếu Kiệt vẫn nhìn đứa trẻ đó, hắn hỏi một cách khó hiểu: "Đây là con của em?"

Mặc dù Tô Dịch Thần vẫn chưa nói gì, nhưng trong lòng hắn đã có câu trả lời. Hắn ta là một người méo mó cực đoan, trong mắt hắn ta, chỉ có thể nhìn thấy những gì hắn muốn thấy.

Có lẽ người ngoài thoạt nhìn có thể nhận ra vẻ ngoài của đứa trẻ, nhưng bản thân anh ta chỉ thấy rằng đôi mắt của đứa trẻ giống hệt như của Tô Dịch Thần.

Có lẽ người ngoài thoạt nhìn là có thể nhận ra vẻ ngoài của đứa trẻ giống ai, nhưng bản thân hắn chỉ thấy rằng đôi mắt của đứa trẻ giống hệt như của Tô Dịch Thần.

"Em đã kết hôn?"

Tô Dịch Thần chỉ có thể cắn răng mà gật đầu, anh hơi ngạc nhiên khi Lạc Thiếu Kiệt không hỏi về ngoại hình của bé con.

Ngay cả Tô Tiểu Bảo cũng có chút câm lặng, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lạc Thiếu Kiệt, hiển nhiên ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng nhận thấy có gì đó không ổn.

Lạc Thiếu Kiệt đứng ngẩn người một lúc, vẻ mặt dần dần lãnh đạm, cuối cùng hắn chỉ nói: "Đôi mắt đứa bé này giống đôi mắt của em."

Sau đó, hắn quay người lại rồi rời đi.

Tô Dịch Thần đóng cửa lại, anh nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, anh không biết mục đích Lạc Thiếu Kiệt đến thăm là gì, anh cũng không thể hiểu được ánh mắt cuối cùng của hắn ta, dường như hắn cảm thấy thất vọng?

Tô Tiểu Bảo nằm trong ngực anh ngẩng đầu, nhanh nhẹn hỏi: "Đó là cha của con sao?"

“Đương nhiên không phải.” Tô Dịch Thần đè nén nghi hoặc, tắt đèn bế con trai đi vào phòng ngủ: “Ba mới là ba của con.”

"Nhưng bà nội nói ba ba là mẹ." Tô Tiểu Bảo ngồi ở trong lòng anh lắc lắc đầu.

Tô Dịch Thần ngừng bước chân, đột nhiên cúi đầu nhìn, Tô Tiểu Bảo cũng đang nhìn anh với đôi mắt to như hạt lưu ly.

"Bà nội? Con đã gặp bà nội rồi sao?" Con trai rõ ràng chưa từng nhắc đến bà nội trước đây.

Tô Tiểu Bảo lật người nhảy lên giường, vén chăn lên chui vào.

Tô Dịch Thần nắm lấy mắt cá chân của vật nhỏ tiện đà kéo nó ra: "Cục cưng ngoan kể về bà nội cho ba nghe nha? Bà nội đang ở đâu?"

Tô Tiểu Bảo đảo mắt khắp nơi, nhưng vẫn ngậm miệng giữ im lặng, như thể đang che giấu điều gì đó.

Tô Dịch Thần cù bé, bé con bị cù lét, lăn lộn trên giường, phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

"Nói hay không?"

Tô Tiểu Bảo lật người: "Bà nội không cho nói."