Tô Tiểu Bảo nửa hiểu nửa không gật đầu: "Bà ngoại thì sao, chúng ta chuyển đi, bà còn có thể tìm được chúng ta sao?"
"Chắc là có thể..." Tô Dịch Thần do dự: "Bà ngoại có số di động của ba, có thể gọi cho ba mà."
Số điện thoại! Tô Dịch Thần nghĩ tới điều gì đó, lấy điện thoại ra xem danh bạ, ngoại trừ danh bạ hàng ngày, những thứ khác đều trống rỗng.
Anh đột nhiên chán nản, cảm thấy mình quá thất bại trong cuộc sống, sau khi mất trí nhớ không tìm được người liên lạc.
Có nhiều thứ Lạc Thiếu Kiệt chỉ trả lời anh cho có lệ, nên Tô Dịch Thần không thể không có chút khó chịu.
Xe rất nhanh đã đến dưới lầu căn hộ cũ của hai ba con, Tô Dịch Thần cùng Tiểu Bảo xuống xe, từ xa nhìn thấy một bóng người lượn lờ trước cửa nhà bọn họ.
Tô Tiểu Bảo đã nhận ra người đó: "A, là chị Thanh Nhi!"
Nguyên Thanh Nhi quay đầu nhìn thấy họ, khuôn mặt cô tràn đầy niềm vui: "Anh Dịch Thần, anh đã ở đâu vậy? Ông chủ nói anh nghỉ việc?"
Kể từ lần cuối cùng họ chia tay ở bệnh viện bọn họ đã lâu không gặp nhau, có lẽ cô ấy nghĩ mình là con gái nên không muốn lúc nào cũng lảng vảng bên cạnh Tô Dịch Thần.
Cô đã nghĩ Tô Dịch Thần sẽ liên lạc với cô, nhưng sau đó lại nghe được từ ông chủ anh đã từ chức, vậy nên cô đã hốt hoảng chạy tới đây.
Tô Dịch Thần cầm chìa khóa, có chút ngượng ngùng mở cửa: "Vào nhà trước rồi nói."
Trong căn nhà cho thuê, Tô Dịch Thần rót hai tách trà, một cho Nguyên Thanh Nhi, một cho Lão Ma.
Nguyên Thanh Nhi đã rất sốc khi nghe tin anh sẽ chuyển đi: "Anh đã tìm thấy gia đình mình rồi sao?"
"Có thể coi là vậy." Tô Dịch Thần gật đầu, che giấu mối quan hệ của anh với Lạc Thiếu Kiệt, nhưng anh chắc chắn phải nói rõ ràng với cô ấy về những việc đã xảy ra trước đó.
Tô Dịch Thần hiện không có kế hoạch tìm bạn gái, Tiểu Bảo vẫn còn rất bé, vậy nên anh muốn dồn hết tâm trí cho con cái và công việc.
Lâu không liên lạc như vậy, Nguyên Thanh Nhi lại đoán được Tô Dịch Thần đang suy nghĩ cái gì.
Tính tình cô thoải mái, hơn nữa cô cũng hiểu tính cách của Tô Dịch Thần, thích là thích, không thích thì không thể ép buộc, ngược lại bởi vì cô đã nghĩ thông suốt mọi chuyện nên có thể đối mặt với anh một cách bình tĩnh hơn.
Anh mang theo hành lý rồi mời Nguyên Thanh Nhi đến một nhà hàng ăn trưa.
Lúc còn làm việc trong phòng tranh, cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, đôi khi quá bận không thể đến đón Tô Tiểu Bảo cô còn đón bé giúp anh.
Nguyên Thanh Nhi gọi một ly nước trái cây: "Anh Dịch Thần, anh thực sự không quay lại phòng tranh thật sao?"
Tô Dịch Thần lắc đầu, trước đây anh không chắc lắm, nhưng bây giờ anh định đổi trường mẫu giáo cho Tô Tiểu Bảo, vậy nên anh đành phải tìm một công việc khác.
“Vậy sau này em rất khó gặp anh, cũng không thể gặp Tiểu Bảo sao?” Cô bực bội nhéo cái má bầu bĩnh của Tô Tiểu Bảo.