Chương 42: Quyết định ở chung một nhà

"Em tỉnh rồi?" Lạc Thiếu Kiệt nhướng mày, nới lỏng dây an toàn: "Em tỉnh thì xuống xe, về đến nhà rồi."

Tô Dịch Thần liếc nhìn biệt thự, ngẩn người lẩm bẩm, không biết mình đã tỉnh chưa, loạng choạng bước xuống xe.

Ngày mai là chủ nhật, bé con không phải đi học nên Tô Dịch Thần sẽ lười biếng ngủ thêm một lát.

Đến khi bị tiếng bóng bàn bên ngoài đánh thức, anh mới động đậy, cánh tay tê dại vì ôm Tiểu Bảo cả đêm, anh chống người dậy lắc lắc cánh tay cứng ngắc.

Ngơ ngác nhìn chung quanh, một hồi mới phản ứng lại, nhớ tới tối hôm qua quá khuya, liền ở lại chỗ của Lạc Thiếu Kiệt.

Vừa ngáp vừa đi mở cửa, anh thấy công nhân đang dọn đồ vào phòng khách bên ngoài.

“Đây là đang làm cái gì?” Anh kỳ quái hỏi.

Lạc Thiếu Kiệt đang nghe điện thoại, thấy anh đi ra, liền cúp điện thoại bước tới, "Em tỉnh rồi?"

Tô Dịch Thần lắc đầu, nhìn thấy mấy gian phòng trống bên cạnh, đang có người đặt một chiếc giường nhỏ, tủ nhỏ, bàn làm việc nhỏ rấtphù hợp...

“Từ giờ đây sẽ là phòng trẻ em, phòng của con trai em.” Lạc Thiếu Kiệt nói.

“Hả?” Tô Dịch Thần hoàn hồn, mới nhớ ra chuyện ngày hôm qua.

Căn phòng tự nhiên không chê vào đâu được. Lạc Thiếu Kiệt đã dành rất thời gian và công sức để sắp xếp nó theo góc độ mà con trai anh thích nhất. Đồ chơi đầy màu sắc, sách tranh và sách giáo dục là không thể thiếu. Đến Tô Dịch Thần còn muốn lăn lộn trên chiếc giường nhỏ êm ái sau khi đọc truyện, vậy độ yêu thích của bé con dành cho căn phòng này càng không phải bàn.

Anh ngẩng đầu lên, nhưng vẫn còn chút vướng bận, nói thế nào nhỉ, anh có chút xấu hổ, nhưng cũng không còn phản kháng như trước.

“Còn có của em nữa.” Lạc Thiếu Kiệt kéo anh đến một căn phòng trống khác.

Đập vào mắt anh là một phòng vẽ sạch sẽ sáng sủa, với sàn gỗ và những bức tường màu xám, trên đó đặt những giá vẽ lớn và hoàng tráng.

Bên cạnh là hai dãy giá sách nhỏ, cùng vài hàng cây xanh được sắp xếp hợp lý.

Vừa bước vào cửa, nó đã mang đến cho người ta một mùi hương tự nhiên tươi mát, Tô Dịch Thần đã yêu căn phòng này ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh nói: "Thật đẹp."

Lạc Thiếu Kiệt cười nhẹ xoa tóc anh: "Chỉ cần em thích nó, tôi sẽ biến nó trở thành phòng vẽ của em."

Bàn tay to lớn của hắn rất ấm áp, Tô Dịch Thần được bao bọc xoa nắn như vậy rất thoải mái, có cảm giác được hắn chiều chuộng, khiến Tô Dịch Thần cảm thấy an toàn.

Anh có chút ngượng ngùng, cuối cùng trầm giọng gật đầu.

Cứ như vậy, Tô Dịch Thần chuyển đến sống cùng Lạc Thiếu Kiệt.

Trên thực tế, từ khi Tô Dịch Thần rời đi, Lạc Thiếu Kiệt chưa từng sống ở nơi này, đối với hắn mà nói, nơi này là nơi khắc cốt ghi tâm, ghi lại những kỉ niệm đau đớn mà hắn không dám đặt chân tới.

Nhưng bây giờ Tô Dịch Thần đã trở lại, không còn cần phải kiêng kị nơi này, nhưng Lạc Thiếu Kiệt vẫn quyết đoán thay đổi tất cả đồ đạc trong nhà.