Chương 4: Người đàn ông giống hệt con trai nhỏ (Phần 1)

Mẹ của Lạc Ly như phát điên, loạng choạng chạy tới rồi vấp ngã dưới chân người đàn ông: "Thiếu Kiệt, là anh ta! Anh ta đã trở lại!"

Lạc Thiếu Kiệt dừng lại, nhìn về phía ghế sô pha, bắt gặp ánh mắt của Tô Dịch Thần, cả hai ngay lập tức như bị đóng băng.

Tô Dịch Thần sững sờ đứng bật dậy, không phải vì cái gì khác, mà là vì người đàn ông trước mặt này vô cùng giống đứa con trai Tô Tiểu Bảo của anh!

Tiết trời mới vào xuân, nam nhân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, áo vest đã giao cho quản gia, cổ áo cài cẩn thận, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú lộ ra khí chất anh tuấn, dường như được tạc từ cùng một khuôn với Tô Tiểu Bảo.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn anh, cẩn thận đánh giá, trong mắt hắn tràn đầy cảm xúc mà Tô Dịch Thần không thể hiểu được.

Đôi mắt ấy tựa hồ là đáy hồ ngàn năm sâu không thấy đáy, đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài trong sáng của hắn.

Ngay khi chạm vào ánh mắt ấy, Tô Dịch Thần toàn thân run rẩy cùng hoảng sợ.

Anh không hiểu tại sao, nhưng anh thực sự muốn chạy trốn, theo bản năng, anh nắm lấy chiếc túi của mình rồi chạy ra ngoài.

Lạc Thiếu Kiệt sững sờ một lúc, đôi mắt đen láy khẽ di chuyển, khóe mắt dài hẹp dần đỏ lên, hắn sải bước đuổi theo.

"Tô Dịch Thần, đứng lại cho tôi!"

m thanh đầy bực tức này khiến những người hầu trong biệt thự run lên vì sợ hãi, người đó là ai? Anh ta thực sự đã làm cho ông chủ tức giận.

Chỉ có Nhân Nhân ngồi trong phòng khách, vẻ mặt tuyệt vọng: “Là anh ta, anh ta đã trở lại…”

Một người hầu đến đỡ cô nhưng bị cô hất tay ra đầy vẻ kinh hãi: "Đừng động vào tôi! Cút! Cút!"

"Tiểu thư..."

Tô Dịch Thần chạy còn nhanh hơn một con thỏ, đến cùng Lạc Thiếu Kiệt vẫn không thể đuổi kịp anh.

Trong taxi, Tô Dịch Thần còn đang kinh ngạc, không biết tại sao đột nhiên lại hành động như vậy, giống như có một thanh âm trong tiềm thức đang nói cho anh biết, chạy đi! Phải chạy trốn!

Rõ ràng ký ức trống rỗng, nhưng cơ thể lại phản ứng như vậy.

Nhưng mà... Tô Dịch Thần che miệng, nam nhân kia sao có thể giống Tô Tiểu Bảo đến vậy?

Bên kia, Lạc Thiếu Kiệt vội vàng quay trở lại đại sảnh, liếc nhìn một đám người với ánh mắt nham hiểm, sau đó túm lấy Nhân Nhân, nắm lấy cổ cô mà hỏi: "Các người đang giở trò gì hả?!"

Nhân Nhân lo lắng lắc đầu: “Thiếu Kiệt, em không biết, em thực sự không biết, Tô... Anh ấy nói rằng anh ấy là giáo viên đến thăm nhà của Tiểu Ly, thực sự việc này không phải do em sắp xếp... "

Lạc Ly đứng ở cầu thang lầu hai, lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này, tựa hồ đã không còn kinh ngạc với tình trạng sống chung của cha mẹ mình nữa.

Lạc Thiếu Kiệt buông tay rồi ném cô ta xuống đất.

Cổ Nhân Nhân hiện lên vết bầm tím, cô ho khan hai tiếng, cố nén nước mắt: "Thiếu Kiệt, là anh ta, là Tô Dịch Thần sao? Anh ta không chết, anh ta còn sống trở về?"