“Tiểu quỷ, sao có thể tùy tiện đi cùng người ta như thế?” Tô Dịch Thần không biết ở trường học xảy ra chuyện gì, mới vào cửa liền mắng bé một trận, mãi đến khi nhìn thấy vết trầy xước trên mặt và quần áo xộc xệch bé con mới phát hiện ra có gì đó không ổn.
Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng ôm cổ anh: "Ba, hôm nay con tè ra quần..."
“Hả?” Tô Dịch Thần có chút kinh ngạc, sờ vào quần của bé quả nhiên không phải cái quần lúc sáng.
Tô Dịch Thần cảm thấy rất có lỗi, anh ấy ôm Tô Tiểu Bảo không nói bất cứ điều gì, cuối cùng anh ôm Tô Tiểu Bảo và gọi cho trường học, sau đó anh mới biết chuyện gì đã xảy ra!
Không thể tin được trong trường lại có những đứa trẻ hư như vậy, Tô Dịch Thần ôm chặt lấy Tô Tiểu Bảo: "Xin lỗi con, ba không biết...”
Tô Tiểu Bảo lắc đầu, khuôn mặt nhẵn nhụi áp vào mặt ba bé: "Không trách ba, chú Lạc đã trút giận cho con rồi."
Tô Dịch Thần ngẩng đầu lên liền thấy Lạc Thiếu Kiệt đang dựa vào cửa với cốc nước trong tay, nhìn anh, anh mím môi: "Cảm ơn, cảm ơn Lạc Thiếu Kiệt."
Tính ra, Tô Dịch Thần chưa đầy hai mươi ba tuổi, với những người bình thường ở độ tuổi này chắc vẫn còn đang học đại học.
Tuy nhiên, anh đã phải chịu mọi sự ràng buộc của một đứa trẻ, đôi khi có những lúc tâm trí anh yếu đuối, đặc biệt là gần đây có quá nhiều việc khiến anh không quan tâm đến bé con nhiều như trước, khiến bé phải một mình chịu đựng tất cả những bất bình này.
Lạc Thiếu Kiệt nhìn thấy sự khó chịu ấy của anh, thật bất tiện khi nói chuyện với bé ở bên ngoài, vậy nên hắn ta dẫn người vào phòng.
Lạc Thiếu Kiệt đóng cửa lại, Tô Dịch Thần tạm dừng để lau mắt rồi quay đầu lại với đôi mắt đỏ hoe.
“Vô dụng, em khóc cái gì?” Lạc Thiếu Kiệt rút khăn giấy đưa cho anh.
Tô Dịch Thần lắc đầu, cách anh rơi nước mắt giống hệt như khi còn bé, Lạc Thiếu Kiệt nghĩ thầm, làm sao anh có thể có một đứa trẻ năm tuổi khi anh trẻ như vậy?
Không thể nói rằng anh không quan tâm, nhưng tính khí cực đoan của Lạc Thiếu Kiệt khiến anh ấy càng cảm thấy đau khổ gấp bội những đau khổ phải chịu những năm này.
Một mình ở bên ngoài khó sống như thế nào, ngươi thì ngu như bò lại còn ương ngạnh, thà trôi nổi ở ngoài còn hơn gặp hắn sao?
Phòng không bật điện nên hơi tối.
Đột nhiên bật đèn phòng được bật lên, dưới ánh sáng mạnh, Tô Dịch Thần nheo mắt để nhìn rõ đồ đạc trong phòng.
Căn phòng trắng tinh được quét dọn vô cùng sạch sẽ, chiếc áo khoác trên lưng ghế và đống sách lộn xộn trên bàn, tất cả đều chứng tỏ căn phòng này vẫn có người ở.
Không giống như phòng của Lạc Thiếu Kiệt, trên bàn có sách hướng dẫn dự án và một chiếc đèn bàn nhỏ...
Đột nhiên mắt anh căng lên, anh nhìn thấy rõ ràng bức ảnh được đóng khung trên bàn, bức ảnh chụp một khung cảnh mà Tô Dịch Thần không quen thuộc, nhưng đó thực sự là ảnh của anh và Lạc Thiếu Kiệt.