Chương 34: Vết sẹo (Phần 3)

Tô Dịch Thần đang ở trong phòng chụp CT làm kiểm tra, Lạc Thiếu Kiệt ở chờ bên ngoài bên cạnh còn có Tô Tiểu Bảo ngồi chờ ba ba của bé.

Bàn chân nhỏ của bé không đủ cao, ngồi trên ghế, bé khẽ đung đưa đôi chân nhỏ trên không.

Đầu óc của đứa trẻ rất nhạy cảm, bé cảm nhận được sự thờ ơ của Lạc Thiếu Kiệt, Tô Tiểu Bảo cũng không nói chuyện với hắn ta, tính khí của hai người họ nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.

"Nhóc tên là Tô Tiểu Bảo? Mẹ nhóc đâu?" Lạc Thiếu Kiệt đột nhiên hỏi.

Tô Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt của Lạc Thiếu Kiệt vẫn nhìn vào phòng kiểm tra trong giây lát, hắn rất ngồi tùy tiện, hai cánh tay đặt hờ trên lưng ghế.

Nếu không phải chính tai Tô Tiểu Bảo nghe thấy, bé con cũng sẽ không nghĩ rằng hắn đang nói chuyện với mình.

Bé suy nghĩ một chút nói: "Tôi không có mẹ, ba ba chính là mẹ tôi."

Nghe vậy, Lạc Thiếu Kiệt liếc xéo một cái, nhìn bé con thêm một lúc, trầm ngâm suy nghĩ: "Ba ba nhóc luôn chỉ dẫn theo một mình nhóc à?"

“Còn có bà ngoại.” Tô Tiểu Bảo nhìn hắn, trong đôi mắt to không có một tia tạp chất.

Tô Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào mắt nhóc mà không nói lời nào.

Lúc này Tô Dịch Thần đã kiểm tra xong, được y tá đỡ ra ngoài, Tô Tiểu Bảo từ trên ghế trèo xuống, chạy đến ôm lấy chân ba ba của bé.

Tô Dịch Thần sờ đầu con trai rồi nhìn về phía Lạc Thiếu Kiệt: "Bác sĩ nói tôi đang hồi phục rất tốt, khoảng sau nửa tháng là có thể xuất viện."

Lạc Thiếu Kiệt gật đầu, liếc nhìn bác sĩ đang đi ra, rồi lệnh cho Lão Ma đưa anh trở về phòng trước, còn hắn đi theo bác sĩ vào văn phòng.

"Lạc tiên sinh, chúng tôi đã tìm thấy vài điều bất thường trên người Tô tiên sinh." Bác sĩ nói rồi chuyển màn hình máy tính sang cho Lạc Thiếu Kiệt.

"Ngài nhìn nơi này, giữa bụng của Tô tiên sinh có một vết sẹo, hẳn là mấy năm trước đã trải qua phẫu thuật, toàn bộ khoang bụng đều bị trọng thương..."

Lạc Thiếu Kiệt mang vẻ mặt nghiêm nghị, cẩn thận cau mày: "Làm sao lại xảy ra chuyện này?"

Bác sĩ có chút khó nói, biết ý nghĩ này rất không dễ tiếp thu, nhưng vẫn nói một cách chắc nịch: “Nó giống với vết sẹo do phụ nữ mổ đẻ tạo ra…”

Lạc Thiếu Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cổ quái mà sắc bén: "Ông đùa giỡn tôi sao?"

Khi Lạc Thiếu Kiệt trở lại phòng bệnh, Tô Dịch Thần đã ngủ thϊếp đi cùng với đứa bé trong tay.

Một lớn một nhỏ đang chụm đầu vào nhau ngủ ngon lành.

Lạc Thiếu Kiệt đứng bên giường một lúc, với đôi tay mảnh khảnh, hắn vén chiếc áo bệnh viện màu xanh trắng quanh eo Tô Dịch Thần lên, để lộ vòng eo trắng nõn thon thả.

Chỗ đó được quấn bằng băng gạc, giữa bụng có một vết sẹo mờ, dài chừng một ngón tay, có thể nhìn ra nó đã xuất hiện một thời gian dài.

Đó có phải là vết sẹo để lại khi em rơi xuống biển không? Thần Thần……

Hắn dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, sau đó chuyển ánh mắt sang đứa bé bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ thâm trầm khó nói.