Chương 27: Sự tức giân của Lạc Thiếu Kiệt (Phần 1)

Trong phòng điều tra, cho dù cảnh sát hỏi về tung tích của Lạc Ly như thế nào, Nhân Nhân vẫn im lặng.

Đối với cô, đó mới là ngôi nhà tốt nhất cho con trai mình.

Lạc Thiếu Kiệt mặt vô cảm đứng bên ngoài phòng điều tra, nhìn toàn cảnh không khí u ám bên trong, không có bất kỳ cảm giác khẩn trương nào về những điều này.

Bản chất con người là như vậy, người phụ nữ này cho rằng đó là tình yêu của mình dành cho con trai nhưng thực ra đó chỉ là hèn nhát và ích kỷ, nếu như cô ta thật sự có quyết tâm mang theo con trai cùng chết, hắn thật sự sẽ có chút bội phục cô, nhưng quả nhiên, người phụ nữ này đã rút lui, bỏ lại con trai cô đơn chạy trốn.

"Lạc tiên sinh? Chúng tôi nên làm gì đây? Nếu cô ấy cứ im lặng như vậy, vậy vấn đề của đứa bé càng khiến chúng tôi lo lắng!" Viên cảnh sát nói.

Nói đến cùng người phụ nữ này có khuynh hướng bạo hành con trai mình nghiêm trọng, Lạc tiên sinh đã gọi cảnh sát nhiều lần, bệnh viện cảnh sát có hồ sơ, người mẹ nào mà có thể tàn nhẫn với con trai mình như vậy, tại sao cảnh sát không thể tìm ra đứa bé đó?

"Các vị đã biết cô ta rất nguy hiểm, cho nên ngay từ đầu không nên thả cô ta ra." Lạc Thiếu Kiệt thần sắc lạnh lùng cùng ngạo khí nói.

Nếu không phải như vậy, Tô Dịch Thần làm sao có thể bị thương, lúc đầu là sợ xảy ra chuyện nên mới tống cô ta vào đồn cảnh sát, nhưng chỉ trong nháy mắt cô ta liền bỏ chạy.

Cảnh sát cũng không thể làm gì được: "Lúc đó, phòng vẽ tranh gọi điện thoại báo Lạc Ly mất tích, tình thế cấp bách không liên lạc được với ngài, đành phải nhờ mẹ của bé đến an ủi cậu bé trước..."

Lúc này, điện thoại di động của Lạc Thiếu Kiệt vang lên, hắn liếc qua màn hình rồi ngăn cảnh sát tiếp tục nói.

Mọi người ít nhiều đều cảm thấy hành vi của Lạc Thiếu Kiệt trong tình huống này quá máu lạnh, đứa bé tuy không phải con ruột của hắn nhưng ở chung năm năm, ngay cả chó mèo cũng có tình cảm, huống chi là một đứa bé chân chính!

Nhưng khi Lạc Thiếu Kiệt cúp điện thoại, trong nháy mắt, lời nói của hắn ta như tát vào mặt mọi người: "Đã tìm thấy người, tôi đã cử người đưa đứa bé đến bệnh viện rồi."

Hắn biết mấy ngày trước Nhân Nhân lén mua thuốc ngủ, nên đã sai người lén theo dõi nhất cử nhất động của cô ta, nếu có chuyện gì người của hắn sẽ ra tay.

Hành vi ngược đãi trẻ em và âm mưu gϊếŧ người của Nhân Nhân đã đủ để cô ta phải ngồi tù bảy tám năm, nhưng trước đó phải làm kiểm tra trạng thái tâm lý của cô ta, cô ta trông không được bình thường, người bình thường không ai làm được những việc như vậy.

Lạc Thiếu Kiệt đứng ngoài cửa sổ thủy tinh lạnh lùng nhìn một lúc, sau đó quay người rồi bước ra ngoài mà không quay đầu lại.

Vừa tới cửa, hắn đã bị một cảnh sát họ Diêu gọi lại, anh ta đã từng tham gia vào một số sự việc trong gia đình họ Lạc, hai người họ cũng khá quen thuộc nhau.