Chương 13: Chuyện cũ đã qua (Phần 2)

Cô ta chỉ nói vài câu lại cố tình lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, lúc cô cúi người, còn cố tình cởi hai cúc áo trước ngực, để lộ ra cảnh đẹp bên trong.

Nhân Nhân là kiểu người nhỏ nhắn dễ thương, có thể coi là người đẹp nhất trong các mỹ nữ, tuy đã theo đuổi Lạc Văn Tài nhưng trong lòng cô vẫn thích chó sói nhỏ như Lạc Thiếu Kiệt hơn, người vừa có năng lực, trẻ tuổi lại còn đẹp trai.

Nhưng có đánh chết cô ta cũng không nghĩ tới, Lạc Thiếu Kiệt vậy mà không thèm nhìn cô lấy một cái, tự mình nâng ly rượu đỏ lên: "Có phải người nhà hay không, tôi cũng không biết được."

Nhân Nhân đã không câu dẫn được Lạc Thiếu Kiệt còn bị hắn dội gáo nước lạnh vào người, cô ta cảm thấy Lạc Thiếu Kiệt có phần không biết nịnh nọt, nhưng đây không phải lúc đắc tội với hắn ta, nên đành phải nhẫn nhịn, ngồi xuống với một nụ cười quyến rũ.

Lạc Văn Tài hôm nay mời Lạc Thiết Kiệt tới, cũng chỉ vì sự thay đổi quyền lực trong nhà họ Lạc.

Ông nội nhà họ Lạc chọn người nắm quyền kế nhiệm, sẽ không bao giờ nhìn vào sự khác biệt giữa con cả cùng con thứ, mà chỉ xem năng lực người nào mạnh hơn, Lạc Thiếu Kiệt cái sau vượt cái trước, hắn quản lý công việc kinh doanh của nhà họ Lạc một cách ngay ngắn trật tự, lại vừa giành được một đơn hàng lớn, hắn ta đã gần như giành được sự công nhận của ông nội, Lạc Văn Tài không thể ngồi yên được nữa.

Từ nhỏ anh ta đã coi quyền làm chủ Lạc gia là nằm trong túi chỉ cần đưa tay là lấy được dễ dàng, hiện tại lại bị một thằng nhóc từ đâu nhảy ra chặn đường, yến tiệc hôm nay không phải là yến tiệc ăn mừng, mà là Hồng Môn Yến.

Sau khi ăn uống được một lúc, nhận được tín hiệu từ cái liếc mắt của Lạc Văn Tài, Nhân Nhân vờ như vô tình làm vỡ ly rượu.

Đứng dậy vào phòng tắm thay quần áo, cô lấy điện thoại ra nhắn tin, đồng thời đi vào sau bếp đổ thuốc đã chuẩn bị trước vào rượu.

Nhân Nhân lắc lắc bình rượu, khóe miệng hiện lên một nụ cười đắc ý: "Để xem tối nay lão nương vắt khô anh như thế nào."

Khi ly rượu trong tay Lạc Thiếu Kiệt rơi xuống đất, cũng là lúc hắn gục xuống bàn.

Lạc Văn Tài và Nhân Nhân nhìn nhau, anh ta dùng giày da đá vào Lạc Thiếu Kiệt đang bất tỉnh.

"Tôi cũng chỉ có thể làm như vậy thôi." Anh ta cười lạnh hút một điếu thuốc: "Nhân Nhân, phần còn lại giao cho em, sau khi làm xong việc, lợi ích em nên có sẽ trả cho em không thiếu một phần."

Nhân Nhân tức giận cười một tiếng, nghiêng người về phía trước: "Chờ một chút, còn có khách."

Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại di động ra, chụp cho Lạc Thiếu Kiệt một bức ảnh rất thân mật của hai người rồi gửi đi.

Không lâu sau trước, trước cửa khách sạn có một thiếu niên mang áo sơ mi trắng thở hồng hộc chạy vào, lưng áo cậu ướt đẫm.

Lần theo vị trí của tin nhắn, Tô Dịch Thần đi thang máy lên tầng mười sáu, trước khi bước vào, anh đã nghe thấy những câu nói bẩn thỉu bên trong.